Trùng Sinh Chi Không Từ Thủ Đoạn

Chương 37



"Vậy cũng không tệ lắm đâu! Tôi cả ngày kéo tiền tiết kiệm mệt muốn chết, giọng khàn cả rồi... Đúng rồi cậu gửi bao nhiêu tiền, gửi qua chỗ tôi này!"

"Không đến một ngàn?! Cậu cái đồ quỷ nghèo! Đưa điện thoại cho Vu Hạo Phong, tôi nói với anh ấy một lát..."

...

Lục Khôn Đức miệng khô lưỡi khô nói chuyện điện thoại xong, đắc đắc sắt sắt(*) lắc lư đến thư phòng, khoe khoang với Lục Quân Cường: "Vẫn là Vu Hạo Phong đủ ý tứ, mười vạn! Há há, chỉ còn hai mươi sáu vạn!"

(*) Dùng để miêu tả người đang muốn khoe khoang sự nổi tiếng hoặc muốn act cool (mình không biết dùng từ gì để diễn tả @@)

Lục Quân Cường buông tài liệu trong tay, cười nói: "Đừng có áp lực, cuối tháng còn bao nhiêu em bao hết cho."

Lục Khôn Đức lắc đầu: "Không cần, tháng này em bao tháng sau thì sao? Tháng sau lại tăng thêm nhiệm vụ."


Lục Quân Cường nhướng một bên lông mày: "Anh cảm thấy chồng anh bao không nổi?"

Lục Khôn Đức nháy mắt tạc mao: "Ít nói cái từ này đi!" Lục Quân Cường cười, kéo anh đến phòng khách, nói: "Nói với anh chuyện này, thương lượng một chút."

Lục Khôn Đức nhìn Lục Quân Cường, Lục Quân Cường nghĩ nghĩ nói: "Anh còn nhớ chúng ta trước kia khi còn tiệm cơm nhỏ, cái công ty hợp tác Trung - Ngoại chỗ mình giao cơm hộp ấy? Công ty của Vương Tô Lệ."

Lục Khôn Đức "a" một tiếng: "Nhớ, con gái dì ấy thi cùng địa điểm với anh, em có nói."

Lục Quân Cường nói tiếp: "Lần này em thu mua một nhà xưởng của bọn họ ở ngoại ô phía nam, công ty bọn họ vốn là ngoại thương, thông thương với khu vực vịnh Mexico ở Nam Mĩ, nửa năm trước bởi vì SARS, bên kia không nhập được hàng từ bên này, đối với bọn họ ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa bản thân dì ấy cũng gặp chút khó khăn... Tài chính xoay vòng xảy ra vấn đề, không có biện pháp mới đem bán tòa nhà xưởng kia."


Lục Khôn Đức nghe mơ mơ màng màng, hỏi: "Vậy thì làm sao? Dì Vương tìm em vay tiền?"

"Không phải." Lục Quân Cường cười, "Lần này tới nói giá cả với em chính là Vương Tô Lệ, dì ấy hiện tại cũng rất khó khăn, kỳ thật công ty bọn họ kinh doanh không tệ, chỉ là lần này gặp tình huống ngoài ý muốn mới xảy ra vấn đề lớn như vậy, tài sản của dì ấy còn khá nhiều, theo như em biết, cái nhà xưởng này là tài sản cuối cùng mà dì ấy có thể bán, hiện tại dì ấy cần tiền gấp, em muốn... em muốn thừa dịp cơ hội này, mua một bộ phận cổ phần của Công ty An Long, cũng coi như một phân bảo đảm khác của chúng ta."

Lục Khôn Đức nghĩ nghĩ: "Vậy có được không... Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?"

"Không không..." Lục Quân Cường cười, "Đây là theo như nhu cầu, ngày hôm qua em chỉ là thoáng lộ ra ý tứ này, dì ấy liền rất tỏ ý, chuyện này đối với chúng ta dường như không có hại, em chỉ là hỏi một chút ý tứ của anh, em chuẩn bị mua 20% cổ phần, tốn khá nhiều tiền, anh đồng ý không?"


