“Quả thật chúng ta có quen Cuồng Tặc Niết Viêm.” Lý Duệ cãi lại, nhưng hắn lại không thể nào tìm ra bằng chứng gì, chỉ có thể cãi cùn như vậy.
“Chúng ta cũng biết Cuồng Tặc Niết Viêm, nhưng Cuồng Tặc Niết Viêm không nhận ra chúng ta, vậy thì sao?”
Mặc An nhìn Lý Duệ, cười nhạo: “Nếu như các ngươi quen với Cuồng Tặc Niết Viêm sao không gọi hắn đến? Bảo hắn kéo đám các ngươi đi mấy cái phó bản chả phải dễ hơn sao? Người ta không lẽ bơ ngươi sao?”
Mặt Lý Duệ đỏ tận mang tai, đang muốn cãi nhau tiếp với Mặc An thì liền bị Địch Hạo cắt ngang, nói: “Đừng cãi nữa.”
Trong bụng Lý Duệ rất giận, nhưng nghĩ lại cũng đúng, trừ khi bọn họ gọi Nhiếp Ngôn đến, nếu không Mặc An sẽ không bao giờ tin. Nhiếp Ngôn xem bọn họ là bạn tốt, nhưng bọn họ lại không muốn vì mấy chuyện này mà đi cầu Nhiếp Ngôn, làm Nhiếp Ngôn coi thường bọn họ. Nếu chỉ bởi vì mấy chuyện này mà lôi Nhiếp Ngôn đến, để Nhiếp Ngôn biết thì sẽ xem bọn họ là cái dạng gì?
Lý Duệ thấy rất rõ sự cười nhạo trong mắt Mặc An, nhưng hắn cũng chỉ có thể nuốt xuống.
“Nếu thật sự có thì sau này không muốn cũng lộ ra thôi.”
Mặc Đào cười khinh, nói:
“Chúng ta còn thiếu vài người, các ngươi xem có thể kéo mấy Pháp sư có pháp thương cao một chút đến hay không. Nếu các ngươi kiếm không được thì ta có thể tìm vài người bạn, bọn họ trong Hắc Ám Du Hiệp cũng xếp top một top hai, bất quá nếu bọn họ đến thì chúng ta ít nhất phải lấy ra một vài đồ vật, nếu không ta cũng không dám gọi.”
Địch Hạo hiểu, nếu quả thật gọi đám người đó tới thì bọn họ không chừng sẽ bị mồm sư tử ngoạm mất một miếng to, nếu mình có thể tìm được ai thì cứ tìm, cố gắng không gọi những người đó.
Địch Hạo chần chờ, nói: “Chúng ta chờ một chút, để ta xem có thể tìm mấy anh em trong công hội đến không.”
Mặc An không nhịn được, nói: “Còn chờ, chúng ta đã chờ nửa tiếng rồi, lão tử không rãnh cù nhây ở đây với các ngươi.”
Nghe bọn chúng nói thế, trong lòng Địch Hạo cũng có chút phiền não. Hắn vất vả lắm mới gom đủ 15 người, lại tìm thêm mấy Pháp sư pháp thương cao để đánh Hắc Ám Chiểu Trạch, chẳng lẽ bỏ như vậy? Hắn hơi không cam lòng, nhìn về mấy anh em, còn có mấy bạn học khác, áy náy nói: “Mình không tốt, để mọi người đợi lâu như vậy.”
“Địch Hạo khách khí làm gì, tất cả đều là anh em, không cần như vậy. Ngươi cứ tiếp tục tìm người đi, chúng ta chờ một chút cũng không sao.”
Người vừa lên tiếng là một học viên ở ban 5, gọi là Giang Phàm. Bọn họ cũng hiểu trừ khi gom đủ 20 người tạo thành một đoàn đội cố định, nếu không ít nhất phải kiếm một hai tiếng để tạo đoàn đánh phó bản. Cho dù là đoàn thể cố định cũng thường xuyên có đội viên bận làm nhiệm vụ này nọ, rất khó gom đủ.
Lời Giang Phàm nói lập tức được nhiều người ủng hộ, bọn họ cũng hiểu Địch Hạo đang khó xử, nên không gây thêm khó dễ như đám Mặc An.
Nghe những người bạn mình nói thế, Địch Hạo cắn răng, thử tính toán, cho dù phải bỏ ra giá cao hơn thì hôm nay nhất định cũng phải tuyển đủ người. Hắn chuẩn bị nhờ Mặc Đào gọi người của Hắc Ám Du Hiệp đến, vì bất đắc dĩ lắm nên hắn mới phải làm vậy, vì hắn không thể để cho những anh em này chờ đợi uổng công.
Nhiếp Ngôn vừa đi tới, nghe hết đám người này nói chuyện với nhau, đại khái cũng hiểu rõ tình huống, càng thêm chán ghét đám Mặc Đào, Mặc An.
Thấy có một người mặc áo choàng màu đen phủ kín người đi đến giữa bọn họ, đám Địch Hạo có chút nghi ngờ.
