Thẩm Niệm ra roi thúc ngựa chạy về hoàng cung, hắn vừa tới hoàng thành, mấy quan viên dõi theo hắn lập tức biết được tin tức. Đợi lâu như thế rồi cuối cùng cũng đợi được người, trong lòng những người này đương nhiên sôi sục.
Cho nên Thẩm Niệm còn chưa vào cung gặp mặt hoàng đế, đã nhìn thấy một đám đại thần chờ hắn ở trước cửa cung. Bọn hắn nhìn Thẩm Niệm, tuy rằng không đến mức ánh mắt phát sáng, nhưng có thể nói là niềm nở chờ đợi.
Thẩm Niệm tâm tư nhanh nhẹn, vừa nhìn tình hình đã biết có mờ ám.
Hắn cùng những triều thần này cũng không có mấy giao tình, gặp nhau cũng chỉ duy trì ở mức quen sơ cũng không chán ghét nhau đã là không tệ rồi, làm gì đến mức để bọn họ chờ mình trở về.
Khẳng định có liên quan đến vị trong cung, cũng không biết hoàng đế làm gì, bức văn võ cả triều thành bộ dạng này.
Đủ loại suy nghĩ trong đầu Thẩm Niệm, trên mặt lại là trầm tĩnh hàn khí bức người.
Dù sao hắn vừa lập công lớn, chứng cứ lật ngã trọng thần trong triều vô cùng xác thực, biểu hiện quá mức ngạo mạn dễ khiến kẻ khác phẫn nộ.
Song hắn nhanh chóng biết hoàng đế muốn làm gì, mấy đại thần này chờ hắn đến gần, vẻ mặt ê răng cảm thán nói, bọn họ đã đứng đây chờ rất lâu, cũng không cách nào, hoàng thượng nói ‘Trấn Bắc hầu không vào cung, sẽ không gặp bất cứ ai.’
Để có thể gặp hoàng đế, bọn họ chỉ có thể chờ thôi.
Thẩm Niệm biết bọn họ có oán niệm, nhưng hắn vô tội mà, hắn cũng có oan niệm mà.
Nhưng oán khí này không thể phóng lên người hoàng đế, thế là nghe mấy lời âm dương quái khí này, Thẩm Niệm nghiêm mặt lãnh đạm nói: “Tâm ý của các vị đại thần ta đều biết, chỉ là các vị đại thần đứng đây hứng lạnh hứng rét cũng có thu hoạch, ta đã đào được hài cốt của người bị Vương tướng quân sát hại, thủ hạ tướng sĩ của hắn cũng đã cung khai. Phần công lao này, các vị đại thần cùng ta đến gặp hoàng thượng, phần thưởng tới tay là chắc rồi.”
Lời Thẩm Niệm vừa nói, có mấy người da mặt mỏng vừa trắng vừa xanh. Lời này của Thẩm Niệm rất độc địa, như nói bọn họ đứng chờ ở đây vì đoạt công lao của hắn.
Tô Nhân thở dài, tiếng thở dài này để người bên cạnh nghe.
Lâm Tiêu tất nhiên không muốn làm lớn chuyện, ông bước ra nói: “Công lao của Hầu gia trong lòng hoàng thượng hiểu rõ, ta đợi chỉ là muốn biết cuối cùng xảy ra chuyện gì khiến hoàng thượng tức giận như vậy, ngay cả Tam Tư (*) cũng không qua đã trực tiếp bắt giam Vương đại nhân.”
