Đám người Thẩm Niệm đi về phía trước, ở xa xa đã thấy hoàng kỳ bốn phía đình bái biệt đứng đón tuyết.
Đình bái biệt cách kinh thành mười dặm, còn được gọi là đình bái biệt mười dặm.
Thẩm Niệm thúc ngựa đi trước, cận vệ theo hầu hai bên trái phải, lúc nhìn thấy cấm quân thì hắn xoay người xuống ngựa, người phía sau cũng như vậy. Hành động của bọn họ đồng loạt, ngoại trừ tiếng tay áo tung bay thì không có gì khác, từ những chi tiết nhỏ này có thể thấy Thẩm Dịch quản lý quân nghiêm minh.
Cờ xí của quân Bắc Cảnh là màu đỏ sẫm, ở giữa thêu quốc hiệu Tề, bốn phía có hoa văn màu vàng.
Hạ linh cữu xuống, Thẩm Niệm dẫn tả hữu trợ thủ qua đối chiếu thân phận với cấm quân sau đó đi tới diện kiến hoàng đế.
Thẩm Niệm đưa mắt nhìn vị đế vương trẻ tuổi, chỉ là gió tuyết hơi lớn, ngăn cản tầm nhìn, thấy không rõ dung mạo của hoàng đế.
Văn võ bá quan ở đây đều mặc quan phục mùa đông, đầu đội mũ vải, tay cầm túi ấm, vẫn bị đông lạnh mặt đỏ bừng trong cơn gió bấc gào thét. Hoàng đế ngồi thẳng trong đình bái biệt, thân mặt y phục trắng, cổ áo cùng tay áo thêu rồng vàng, trong tay lại không cầm bất cứ lò sưởi nào.
Ngoài ra, trên người y còn khoác chiếc áo khoác chồn bạc, nổi bật trong đám đông.
Văn võ bá quan thấy Thẩm Niệm thì trong lòng vui mừng, bọn họ đã đứng ở đây hồi lâu rồi, trời lạnh như thế nếu không phải có hoàng đế, bọn họ mới không muốn đến đây chịu tội đâu.
Đi một đường Thẩm Niệm mắt không chớp, đối với những cái nhìn như có như không căn bản không để ý, tới gần đình bái biệt, hắn bị cận vệ của hoàng đế ngăn cản, có người quát lớn lớn mật với hắn.
Trên mặt Thẩm Niệm hiện vẻ mờ mịt vô tội, sau đó nhớ tới cái gì đó, thần sắc có phần ảo não lúng túng, hắn quỳ một gối xuống, lưng thẳng tắp, hai mắt nhìn xuống đất nói: “Thần Thẩm Niệm tham kiến hoàng thượng.”
Lâm Tiêu ở gần Tề Quân Mộ nhất cúi người nói: “Hoàng thượng, Thẩm tiểu hầu gia quanh năm ở biên cương phòng thủ, cũng không phải có ý mạo phạm thiên tử, mong hoàng thượng thứ tội.”
Tề Quân Mộ khẽ ừ, đời trước y mệnh cho Lâm Tiêu dẫn các quan lại đến đình bái biệt, nhưng y không xuất hiện.
Lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Niệm là ở điện Càn Hoa, người này cũng làm như vậy. Một kẻ nắm binh không hiểu lễ nghi lại lỗ mãng, luôn khiến người khác mất cảnh giác.
Lúc đó Tề Quân Mộ nói đừng ngại, nhưng y muốn làm minh quân, làm sao sẽ vì một chút thất lễ của thần tử mà thẹn quá hóa giận.
Hiện tại y không muốn làm minh quân gì hết, cứ thoải mái nói câu đừng ngại. Bởi vì dự định trong lòng, y còn đứng lên đi khỏi đình bái biệt tự mình nâng Thẩm Niệm đứng dậy.
Sắc mặt của văn võ cả triều đều biến hóa ít nhiều, Thẩm Niệm cũng kinh ngạc, không khỏi nâng mắt nhìn hoàng đế, đập vào mắt là dung mạo lãnh đạm tuấn tú vô cùng.
Y phục hoàng đế tao nhã, cho dù có phải là diễn kịch hay không, thì cũng cấp mặt mũi cho quân Bắc Cảnh.
Thẩm Dịch đã chết được phong hầu, Thẩm Niệm được phong làm thế tử hầu phủ, vốn là thiên ân, hiện tại hoàng đế đã coi trọng Thẩm Niệm hơn xưa, không biết là muốn tạm thời trấn an quân Bắc Cảnh để rồi sau này đưa người ta vào thế dầu sôi lửa bỏng, hay thật sự là ân sủng.
Ngẫm lại thì cái trước có khả năng lớn hơn.