Lục Khôn Đức "ừ" một tiếng: "Cái này anh cũng không hiểu lắm... Hầy, anh học tài chính cho đã rồi gặp chuyện thật cái gì cũng không biết, em thấy được thì mua đi."

"Ừm, em cũng là ý này, đặt trứng gà ở những cái rổ khác nhau, sau này mặc kệ là phương diện kia xảy ra vấn đề chúng ta cũng sẽ không sợ hãi."

Lục Khôn Đức cười: "Nói dễ nghe như vậy, em đây là thỏ khôn có ba hang."

"Anh nói là cái gì chính là cái đó." Lục Quân Cường đứng lên, "Anh đã đồng ý thì em đi nói với dì ấy, dì ấy hiện tại không có biện pháp, em tìm người, xem có thể ép giá tới trình độ nào, đây là công trình lớn, mấy ngày này khả năng sẽ rất bận, anh đừng giận."

Lục Khôn Đức cười: "Cứ bận đi, anh cũng tiếp tục kéo tiền tiết kiệm, Vu Hạo Phong kêu anh buổi chiều tới chỗ anh ấy chuyển tiền qua."
Lục Quân Cường nghĩ nghĩ: "Có thời gian tìm gặp Úc Đan đi, chị ấy gửi tiền hẳn là không ít. Chị ấy hẳn là sẽ giở giọng điệu bề trên nghiêm túc với anh một lát, không cần để ý, không cần cho chị ấy hoa hồng, dây dưa chị ấy, quấy rầy điện thoại nghiệp vụ chị ấy, chị ấy sẽ đáp ứng anh."

Lục Khôn Đức "phụt" một tiếng, đáp ứng, nhấc điện thoại lên bắt đầu liên hệ người kéo tiền tiết kiệm.

Chuyện Lục Quân Cường mua cổ phần công ty của Vương Tô Lệ tiến hành không hoàn toàn thuận lợi, Vương Tô Lệ muốn bán, nhưng hai người một là tay già đời thương giới, một là tân tinh anh phúc hắc, hai bên mặc cả với nhau phế đi không ít sức lực của Lục Quân Cường, Vương Tô Lệ thua ở chỗ nóng lòng đòi tiền xoay vòng, nói chuyện một tuần liền thỏa hiệp.

Ngày ký hợp đồng cuối cùng Lục Quân Cường mang theo Lục Khôn Đức, hai người đi đến văn phòng luật sư.
Mới vừa vào văn phòng, Lục Quân Cường nhìn luật sư của Vương Tô Lệ liền sửng sốt, Lục Khôn Đức theo sau một bước vào tới, nhìn người trong văn phòng cũng ngây ngẩn cả người.

Hạ Mục Thanh sau bàn làm việc đứng lên, mỉm cười hướng tới Lục Quân Cường vươn tay: "Vị này chính là Lục tổng nhỉ? Cửu ngưỡng đại danh(*), tôi là Hạ Mục Thanh."

(*) Ngưỡng mộ đã lâu. (Lời khách sáo dùng khi gặp mặt lần đầu)

Lục Khôn Đức giành trước một bước đi lên, nhiệt tình cầm tay Hạ Mục Thanh, tiếp lời: "Không dám nhận không dám nhận, Hạ Mục Thanh đúng không? Tôi cũng kính đã lâu."

Lục Quân Cường: "..."

Hạ Mục Thanh sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Vương Tô Lệ, lại nhìn Lục Khôn Đức, nói lắp nói: "A... Lục tổng?"