(*) Tam Tư hay còn gọi là Tam Công: gồm Thái Úy (Đại Tư Mã), Tư Không, Tư Đô, dùng để chỉ ba chức quan cao cấp nhất trong triều đình phong kiến. Tìm hiểu ở đây
Tô Nhân cũng vội hỏi: “Hoàng thượng hết sức ưu ái Hầu gia, những người bọn ta theo không kịp, chỉ là Vương đại nhân phụ trách quản lý an nguy kinh thành, hoàng thượng chỉ nghe một lời của ngươi đã giam giữ người, trong lòng bọn ta có ngờ vực, muốn Hầu gia có thể giải thích nghi ngờ trong lòng nên mới đứng đây chờ. Về phần công lao, của Hầu gia thì ai cũng không đoạt được, không phải của Hầu gia…”
“Vậy là được rồi.” Thẩm Niệm cắt ngang lời của Tô Nhân cất cao giọng nói: “Ta nghe ý tứ của Tô đại nhân hoài nghi chứng cứ trong tay ta? Hoặc là ta cố ý hãm hại Vương đại nhân? Đào được hài cốt ở Bắc Sơn là Nguyễn công công tận mắt nhìn thấy, không phải Tô đại nhân nghĩ ta chôn hài cốt đó chứ? Không nói đến Bắc Sơn là nơi trọng yếu ra sao, người bình thường có thể đơn giản đi vào sao, chỉ đề cấp đến nếu như ta thật sự tự do ra vào Bắc Sơn có thể tùy ý chôn hài cốt ở bên trong hãm hại người khác. Vậy Tô đại nhân nên kiến nghị hoàng thượng chém đầu hết tất cả tướng lĩnh Bắc Sơn đi, quân doanh như vậy, ngay cả đầu mình giữ không nổi, còn nói bảo vệ kinh thành bảo vệ hoàng thượng cái gì.”
Tô Nhân bị hắn mỉa mai đến nghẹn lời, lời muốn nói hoàn toàn vướng ngay cổ họng.
Thẩm Niệm còn không có ý buông tha cho gã, khẳng khái nói: “Có phải trong mắt Tô đại nhân, hoàng thượng là người không phân thị phi trắng đen?”
“Ngươi nói bậy bạ gì đó, bản quan bao giờ nói qua lời như vậy.” Tô Nhân nhíu mày nói.
Thẩm Niệm hừ lạnh: “Bản Hầu có nói bậy hay không, trong lòng Tô đại nhân tự nhiên rõ ràng, nếu không thì lời vừa rồi là gì? Cái gì không phải công lao của bản Hầu? Lúc đó Tô đại nhân muốn nói cái gì?”
Tô Nhân đơ mặt, tức run người.
Lâm Tiêu tất nhiên không muốn khiến sự tình trở thành như vậy, tiến lên định bụng một gậy cho hai bên.
Chỉ là Thẩm Niệm cũng không để ý đến ông, vẻ mặt phẫn nộ tiếp tục nói: “Bản Hầu dâng mật tấu cho hoàng thượng, vì sao hoàng thượng tin tưởng, đó là bởi vì lòng tin và danh dự trên người bản Hầu là dùng máu đổi lấy ở Bắc Cảnh. Bản Hầu trung thành và tận tâm với hoàng thương, thiên địa chứng giám.”
“Vì sao hoàng thượng lại im lặng không bàn đến chuyện này, bản Hầu cảm thấy vì chuyện này trọng đại, Vương Dật phụ trách quản lý năm vạn nhân mã Bắc Sơn, hắn hoặc ít hay nhiều đều có mặt mũi lui tới với những quan lớn trong triều. Lỡ như có một số người có giao tình tốt với Vương Dật tiết lộ chuyện này ra ngoài, đến lúc đó Vương Dật chạy trốn, Bắc Sơn phát bệnh dịch tả, những trách nhiệm này các ngươi phụ trách sao?”
Lúc này Thẩm Niệm dứt khoát vò mẻ chẳng sợ nứt, đem tất cả đều ôm đồm vào người, kể cả lời chất vấn cùng với tiếp nối muốn khơi gợi những vấn đề của trọng thần Cảnh đế bị hoàng đế hoài nghi.
Chỉ nói hành động này của hoàng đế đều là hắn chỉ bảo, che giấu hết tất cả hành vi của hoàng đế, hoàng đế trong miệng hắn chân chính trở thành đóa hoa sen trắng.
Trong lòng mọi người kỳ thực đều có phỏng đoán như vậy, chẳng là không ai ngờ tới Thẩm Niệm ở trước mặt mọi người nói ra những lời như thế.
Nhưng ngươi lại không thể phản bác lại lời của hắn, lỡ may nói không tốt đã bị đánh đồng cùng kẻ như Vương Dật, đến lúc đó không thể nói rõ trước mặt hoàng đế.
Lâm Tiêu suy nghĩ nhiều hơn kẻ khác, ông suy xét Thẩm Niện kiểu người đắc tội quá nhiều người, muốn mượn danh bản thân trung thành với hoàng đế để có tương lai tốt đẹp.
Cho dù hiện tại hắn bị triều thần hận muốn chết, có thể che chở hắn chỉ có hoàng đế.
