Khi Tề Quân Chước và Dương Kinh Lôi rời khỏi kinh thành đến Bắc Cảnh, Thẩm Niệm đã bị giam lỏng trong cung, Tô Nhân bị Hoàng đế trách cứ đang bế môn tư quá, chân của Nhạc Vân Châu không thể cử động nên còn nằm trên giường không thể di chuyển.
Nhìn vẻ ngoài thì Nhạc Vân Châu được Hoàng đế coi trọng nhất, không nhắc đến Hoàng đế tự mình phái Ngự y khám chân cho hắn, dược liệu quý hiếm trong cung chỉ cần Ngự y lên tiếng là Hoàng đế sẽ chỉ thị cho hắn lấy đi.
Nhạc Vân Châu cũng thật thú vị, ngày đó sau khi trở về từ hoàng cung, còn cố ý thượng tấu nói chính mình có thể ngồi xe ngựa đến Bắc Cảnh, dù cho sau này chân có què cũng muốn điều tra rõ ràng chân tướng Thường Thắng mất tích.
Hoàng đế nhìn thấy tấu sớ còn không kiềm được cảm thán với Lâm Tiêu: “Nhạc khanh thật sự là rường cột nước nhà, nhưng trẫm làm sao nhẫn tâm để hắn mang thương tích đến nơi xa xôi được chứ.”
Lâm Tiêu cũng bình tình nói câu Nhạc Vân Châu thật sự hồ đồ rồi.
Hoàng đế lại để bách quan đề cử người khác, kết quả bởi vì sự việc đến quá đột ngột nên tất cả mọi người đều không có sự chuẩn bị, đều tự đề cử người của mình thành thử tiếng tranh luận trên triều đình vang lên không ngớt.
Hoàng đế đau đầu vì bọn họ, cuối cùng trực tiếp đập bàn trên đại điện phủ quyết đề nghị của mọi người, cho nên người được chọn đến Bắc Cảnh lần này chỉ có Dương Kinh Lôi và Tề Quân Chước.
Hiển nhiên sẽ có người chất vấn hai người bọn họ quá trẻ hay không, dù sao việc Thường Thắng mất tích cũng là chuyện trọng đại, Thẩm Niệm lại khiến cao thủ phá án Nhạc Vân Châu gãy chân, chuyện Bắc Cảnh phức tạp như thế, lỡ như hai người giải quyết không tốt thì sao.
Tề Quân Mộ nghe lời này xong thì cười lạnh, y nói: “Hai người dù cho tuổi còn trẻ nhưng trẫm cũng yên tâm, chí ít hai người biết bản thân nên làm gì chứ không phải tranh cãi trên triều khiến trẫm ngột ngạt.”
Sự chấm biếm không chút khách khí của Hoàng đế khiến triều thần đều ngậm miệng lại, Hoàng đế nhìn vẻ mặt mọi người lặng im không dám lên tiếng, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi tuyên bố bãi triều.
Giờ khắc này, Tề Quân Mộ đột nhiên có phần lý giải được Cảnh đế.
Bản thân là Hoàng đế, vốn chính là đứng trên cao nhất, nếu có thể nói một không hai, nói ra một câu khiến triều thần chỉ có thể nghẹn trong lòng cũng không dám phản bác lại, như thế làm Hoàng đế mới thật sự quá sảng khoái.
Đương nhiên, Tề Quân Mộ vẫn còn chưa làm được như Cảnh đế, con đường đăng cơ của hai người không giống nhau.
Cảnh đế là dựa vào con đường giẫm lên máu tươi của huynh đệ bao gồm cả phụ nhân để bước lên ngôi vị Hoàng đế, Tề Quân Mộ là được người khác ủng hộ bước lên ngôi vị. Mất đi quá trình đẫm máu thì ngồi lên vị trí này cũng khó tránh khỏi phải chịu một ít hạn chế.
May mắn Tề Quân Mộ biết chính mình rất nhanh sẽ thoát khỏi những ràng buộc này.
Hoàng đế hạ triều cũng không trực tiếp trở về điện Càn Hoa, y dự định dạo một vòng Ngự hoa viên.
Bây giờ vẫn còn hơi nóng, nhưng thời điểm nóng nực nhất đã qua không đến mức đi hai bước mồ hôi đã ướt đẫm cả người.
Tới Ngự hoa viên, Tề Quân Mộ đã nghe được tiếng cười xa xa của cô gái.