Có nhiều tâm tình không chế không tốt nén không được nhìn về phía người bên cạnh muốn tìm đáp án. Đương nhiên, có thể đứng trên triều đình, đa số người đều có chút tính tình ấy.
Trong lòng Thẩm Niệm cũng đang rối như tơ vò, chờ khi tâm tình của hắn miễn cưỡng bình tĩnh lại, trong lúc Tề Quân Mộ thu tay lại vô ý đụng phải tay hắn.
Cả hai đều sửng sốt sau đó lại nghe hoàng đế nói: “Tay của Thẩm thế tử rất lạnh, trên đường về kinh khổ cực rồi.”
Tay của Tề Quân Mộ cũng rất lạnh, chỉ đụng trong chớp mắt mà Thẩm Niệm thiếu chút nữa muốn phất tay y trước mặt mọi người.
Chịu đựng cả người rùng mình nổi da gà, Thẩm Niệm không biến sắc ôm quyền nói: “Đa tạ hoàng thượng quan tâm.”
Tề Quân Mộ gật đầu không quá lưu tâm, dường như vừa rồi cũng không làm chuyện gì thất lễ.
Sau đó ở nơi đình bái biệt hoàng đế lấy rượu thay trà kính các tướng sĩ, biểu lộ công lao của Thẩm Dịch, ca ngợi quân Bắc Cảnh, còn nói sau khi an táng long trọng Thẩm Dịch, Thẩm Niệm có thể kế thừa tước vị hầu tước.
Mọi người hô to muôn năm, quân thần một thể hài hòa.
Rời khỏi đình bái biêt, cấm quân mở đường, ngự liễn của hoàng đế đi đầu, các quan lại lần lượt rời đi. Thẩm Niệm nâng quan tài đi cuối cùng. Trước khi đi, hoàng đế đưa lò sưởi trên bàn đá trong đình bái biệt cho Thẩm Niệm, còn dặn hắn săn sóc thân thế, khi chuyện nhà bận rộn xong lại vào triều bái kiến.
Phó tướng Văn Khê bên cạnh Thẩm Niệm giục ngựa tiến lên khẽ kêu thiếu tướng quân, những người thân cận bên cạnh Thẩm Niệm chưa có thói quen gọi Thẩm Niệm là tiểu hầu gia.
Thẩm Niệm thản nhiên lắc đầu, hắn để người thu noãn lô, nói: “Trước phải an táng cho phụ thân rồi bàn sau.”
Thủ đoạn hôm nay của hoàng để khiến hắn trở thành cái đinh trong mắt cái gai trong thịt người khác, rất nhiều chuyện phải tính toán lâu dài. Còn nữa, tuy rằng người chết như ngọn đèn đã tắt, nhưng trong lòng Thẩm Niệm, chuyện lớn thế nào cũng không bằng chuyện an táng long trọng cho Thẩm Dịch.
Trong ngự liễn sắc mặt hoàng đế lãnh đạm, trên người y đắp thảm ấm, trong tay nắm lò sưởi xinh xắn khéo léo, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Không bao lâu, ngự liễn dừng lại, mành xe mở ra, Nguyễn Cát Khánh nịnh nọt nói: “Hoàng thượng, đã đến cửa kinh.”
Tới cửa kinh, văn võ bá quan cũng nên tách ra, chỉ là việc này phải cần hoàng đế nói ra. Ngữ khí Tề Quân Mộ có vài phần lãnh đạm: “Hôm nay trời lạnh, để bọn họ đều hồi gia đi.”
Nguyễn Cát Khánh vội vàng nói vâng, vừa mới chuẩn bị rời đi, Tề Quân Mộ lại nói: “Chờ đã, gọi Cẩn thân vương đến.”
Nguyễn Cát Khánh đợi một lát, nhìn xem Tề Quân Mộ còn căn dặn thêm gì không, hắn lập tức đi về phía sau truyền ý.
Tề Quân Chước cưỡi ngựa rất nhanh xuất hiện, Tề Quân Mộ nhìn hắn mặc đơn bạc, sắc mặt lại đỏ bừng, có ý muốn cho hắn ngồi lên liễn, ngẫm lại với tính tình cứng nhắc của hắn nên thôi.
Trở về cung, Tề Quân Mộ gọi Tề Quân Chước ngồi lên tháp uống trà nóng. Trước tháp y có đốt than bạc, không bao lâu thì người ấm lên.
Hoàng đế nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tề Quân Chước bất đắc dĩ nói: “Ta gọi ngươi vào cũng uống trà, mà vẻ mặt ngươi như bắt ngươi đi chịu tội vậy.”
Tề Quân Chước lập tức đứng lên: “Hoàng huynh thứ tội.”