Thông suốt những điều này, Lâm Tiêu nhìn Thẩm Niệm như có điều muốn nói: “Hoàng thượng tin tưởng Hầu gia, Hầu gia cũng không phụ kỳ vọng của hoàng thương, đó chính là chuyện may mắn của Đại Tề.”
“Thân là thần tử giải trừ lo lắng cho hoàng thượng, là bổn phận, có thể dốc sức vì hoàng thương, là may mắn ba đời ba kiếp.” Ngoài miệng Thẩm Niệm nói xuôi tai thế, nhưng trong lòng trào phúng châm chọc, một loạt chuyện này vốn là hoàng đế bố trí, chui đến trên người hắn đều là tự nguyện.
Khiến cho người người hiện tại đều thương cảm cho hoàng đế, hoàng đế đã nhào nặn lòng người thành như vậy, quả thật rất lợi hại.
Chuyện các quan viên ở Võ môn chất vấn Thẩm Niệm đến được một đoạn, lời nói của bọn họ truyền đến tai Tề Quân Mộ, hoàng đế mỉm cười.
Y biết Thẩm Niệm là một người không tệ mà, hiện tại quang minh chính đại làm ầm ĩ như vậy, ai còn dám tùy tiện đem chuyện của Vương Dật nói hoàng đế muốn thanh trừ cựu thần.
Sau đó, mọi người cũng sẽ càng oán hận Thẩm Niệm thêm mà thôi, đối với hoàng đế này chính là không có ý kiến gì.
Nghĩ vậy, nụ cười trên khóe miệng Tề Quân Mộ càng sâu thêm.
@@@
Các vị triều thần chen chúc với Thẩm Niệm đến gặp hoàng đế, rõ ràng cảm thấy sắc mặt hoàng đế không tốt.
Đáy lòng bọn họ cũng biết vì sao, nên có chút chột dạ. Vốn lẽ chờ người của Võ môn chính là bọn họ lòng dạ hẹp hòi muốn khiến cho Thẩm Niệm với hoàng đế có vết nứt, lại muốn ỷ vào người đông thế mạnh ra oai phủ đầu với Thẩm Niệm có thể ở trước mặt hoàng đế cùng bách tích có tiếng nói, có thể bức bách hoàng đế nhượng bộ.
Việc này nếu như thành công thì thôi, hoàng đế có thể tức giận không làm gì được bọn hắn.
Kết quả, Thẩm Niệm từng bước từng bước chụp mũi lên đầu bọn hắn, hắn đứng ở chỗ cao, khinh bỉ bọn họ, tự nhận mình thành người trung thành nhất thiên hạ.
Quan trọng là vàng dán trên mặt Thẩm Niệm là vàng thật, Vương Dật phụ trách quản lý cấm quân, đây chính là quyền lợi thật sự. Quan viên trong kinh thành nhiều nhất, nhà ai mà không có việc vui buồn.
Giữa các quan viên nhiều ít đều có tặng lễ qua lại, Vương Dật cũng không ngoài lệ. Ngay cả Liên Tiêu, đại thọ sáu mươi tuổi của mẹ Vương Dật đều để người đến tặng lễ.
Trong sạch nhất còn không phải là Thẩm Niệm sao.
Thật ra lúc trước cũng không phải Thẩm gia không bám víu lên người Vương Dật, chỉ tiếc khi đó Thẩm gia bị Cảnh đế ghét, kinh thành không có mấy nhà bằng lòng giao thiệp với bọn họ. Cho tới bây giờ, đổi thành Thẩm Niệm không dính đến sự vụ kinh thành, chưa có chứng cứ qua lại với các qua viên khác.
Thật sự khiến người ta vừa đáng buồn vừa đáng cười.
Ánh mắt của Tề Quân Mộ đảo qua từng gương mặt triều thần, dừng lại trên mặt Thẩm Niệm hồi lâu, sau đó y nói: “Thế nào, lúc nào các vị có quan hệ tốt như vậy, trước cửa cung nói chuyện phiến lâu như vậy.”
Nhất thời, cả điện im ắng không tiếng động.