Là âm thanh của Phù Hoa, Hoàng đế khẽ chau mày, đưa tay ngăn Nguyễn Cát Khánh lên tiếng thông báo, chính minh thì từ từ bước đến phía tiếng cười kia.
Cũng không phải khoảng cách quá xa, ở ngay khúc ngoặt vòng qua bụi hoa là tới.
Hoàng đế đứng nơi đó, chỉ thấy trong đình tạ, Nhạc thị đang nói gì đó khiến Phù Hoa cúi người cười rất vui vẻ chẳng còn lộ vẻ quý trọng cẩn thận của một công chúa, Ôn Uyển cũng cười theo.
Nàng cười hoàn toàn không ra tiếng nhưng nụ cười rất thoải mái, khoảng cách rất xa cũng có thể cảm giác được gương mặt vui vẻ của nàng.
Dường như khi nhìn qua sắc mặt hồng háo của nàng từng li từng tí bừng lên sức sống.
Không còn giống sự xa cách lãnh đạm ngày xưa nữa, Ôn Uyển vốn là cô gái có gương mặt phong tình xinh đẹp, bởi vì ngày thường là Hoàng hậu nên tương đối nghiêm túc lãnh đạm.
Nụ cười thoái mái lúc này rực rõ đến lóa mắt, quả nhiên là người đẹp như tranh, phong tình vạn chủng.
Nhạc thị nhìn nụ cười vui vẻ của hai người lại khẽ nói thêm gì đó.
Phù Hoa liên tục cười xua tay, Ôn Uyển lại nhỏ giọng trả lời một câu. Sắc mặt của cung nhân bốn phía cũng rất thoải mái, cách đó có người bưng trái cây ướp lạnh đưa tơi.
Phù Hoa tự mình cầm một miếng lê cho Nhạc thị, bản thân thì cầm dưa hấu.
Ôn Uyển không đề đụng đến những thứ lạnh này, cơ thể nàng vốn yếu ớt từ nhỏ, không thích ăn những đồ ăn lạnh.
Tề Quân Mộ nhìn cảnh tượng trước mặt chỉ cảm thấy rất kỳ quái.
Đối với Ôn Uyển, trước khi chết y tất nhiên hận, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé toạc nàng ta khiến chết thê thảm không gì sánh nổi càng thê thảm hơn chính mình mấy trăm lần.
Đến khi y sống lại thì y lại kiếm chế nỗi hận trước tiên chưa từng trực tiếp giết chết người. Ngoại trừ vì sự bất ổn của ngôi vị hoàng đế, còn vì chính y đứng ở khoảng cách không xa chẳng gần lạnh lùng nhìn Ôn Uyển diễn kịch như thế nào, nhìn cuộc sống không có sự sủng ái thì Hoàng hậu như nàng còn có thể làm được những gì.
Kết quả rất thú vị.
Nhớ đến vài lần chủ động của Ôn Uyển, khóe miệng Hoàng đế nhếch lên hiện rõ vẻ mỉa mai.
Mặc dù thật sự không thích nhưng một ngày phát hiện bản thân thất sủng sẽ dằn lòng lại mà chủ đụng tiếp cận sao?
Ôn Uyển là người đầu tiên phát hiện ra Hoàng đế, nụ cười trện mặt cứng đờ, rất nhanh thu lại tất cả biểu cảm trên gương mặt theo đó bày ra vẻ đoan đang trang nhã, dường như người vừa rồi cười lung linh không phải là nàng ta.
Sự biến hóa của Ôn Uyển khiến Phù Hoa và Nhạc thị đều cảm giác được, hai người cũng thu hồi nụ cười, theo ánh mắt của Ổn Uyển nhìn về phía Hoàng đế.
Mọi người hành lễ, cung nhân dập đầu bái lạy.
Hoàng đế từ từ đi qua để các nàng bình thân.
Tề Quân Mộ nhìn Nhạc thị nói: “Sao không thấy biểu ca Lâm Ân?”
Nhạc thị vào cung chắc chắn dẫn theo Lâm Ân, bây giờ không thấy Lâm Ân dĩ nhiên hắn là ở chỗ Thái hậu.
Trong lòng Hoàng đế hiểu rõ điều này nhưng vẫn hỏi một câu.
Nhạc thị trả lời: “Hoàng thượng thứ tội, hôm nay trời quá nóng, thân thể Lâm Ân không khỏe nên đợi ở chỗ Thái hậu.”