Địch Hạo không nghĩ tới Niết Viêm lại xuất hiện ở đây, những người khác lại càng trừng mắt ra nhìn. Cuồng Tặc Niết Viêm đến đây chào hỏi bọn họ, quả thật là đáng sợ hơn cả đầm rồng hang cọp, loại chuyện này cũng xảy ra thật sao!
Địch Hạo sửng sốt một chút mới có phản ứng, chạy tới vỗ vai Nhiếp Ngôn một cái, hỏi:
“Người anh em, sao ngươi lại ở đây?”
Nhưng hắn bỗng nghĩ tới cái gì, chần chờ một chút, tay giơ lên lại hơi dừng lại. Dù sao thân phận của hai người cũng cách nhau quá xa, Nhiếp Ngôn là hội trưởng của Ngưu Nhân Bộ Lạc, một nhân vật truyền kỳ, mà hắn chỉ là một người nhỏ bé, cho dù ném trong biển người cũng không ai thèm chú ý. Nhiếp Ngôn đi qua chào hỏi hắn đã cho hắn mặt mũi rất lớn rồi.
Nhiếp Ngôn nhìn đám người sau lưng Địch Hạo, hỏi: “Ta đi ngang qua thôi, không nghĩ tới lại gặp phải bọn ngươi. Sao thế, chuẩn bị tổ đội đánh phó bản à?”
“Chúng ta chuẩn bị đi đánh thử phó bản Hắc Ám Chiểu Trạch.”
Địch Hạo nói xong liền hơi lúng túng, người giống như Nhiếp Ngôn đương nhiên sẽ không để mấy cái phó bản cấp thấp này vào mắt. Nhiếp Ngôn trong Tín Ngưỡng oai phong một cõi, mà bọn họ ngay cả phó bản cấp thấp còn tìm không đủ người, sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra?
Nghe Nihiếp Ngôn và Địch Hạo nói chuyện phiếm, Mặc An trừng mắt lên nhìn, khuôn mặt lúc đỏ lúc xanh, nói chuyện riêng với Mặc Đào và Mặc Nghiên:
“Đám Địch Hạo không ngờ thật sự quen Cuồng Tặc Niết Viêm! Bọn họ không cùng một tầng lớp, sao lại quen nhau?”
“Ai biết được, ta cũng không hiểu. Nếu Địch Hạo, Lý Duệ thật sự quen Cuồng Tặc Niết Viêm sao vừa rồi không cãi nhau với chúng ta?”
Mặc Đào nghĩ sao cũng không thông, nếu bọn chúng thật sự quen Cuồng Tặc Niết Viêm, nhất định phải to mồm oang oang cho xung quanh nghe một phen, sao có thể nén giận như Địch Hạo và Lý Duệ? Đây chính là khác biệt giữa con người, cũng là lý do tại sao Nhiếp Ngôn lại xem Địch Hạo, Lý Duệ là bạn tốt, nhưng lại chẳng thèm ngó ngàng tới đám Mặc Đào.
“Địch Hạo với Lý Duệ đúng là vận cứt chó.”
Mặc An có chút ghen tỵ. Có Niết Viêm làm núi để dựa thì còn thiếu gì nữa? Tùy tiện xin một trang bị trong kho hàng của Ngưu Nhân Bộ Lạc cũng chắc chắn tốt hơn trang bị trên người bọn họ.
“Chúng ta qua đó giả bộ làm quen với Cuồng Tặc Niết Viêm, nói không chừng moi được gì đó.” Mặc Đào sáng cả mắt, nói với Mặc Nghiên:
“Mặc Nghiên, phải xem ở ngươi rồi.”
Mặc Nghiên có chút buồn bực, nói nhỏ: “Ta thì không sao, nhưng Cuồng Tặc Niết Viêm dạng mỹ nữ nào chưa từng thấy, sẽ để ý ta sao?”
“Ai biết được.”
Nghĩ đến Địch Hạo cùng Lý Duệ tạo tổ đội đánh Hắc Ám Chiểu Trạch cũng khó khăn như vậy, Nhiếp Ngôn cũng có chút thầm xin lỗi. Hắn quá bận, thật sự không rãnh để phân tâm, không nghĩ tới những anh em cũ ở đây lại chịu ủy khuất như vậy.
Nhiếp Ngôn nói với Địch Hạo: “Sau này cần giúp đỡ gì thì ngàn vạn lần không cần khách khí, ta đã nói với phó hội trưởng của Ngưu Nhân Bộ Lạc rồi, sau này có gì cứ đếm tìm hắn. À ID của hắn là Vọng Phong Đích Oa Ngưu. Ngươi hiện tại đã cấp sáu mươi hai rồi, đi tham gia khảo hạch vào Ngưu Nhân Bộ Lạc thử đi, nếu đủ yêu cầu thì sẽ được nhận vào. Ta giờ tìm mấy người kéo các ngươi đi Hắc Ám Chiểu Trạch.”