Lục Khôn Đức mỉm cười: "Nào nào, chúng ta nói chuyện hôm nay nào." Hạ Mục Thanh nhìn thoáng qua Lục Quân Cường, hỏi: "Vị này chính là?"
"Em trai tôi, con nít không hiểu chuyện một hai phải đi theo tới, ngồi ngồi, dì Vương cũng ngồi đi... Cậu nói cho tôi nghe một chút đi, ký tên chỗ nào?"

Lục Quân Cường nhịn không được cười, cậu biết Lục Khôn Đức là lo lắng Hạ Mục Thanh lại lần nữa coi trọng mình, cũng liền theo ý Lục Khôn Đức đứng ở phía sau, may mắn hôm nay những thứ cần ký đều đã bàn qua, trước kia rất nhiều tài sản Lục Quân Cường đều dùng thân phận Lục Khôn Đức giải quyết, hiện tại tài sản liên quan, vốn dĩ cũng nên do Lục Khôn Đức tới ký.

Lục Khôn Đức cẩn thận nhìn hợp đồng lại một lần, cảm thấy không có vấn đề, nhưng hiện tại Lục Khôn Đức càng ngày càng cảm thấy những thứ học được trên lớp không có nhiều tác dụng trong thực tế, Lục Khôn Đức sợ Vương Tô Lệ đặt bẫy trong câu từ, quay đầu nhìn Lục Quân Cường, Lục Quân Cường ở phía sau anh nhỏ giọng nói: "Em đã tìm người xem qua, không thành vấn đề, ký đi."
Lục Khôn Đức hiểu ý, biết Lục Quân Cường là vì tỏ thành ý mới không mang theo luật sư tới, ra vẻ như suy tư gì gật gật đầu, quay đầu lại liếc mắt nhìn Lục Quân Cường một cái, trịnh trọng nói: "Tôi đồng ý, ký đi."

Vương Tô Lệ cũng ngồi xuống, ký vào văn kiện, duỗi tay bắt tay với Lục Khôn Đức: "Hợp tác vui vẻ."

Lục Khôn Đức nhìn nếp nhăn nơi khóe mắt của Vương Tô Lệ cùng lớp trang điểm không che dấu được mệt mỏi, cảm thấy không đành lòng, nghiêm mặt nói: "Dì Vương yên tâm, cháu tin tưởng Công ty An Long sẽ bởi vì Tiểu... Bởi vì cháu gia nhập mà tiến vào một kỷ nguyên mới."

Vương Tô Lệ vốn là có chút cảm khái, nghe xong lời Lục Khôn Đức nói nhịn không được bật cười, nhìn Lục Quân Cường giống như hộ thần phía sau anh nói: "Dì tin tưởng, đã sớm nhìn ra cháu không phải vật trong ao, không nghĩ tới bị ăn trước lại chính là dì."
Lục Quân Cường cười: "Trước mắt thoạt nhìn là dì Vương mất đi một bộ phận cổ phần, nhưng cháu tin vào kế lâu dài, cùng anh cháu hợp tác đối với dì trăm lợi không một hại, hợp tác vui vẻ, dì Vương." Lục Quân Cường nói xong bắt tay với Vương Tô Lệ, từ đây mở ra một kỷ nguyên mới cho Công ty An Long.

Lục Khôn Đức quay đầu nhìn Hạ Mục Thanh, Hạ Mục Thanh đang cúi đầu xét duyệt văn kiện, không có gì khác thường. Chỉ là ở thời điểm Lục Quân Cường xoay người rời đi, Hạ Mục Thanh nhìn Lục Quân Cường vài lần như suy tư điều gì, hắn không nghĩ ra được tại sao khi mình nhìn thấy người này lại đột nhiên cảm thấy giống như đã từng quen biết, Hạ Mục Thanh nhún nhún vai cười tự giễu, lại bắt đầu nhớ tới người trong nhà đang chờ hắn ăn cơm kia, khóe miệng nhịn không được cong lên.
Từ văn phòng luật sư đi ra Lục Khôn Đức vẫn còn bộ dáng như lâm đại địch, Lục Quân Cường cười cười, chọc chọc đầu Lục Khôn Đức: "Được rồi Lục tổng, người ta căn bản không có nhìn em lần nào, chỉ nhìn anh."