Cuối cùng chính là Lâm Tiêu đánh vỡ sự im lặng, ông tiến lên với vẻ mặt xấu hổ nói: “Hoàng thượng tha tội…”
“Trẩm biết, việc này không quan hệ với Tả tướng.” Tề Quân Mộ cắt ngang lời ông: “Một đám người các ngươi đứng trước cửa cung nói chuyện, đó chính là lòng dạ ngay thẳng không sợ bị trẫm nghe được. Nếu như vậy, vậy không bằng nói một chút, làm sao cuối cùng lại thành cãi nhau.”
Lời của hoàng đế nói ra cho thấy chuyện phát sinh ở cửa cung y đã biết.
Một đám người thua trận như vậy còn nói cái gì nữa, chẳng lẽ lại truyền đạt một lần nữa cảnh bị Thẩm Niệm đánh cho phù mặt. Chuyện mất mặt như thế, kẻ nào muốn làm thì làm đi.
Trong đầu của bọn họ vừa suy nghĩ, Thẩm Niệm – người chiến thắng -đứng lên giành việc nhân đức không nhường ai, sau đó biểu cảm sinh động cộng theo động tác khoa tay múa chân, bẩm báo sự việc từ đầu cuối lần nữa.
Tình trạng giọng điệu của mọi người đều bắt chước cực kì giống.
Quần thần xấu hổ, Tề Quân Mộ một lời khó nói nhìn Thẩm Niệm.
Đối với Thẩm Niệm này một chút cảm giác cũng không có, đem lời cần nói hết, hắn bẻ ngoặt, nghiệm mặt nói: “Hoàng thượng, lòng dạ của các vị đại thân với vi thần đều như nhau, đều muốn bắt giữ hung thủ giết người, để kinh thành an ổn. Việc Vương đại nhân giết người, chứng cứ ở đây.”
Những người khác dưới sự dẵn dắt của Lâm Tiêu, đều tỏ ra đồng ý với lời của Thẩm Niệm.
Vương Dật là con sâu làm rầu nồi canh, chết không đủ đền tội.
Thần sắc của Tề Quân Mộ khó lường ‘Ừ’, để Hạ Quả đem chứng cứ trình lên.
Đây là chuyện có chứng cứ vô cùng xác thực, hơn nữa không ai có ý kiến phản đối gì, xử lý cũng thuận lợi nhiều hơn.
Hoàng đế nhìn chứng cứ, ánh mắt tối sầm, trực tiếp hạ lệnh xử tử Vương Dật, người nhà bị đuổi ra khỏi kinh, không có chiếu chỉ không được vào kinh.
Đối với cách xử trí như vậy, các quan viên cũng không có ý kiến khác, còn có phần nương theo chiều gió mà cực lực yêu cầu hoàng đế trừng phạt nghiêm khắc.
Đối với những người này, Tề Quân Mộ không đáp lại.
Y hạ ý chỉ, giữ Thẩm Niệm lại, để tất cả mọi người lui xuống.
Lúc Lâm Tiêu gần đi muốn nói lại thôi nhìn mắt hoàng đế, chỉ là ánh mắt Tề Quân Mộ đêu đặt trên người Thẩm Niệm, Lâm Tiêu cùng theo người khác rời đi.
Chờ đến khi tất cả mọi người đi hết, Tề Quân Mộ thu lại ánh mắt, y để Thẩm Niệm ngồi một bên đợi, sau đó mở mật tín của Dương Kinh Lôi tới.
Lần trước trên mật tín nói, bọn họ đã tới Thanh Châu, tình hình Thanh Châu nghiêm trọng, thiên tai tuyết rơi đã tới rồi.
Cũng may bọn họ chạy tới đúng lúc, có mặt mũi của Bình vương, dưới sự giúp đỡ của Chu gia, tình hình tai họa của Thanh Châu cuối cùng tạm thời khống chế được.
Chuyến đi này đều như sự mong đợi của mình, không biết trong thư lần này sẽ nói cái gì, trong đầu Tề Quân Mộ vừa suy nghĩ vừa mở thư.
Mật thư lần này chỉ có mấy câu ngắn ngọn. Tề Quân Mộ vừa nhìn sắt mặt nhanh chóng thay đổi.
Phía trên biết Cẩn thân vương Thanh Châu bị ám sát.
Thẩm Niệm ngồi một bên, lúc đầu sắc mặt hoàng đế hàm chứa vui mừng cùng mong đợi, mà khi đọc thư thì thịnh nộ. Không biết trong thư viết cái gì, khiến hoàng đế người luôn không lộ hỉ nộ lại tức giận như thế.