Tề Quân Mộ thực sự là cạn lời, y cười khổ bảo hắn ngồi xuống: “Ngươi cứ biểu hiện như vậy, hoàng đế ta đây rất cô đơn.” Trên anh em bạn bè là lễ vua tôi, nhưng cũng không quá cách biệt.
Tề Quân Chước mím môi: “Hoàng huynh bảo vệ thần đệ, trong lòng thần đệ rất rõ. Chỉ là thần đệ không thể ỷ vào sủng ái của hoàng huynh, lại quên đi bổn phận thần tử.”
Tề Quân Mộ thở dài, tình cánh không được tự nhiên của Tề Quân Chước, trước khi y chết ở kiếp trước cũng đã tách ra. Lúc đó, Tề Quân Chước mất tích ở trận chiến Tây Cảnh, y phái người đi tìm.
Kết quả người không chưa tìm được, thì y lại chết.
Bây giờ ngẫm lại, có thể bị Ôn Uyển làm tức giận thành như vậy, ngoài trừ bị người hạ độc, còn là sau khi nghe Tề Quân Chước mất tích, tâm trạng y bất ổn, bị Ôn Uyển khiến tức như vậy, đau buồn phẫn nộ mà hôn mê, cũng không chữa được.
Tề Quân Chước nhìn hoàng đế thất thần, sắc mặt vừa buồn vừa giận, nhất thời trong lòng hắn không mấy dễ chịu, kêu một tiếng hoàng huynh.
Tề Quân Mộ nâng mắt, thu lại tâm trạng nói: “Ngươi nghĩ Thẩm Niệm là người thế nào?”
Đời trước quan hệ hai người đó tương đối không tệ, thuở nhỏ Tề Quân Chước thích binh pháp một lòng muốn đến biên quan đánh trận, thỉnh giáo Thẩm Niệm không ít, Thẩm Niệm cũng duy trì với Tề Quân Chước.
Giọng Tề Quân Chước mang vẻ hờn dỗi nói: “Thần đệ cũng là hôm nay mới lần đầu thấy Thẩm tiểu hầu gia, tính tình hành xử đều không biết. Chẳng qua ta nghe nói, hắn không được mẫu thân thích.”
Ai ai cũng biết, lúc Thẩm Niệm sáu tuổi, Thẩm Dịch đã mang người đến biên quan, kinh thành lưu lại Thẩm lão phu nhân, vợ Văn thị cùng con út Thẩm Thanh. Cả thời gian dài Thẩm Niệm chưa bao giờ trở về kinh thành, có người nói Văn thị chỉ cưng chiều con út, thờ ơ con trưởng.
Sau này Tề Quân Mộ mới biết đâu phải không thích, Văn thị thật sự chán ghét Thẩm Niệm. Thế cho nên cuối cùng quan hệ hai mẹ con Thẩm gia cứng nhắc, nhìn như có thù hằn nhau. Đến khi Thẩm Niệm rời khỏi kinh thành, ngay cả tước vị cũng từ bỏ, tòa nhà hầu phủ Thẩm gia bị y thu hồi.
Thẩm mẫu cùng bà ta và con út Thẩm Thanh cũng trở thành thường dân.
Ngẫm lại, chuyện Thẩm gia cũng rất thú vị.
“Ta nghĩ người này rất có ý tứ, giúp ta theo dõi hắn.” Đôi mắt của Tề Quân Mộ cong lên hình trăng khuyết, cười nói.
Tề Quân Chước hơi nghi hoặc, song cũng không hỏi nhiều, lập tức đáp trả đồng ý.
Lúc này Tề Quân Mộ mới chuyển chủ đề, nói với Tề Quân Chước về chuyện vương phủ, Cẩn thân vương cẩn thận cũng không biết nói cái gì cho tốt.
Cùng lúc đó, cung Nhân Thọ, thái hậu tất nhiên cũng nghe nói Tề Quân Chước được hoàng đế triệu kiến. Gần đây vì chuyện Cẩn thân vương phủ, Tề Quân Mộ là ba ngày hết hai người ban đồ này nọ, có người nói đến một ngọn cỏ trong quý phủ cũng phải đến hỏi Tề Quân Mộ.
Việc này khiến cho thái hậu cảm thấy rất khó chịu, bà nghẹn khuất mấy chục năm mới có địa vị hiện tại, Tề Quân Chước trái lại thì tốt, sủng ái che chở của hoàng đế có thể coi là độc nhất Đại Tề, ngay cả bà là mẫu thân cũng không bì được.