Nghe thấy tên của Lâm Ân, sắc mặt Phù Hoa mất tự nhiên.
Tề Quân Mộ gật đầu ừ một tiếng, mấy người im lặng khiến không khí trở nên xấu hổ.
Ôn Uyển tiến lên dịu dàng gọi: “Hoàng thượng…”
Gương mặt nàng mang theo vẻ do dự, có vẻ như chuẩn bị lên tiếng khuyên bảo an ủi quan hệ giữa Thái hậu và Hoàng đế không nên bế tắc như vậy.
Tề Quân Mộ trực tiếp đánh gãy lời nàng ta: “Nếu vậy mọi người cứ tiếp tục ở đây ngắm cảnh đi, trẫm còn có công vụ cần xử lý.”
Phù Hoa nhìn thấy tình hình hơi không đúng, nàng lặng lẽ kéo tay áo của Nhạc thị, sau đó cười mỉm rồi nói: “Hoàng thượng, bây giờ ta và cửu mẫu rất khát nước, chỗ mẫu hậu có chuẩn bị nước trái cây ướp lạnh, chúng ta cáo lui trước.”
Dứt lời, nàng cúi chào rồi lôi kéo Nhạc thị còn đang ngỡ ngàng chưa hành lễ rời đi.
Sau khi Phù Hoa và Nhạc thị rời khỏi, Hoàng đế và Ôn Uyển đứng lại đây xa lạ vô cùng.
Ôn Uyển hơi hoảng hốt nhìn thần sắc của Hoàng đế, nàng cảm thấy chính mình đã rất lâu rồi không có gần gũi gặp mặt Hoàng đế như thế.
Trong một thoáng này, Ôn Uyển rất muốn hỏi gì đó.
Nhưng Hoàng đế lên tiếng trước khi nàng mở miệng, y nói: “Không phải mẫu hậu lệnh ngươi sao chép kinh Phật sao?”
Trái tim của Ôn Uyển như bị băng lạnh bao vây, nàng muốn cất tiếng nhưng cổ họng hoàn toàn bị đóng băng. Không biết có phải ảo giác của chính mình hay không, Ôn Uyển cảm thấy lời nói của Hoàng đế ngập tràn sự chán ghét.
Nàng vô ý đứng thẳng lưng, cúi đầu hạ mắt nhìn như cung kính nhưng lại cao ngạo vô cung: “Bẩm hoàng thượng, gần đây tâm tình của công chúa Phù Hoa không tốt, hôm nay cữu mẫu mang Lâm công tử vào cung, mẫu hậu biết quan hệ của công chúa Phù Hoa và cữu mẫu rất thân mạt nên lúc này mới để nô tì đến tiếp đón.”
“Hóa ra là như vậy.” Tề Quân Mộ gật đầu nói: “Cữu mẫu vẫn luôn có tiếng nói trước mặt mẫu hậu, từ trước đến nay cữu mẫu vẫn yêu thương Phù Hoa cũng chưa từng bắt ép nàng.”
Lời Hoàng đế có thể nói nhưng Hoàng hậu thì không thể, Ôn Uyển cụp mặt đứng đó với vẻ mặt điềm tĩnh.
Hoàng đế nói tiếp: “Nếu vậy thì ngươi cũng đến chỗ mẫu hậu đi.”
Ôn Uyển không nén được nâng mắt lên chỉ nhìn thấy vẻ mặt thản nhiên của Hoàng đế nhìn về phía xa xăm khiến người ta không nhìn rõ rốt cuộc y đang suy nghĩ gì.
Lệnh đuổi khách rõ ràng thế Ôn Uyển còn nghe ra, giữa nàng và Hoàng đế vẫn đều là Hoàng đế chủ động đến gần. Bây giờ Hoàng đế không muốn chủ động nữa, nàng cũng từng chủ động nhưng lại mạnh mẽ bị cự tuyệt.
Ôn Uyển không muốn khiến bản thân quá mức khó coi, bèn cúi người thận trộng hành lễ rồi chuẩn bị rời đi.
Vào thời điểm nàng xoay người, Hoàng đế lại lên tiếng, y nói: “Chờ một chút.”
Ôn Uyển đứng yên quay đầu lại, trong mắt vừa lúc hiện lên vẻ nghi ngờ khó hiểu, sườn mặt xinh mặt như tiên nữ được miêu tả trong sách vậy.