Nhiếp Ngôn hô lên trên kênh công hội một tiếng: “Cần năm Pháp sư pháp thương cao, kéo mấy người bạn của ta đi phó bản, level sáu mươi sáu lăm là được rồi, ai đủ yêu cầu và rãnh thì chat số một lên.”
“1.”
“1.”
…
Kênh chat công hội lập tức nhảy lên hàng trăm, hàng ngàn số 1. Lấy uy vọng của Nhiếp Ngôn, trong công hội đương nhiên là một người hô vạn người ủng, hắn tìm người mang bạn hắn đi phó bản, những ai đủ yêu cầu sao dám không tận tâm tận lực? Nhiếp Ngôn liền để Quách Hoài chọn ra năm Pháp sư level 60-65.
Ba bốn phút sau, năm Pháp sư đã chạy tới, đồng loạt đứng chào Nhiếp Ngôn. Đám người này ít nhất cũng mặc sáo trang Hoàng kim, nhìn thấy Nhiếp Ngôn liền không nhịn được sự hưng phấn.
“Lão đại!”
“Lão đại! Bọn ta tới rồi, chính là những người này sao?”
…
Trang bị của Mặc An, Mặc Đào, Mặc Nghiên trong đám người chơi cùng level có thể xem như kha khá, phần lớn đều là trang bị Hoàng kim, nhưng trước mặt vài người tầm trung trong Ngưu Nhân Bộ Lạc lại chẳng tính là gì, thật sự là quá mất mặt. Dù là thành viên tầm trung trong Ngưu Nhân Bộ Lạc cũng lười nhìn bọn họ một cái.
Mấy thành viên trong Ngưu Nhân Bộ Lạc này, có một hai người Nhiếp Ngôn vẫn nhớ tên.
“Thiêu Bính, là mấy anh em các ngươi à? Mấy người các ngươi chú ý một chút, dẫn mấy người này đánh phó bản Hắc Ám Chiểu Trạch, giúp bọn họ thu thập đủ trang bị sau đó lại dẫn bọn họ đi U Mộng Hạp Cốc.”
Nhiếp Ngôn nói, lấy thực lực của năm người này, dư sức dẫn đám Địch Hạo đi phó bản.
Trang bị trong kho hàng của Ngưu Nhân Bộ Lạc có rất nhiều đồ mà đám người Địch Hạo dùng được. Nhưng hắn hiểu tính cách của bọn họ, cho không bọn họ sẽ không lấy.
Pháp sư gọi là Thiêu Bính tự tin nói: “Dạ, em hiểu rồi, lão đại yên tâm, anh em của lão đại chính là anh em của bọn ta. Nhiều nhất một ngày, đảm bảo bọn họ sẽ đánh hết ba mươi lần, cầm đủ trang bị!”
Đám người Địch Hạo, Mặc Đào nghe Thiêu Bính nói liền giật mình, một ngày đánh hết 30 lần, chuyện này cũng quá đáng sợ rồi! Bọn họ đánh Hắc Ám Chiểu Trạch, một lần ít nhất phải hơn ba bốn tiếng, hơn nữa thường xuyên còn bị diệt đoàn. Nhưng nghe Thiêu Bính nói lại đơn giản như ăn một bữa cơm vậy. Thử nghĩ lại thì cũng đúng, đám người Thiêu Bính mặc sáo trang Hoàng kim cấp 65 đó, cho dù đám Địch Hạo không động tay, năm người bọn họ cũng dễ dàng đi xong Hắc Ám Chiểu Trạch.
Nghĩ tới Nhiếp Ngôn đối với Địch Hạo, Lý Duệ lại nhiệt tình như vậy, một chút cũng không có làm phách làm giá, số người đến tham gia nói chuyện ngày càng nhiều hơn.
Mặc Đào, Mặc An cũng mặt dày chui vào, muốn lôi kéo làm quen với Nhiếp Ngôn, nhưng Nhiếp Ngôn lại vẫn trưng bộ mặt xa lạ ra. Tuy nói hai người đó kiếp trước từng phát sinh một số chuyện với Nhiếp Ngôn nhưng Nhiếp Ngôn đã không thèm để ý nữa. Kiếp này bọn chúng chỉ là vài nhân vật nhỏ, không tiếp xúc được với Nhiếp Ngôn bao nhiêu, không để ý tới là được.
Đám Thiêu Bính thấy Nhiếp Ngôn lạnh nhạt với hai người này liền chú ý hơn. Nếu Nhiếp Ngôn đã không chào đón bọn chúng thì bọn họ cũng không cần phải nhìn mặt bọn chúng làm gì.
Có câu Diêm Vương dễ trêu, tiểu quỷ lại khó dây vào, chính là đạo lý này.
Thiêu Bính đợi quen thuộc với đám Địch Hạo, Lý Duệ xong liền gọi nhau anh em thân mật khiến Lý Duệ cũng hãnh diện ưỡn ngực lên, ức chế lúc trước cũng được giải tỏa. Từ nay bọn họ sẽ không phải chịu sự hách dịch của đám Mặc An, Mặc Đào và Mặc Nghiên nữa.