Bây giờ nghe thấy việc này, nàng gẩy gẩy móng tay, vẻ mặt thản nhiên: “Thuở nhỏ tính tình hoàng thượng rất cố chấp, nhận định một người thì mở lòng thân cận, mười con ngựa cũng không kéo lại được. Trước đây như vậy, hiện tại thành hoàng đế rồi còn như thế, cũng không biết tính tình này giống ai.”
Như Yến cười nói: “Thái hậu, tính tình hoàng thượng đôn hậu hiền hòa, chỉ sợ bị người có dã tâm lợi dụng.”
Thái hậu liếc mắt nhìn nàng, sau lưng Như Yến lạnh ngắt, cảm thấy mồ hôi lạnh chảy xuống, nàng quỳ xuống tát vào miệng của mình, hoảng hốt nói: “Thái hậu thứ tội, nô tỳ nói năng bậy bạ, hoàng thượng anh minh cơ trí, người bình thường cũng không dám nhìn đến, huống chi có dị tâm.”
Thái hậu nói: “Ngươi đứng lên đi, ta biết ngươi nói vậy cũng là vì tốt cho hoàng thượng. Hắn vừa mới ngồi lên vị trí kia, đế vị bất ổn, hôm nay đối với huynh đệ bên nặng bên nhẹ, sợ là sẽ có lời nhàn rỗi.”
Như Yến nói: “Thái hậu anh minh.”
Thái hậu không nặng không nhẹ ừ một tiếng: “Ta anh minh cái gì, hoàng thượng có chủ ý của mình, trời tuyết lớn còn chạy ra ngoài, cũng không sợ đông lạnh. Quên đi, ngươi phái người tìm tả tướng, bảo hắn đến đây một chuyến. Có vài lời ta không tiện nói, để tả tướng mở lời là được.”
Như Yến đáp dạ, lúc này mới đứng dậy.
Khi Như Yến đi rồi, trong phòng chỉ còn lại một mình thái hậu, bà hừ một tiếng: “Huynh đệ, con trai của một kẻ không bằng cả tỳ nữ sinh ra, không biết là huynh đệ cái gì của hoàng thượng.”
Chuyện trong cung Nhân Thọ, Tề Quân Mộ không biết, cho dù biết y cũng không quan tâm.
Ai đối tốt với y, y sẽ tốt với người đó, đây là đạo lý tốt nhất mà y tổng kết từ hai đời.
Vài ngày sau thảo luận nhiều nhất trong kinh thành đó là lễ tang của Thẩm Dịch.
Nơi mai táng Thẩm Dịch là Tề Quân Mộ chọn, thân phận hắn là hầu gia, nơi chôn cũng không thể là nơi tầm thường. Tề Quân Mộ chọn một nới cách không xa hoàng lăng của Cảnh đế, có thể để cho Thẩm Dịch tiếp túc bảo vệ anh linh Cảnh đế.
Ngày Thẩm Dịch hạ táng, Tề Quân Mộ viết một bài điếu văn nhưng lại không đến.
Hôm sau, Thẩm Niệm bị mẫu thân Thẩm Văn thị phạt quỳ ở trấn bắn hầu phủ vì tội bất hiếu đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ ở kinh thành.
Tề Quân Mộ ở trong cung cũng nghe nói đến, lập tức hỏi Nguyễn Cát Khánh, “Có người nói thế tử trấn bắc hầu bất hiếu, làm sao mà bất hiếu?”
Nguyễn Cát Khánh nhíu mày nói: “Có người nói Thẩm phu nhân là giận tiểu hầu gia không thể bảo vệ lão hầu gia ở trên chiến trường, lúc này mới trách phạt.”
Tề Quân Mộ tức giận đến muốn cười, đời trước cũng không có phát sinh điều này, Thẩm Văn thi này rốt cuộc chán ghét Thẩm Niệm bao nhiêu mà muốn phá hỏng danh tiếng của hắn. Hiện tại Thẩm Niệm là người hắn nhìn trúng, tay của Thẩm Văn thị dài quá rồi đó.
Vì vậy Tề Quân Mộ cười lạnh nói: “Chuyện này nếu thú vị như thế, chúng ta cũng đi đến giúp vui đi.”
Nguyễn Cát Khánh kinh hãi: “A, hoàng thượng, người muốn xuất cung? Nô tài đi chuẩn bị.”
Tề Quân Mộ nói: “Không cần, chỉ hai người chúng ta thôi.” Nhiều người, còn có cái gì vui chứ.
Khuôn mặt Nguyễn Cát Khánh đầy khổ não, hoàng đế xuất cung không phải chuyện nhỏ, mấy công tác bảo hộ phải sớm chuẩn bị sẵn sàng. Hiện tại hoàng đế muốn đi là đi, nếu để thái hậu biết, hắn nửa cái đầu cũng không có.