Hoàng đế lẳng lặng nhìn nàng nói: “Ôn Diệu còn trẻ tràn đầy sức lực, Ôn gia có thời gian thì hãy cố gắng dạy dỗ cho tốt tránh cho sau này gây đại họa gì, không ai có thể bảo hộ được hắn.”
Ôn Uyển sửng sốt sau khi hiểu được ý tứ trong lời nói của Hoàng đế, vẻ mặt của nàng tái nhợt.
Hoàng đế cố ý nói cho nàng nghe, tóm lại chuyện lần trước Ôn Diệu vào cung đã chọc giận Hoàng đế.
Ôn Uyển ổn định lại tinh thần, gương mặt áy náy nói: “Nô tì đã biết.”
Hoàng đế ừ một tiếng, nghênh ngang rời đi.
Sau khi Tề Quân Mộ rời đi, Ôn Uyển ngẩng đầu nhìn bóng lưng của y, ánh mắt lộ vẻ phức tạp không dứt, nàng nghĩ rằng Hoàng đế chuẩn bị ra tay với Ôn gia sao, là muốn bức nàng từng bước từng bước tới vách núi sao?
Hoàng đế có thể đoán được trong đầu Hoàng hậu đang nghĩ đến điều gì nhưng y không quan tâm.
Từ lúc Ôn gia có Hoàng hậu, hành sự phách lối không ít, làm việc cũng để lại vài nhược điểm.
Ôn Diệu là kẻ xử sự hoang đường nhưng lại chưa từng dính dáng đến mạng người nào.
Hoàng đế muốn xác định kiếp trước Ôn Uyển liên hợp với kẻ nào, tất nhiên y không ngại thúc đẩy Ôn gia một phen.
Một Hoàng hậu thất sủng, một Ôn gia bị Hoàng đế thương nhớ sẽ luôn luôn bức bạch một vào kẻ âm thầm trồi lên mặt nước. Hoàng đế làm như vậy có lẽ khá sốt ruột nhưng tình cảnh đời này của y tốt hơn nhiều so với kiếp trước.
Kiếp trước Thẩm Niệm rời khỏi kinh thành, y dốc lòng thu hồi quân quyền Bắc Cảnh, đến khi quyền lực của quân Bắc Cảnh hoàn toàn đến tay cần một thời gian rất dài. Đời này thì không thế, cấm vệ Bắc Sơn bị y nắm chắc quyền khống chế trong tay ngay từ đầu, Thẩm Niệm từ đầu đến cuối đều đứng phía y, nơi Tây Cảnh, Thường Thắng đã vô dụng, đến lúc đó cho dù tất nhiên Trấn Tây tướng quân sẽ là người của y.
Mặc dù bây giờ chỉ có nửa Tây Cảnh ở trong tay của y, đương nhiên khi Tây cảnh còn chưa hoàn toàn bị nắm giữ thì y sẽ không có khả năng thiểu cảnh giác để tránh khỏi chuyện công dã tràng tới ngay trước mắt.
Vì thế y muốn làm chuyện gì cũng dễ dàng hơn nhiều. Có vài món nợ có thể từ từ bắt đầu thanh toán.
Về phần Lâm gia có thông gia với Ôn gia còn phải xem bọn hắn sẽ lựa chọn như thế nào.
Khi về đến điện Càn Hoa, tâm trạng của Hoàng đế hoàn toàn vô cùng tốt đẹp với những suy nghĩ này.
Y trở về một hồi thì Lâm Tiêu liền xuất hiện.
Thật ra Tề Quân Mộ biết ông tới làm gì rồi, Nhạc thị đưa Lâm Ân vào cung đã chứng minh Lâm gia đã biết thái độ của Phù Hoa. Chuyện này chắc chắn từ chỗ Thái hậu truyền tin ra, cũng khẳng định biết về cuộc khắc khẩu giữa bản thân và Thái hậu.
Bây giờ Lâm Tiêu đến đây cũng là tìm đúng thời cơ.
Sau khi Lâm Tiêu nhìn thấy Hoàng đế cũng không nói chuyện Phù Hoa và Lâm Ân trước, ông nói về Thẩm Niệm, Lâm Tiêu nói: “Hoàng thượng, Trấn Bắc hầu bị giam lỏng trong cung, hiện tại vẫn để hắn đảm nhiệm thống lĩnh cấm vệ trong cung liệu có thích hợp hay không.”
“Thân phận của hắn quả thật không thích hợp.” Tề Quân Mộ cụp mắt cười: “Cữu cữu đã chọn được người thích hợp?”