Lục Khôn Đức thở dài, khẩn trương nói: "Em nói xem... Lần này, hắn sẽ không lại như vậy đâu chứ hả?"

Lục Quân Cường cười: "Sẽ không... Trước kia cũng là em không tốt, cố ý lợi dụng hắn, vốn dĩ cho rằng chỉ lợi dụng lẫn nhau, không nghĩ tới... Lần này sẽ không."

Lục Khôn Đức nhớ tới những chuyện trước kia, thổn thức nói: "Kỳ thật... Hắn cũng rất đáng thương, chỉ là bởi vì thích em."

"Anh còn thương hại hắn? Trước kia thiếu chút nữa hại chết anh, nếu không phải sợ ngồi tù không được gặp anh, em thật sự sẽ..."

Lục Khôn Đức nắm tay Lục Quân Cường thật chặt, ôn nhu nói: "Được rồi... Chỉ sợ em nói lời tàn nhẫn, em biết không... Trước khi anh chết, không phải, là vào ngày sinh nhật em..."
Lục Quân Cường biết Lục Khôn Đức muốn nói tới ngày nào, thấy anh tới tới lui lui nói không rõ cười cười: "Là ngày anh trở về tìm em."

"Đúng!" Đôi mắt Lục Khôn Đức đỏ lên, "Ngày đó anh gặp Hạ Mục Thanh... Hắn nói với anh, em trước khi chết, bậy! Chính là... Trước đó một tháng, em từng đi tìm em gái hắn xin cố vấn chuyện xử lý hôn nhân đồng tính."

Lục Quân Cường hờ hững nói: "Biết ngay hắn không phải dạng vừa, loại chuyện này cũng dám nói với anh, hắn là cố ý làm anh khó chịu."

Lục Khôn Đức lắc đầu: "Lúc anh mới vừa nghe thấy... trong lòng đau không chịu nổi, chỉ cách một tháng..."

Lục Quân Cường nhìn thấy trái phải không có ai, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt Lục Khôn Đức, nhỏ giọng nói: "Lại khó chịu, đều là chuyện quá khứ rồi, có giấy hôn thú hay không có là gì, chúng ta ở trong cùng một cái hộ khẩu đó thôi, bọn họ kết hôn còn có thể ly hôn, anh cho dù không thích em cũng phải cùng em ở chung một quyển hộ khẩu cả đời."
Lục Khôn Đức nhịn không được cười: "Ai không thích em?"

"Hửm?" Lục Quân Cường nhướng một bên lông mày, "Thích em? Lặp lại lần nữa."

Lục Khôn Đức làm bộ không có nghe thấy, nghĩ nghĩ nói: "Còn có thật nhiều tiền tiết kiệm muốn kéo... Thật là phiền."

Lục Quân Cường nắm tay Lục Khôn Đức lắc lư lắc lư đi về nhà, giọng nói nhàn nhã biếng nhác: "Ngày mai lại đến Đức Mỹ gia, mang theo Tiền Nhiều Hơn, hù dọa bọn họ... Xem ai dám không gửi tiền, thả chó cắn..."

"Không được... Coi cái bộ dạng ngu đần kia của nó, ngày hôm qua khi anh dẫn nó ra ngoài chơi nó quậy đuổi khách quý của nhà dì Lý chạy mất ..."

"Quậy như vậy?! Vậy anh mang theo em đi, em hù dọa mấy người đó..."

"Ừ, em dùng tốt hơn Tiền Nhiều Hơn nhiều."

"Đó là đương nhiên."

Hai anh em nắm tay, cầm hợp đồng trăm vạn, ở dưới ánh hoàng hôn không nhanh không chậm đi bộ về nhà.