Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 487: Phúc Xà chủy thủ



Nhiếp Ngôn không ngừng giao ra tờ nhạc phổ, lúc nộp đến tờ thứ 12 thì hắn lại nhận được một lần quay Mệnh Luân. Lần này hắn nhận được hơn 1000 kim tệ, nhưng nói cho cùng thì kim tệ và exp có bao nhiêu cũng không sáng bằng trang bị cùng với phi hành thú cưỡi.

Nhiếp Ngôn hơi buồn bực, hôm nay vận khí của hắn có vẻ không được tốt lắm, bất quá hắn vẫn quyết định liều tiếp. Nếu đã tới đây rồi thì cứ nộp cho hết 36 tờ nhạc phổ trước đã rồi tính tiếp.

Lúc hắn nộp đến tờ thứ 17 thì nghe một tiếng "đinh" vang lên, âm thanh hệ thống nhắc nhở hắn đã tăng đến cấp 73.

Lúc nộp tờ thứ 18, Mệnh Luân vẫn rơi vào phần thưởng exp.

Muốn nhận được vật phẩm Truyền kỳ hay phi hành thú cưỡi thật sự quá khó khăn, dù sao hai cái này cộng lại cũng chỉ có 2% xác suất trúng mà thôi.

Từng tờ lại từng tờ, nhưng kết quả lại khiến cho Đường Nghiêu và Nhiếp Ngôn liên tục thất vọng.

Đường Nghiêu hơi buồn bực, nói: “Ta hết rồi, mẹ nó, ta chỉ cần ra một món nào đó cũng được, dù sao ta cũng không hy vọng xa vời được đồ khủng.”

Liên tiếp bốn lần, Nhiếp Ngôn cũng kết thúc trong thất vọng. Hắn lúc này mới cảm thấy kiếp trước Phá Thiên nhận được một trang bị Á truyền kỳ là việc khó khăn đến mức nào.

Lần quay Mệnh Luân thứ 5, Nhiếp Ngôn liều mạng dừng đại, không ngờ cây kim trên Mệnh Luân rơi vào trong ô vật phẩm đặc thù.

Một tiếng "đinh" vang lên, trong hành trang của hắn xuất hiện một vật phẩm mới, hắn liền mở ra xem thuộc tính của nó.

Cơ Nhĩ Cách Chi Nhãn: vật phẩm đặc thù.

Miêu tả vật phẩm: Địa tinh Công trình sư Cơ Nhĩ Cách điên cuồng dùng chính con mắt của mình để luyện chế đạo cụ. Hình ảnh mà vật phẩm này nhìn thấy cũng sẽ được truyền đến người chơi, có xác suất nhất định phá Ẩn hình. Khi sử dụng vật phẩm, tốc độ di chuyển căn bản của người chơi giảm xuống 50%.

Cơ Nhĩ Cách Chi Nhãn coi bộ thích hợp cho việc đi thám hiểm, có thể nhờ nó để tránh khỏi những nguy hiểm trên đường đi, coi bộ đây cũng là một đạo cụ rất không tệ nha.

“Được một đạo cụ đặc thù nè.” Nhiếp Ngôn vừa nói vừa chi sẻ thuộc tính đạo cụ lên cho Đường Nghiêu xem.

Đường Nghiêu trầm ngâm một hồi, nói: “Có kỹ năng Pháp Sư Thấu Thị Chi Nhãn rồi, cái đồ này coi bộ hơi tầm thường."

Pháp Sư Thấu Thị Chi Nhãn thuộc về loại kỹ năng mạo hiểm, đối với người bình thường mà nói thì công dụng so với Cơ Nhĩ Cách Chi Nhãn còn tốt hơn một chút.

Mà đối với Cơ Nhĩ Cách Chi Nhãn, Nhiếp Ngôn lại có giải thích độc đáo của riêng mình.

“Cái thứ này so ra còn tốt hơn Thấu Thị Chi Nhãn nhiều lắm.”

Nhiếp Ngôn cười một cách thần bí: “Lúc trước ta tìm món đồ như thế này nhưng tìm hoài cũng không được, bây giờ có rồi, bản thân ta cũng muốn làm vài chuyện kinh thiên động một chút.”

“Chuyện gì mà kinh thiên động địa?”

Hai mắt Nhiếp Ngôn đột nhiên trở nên sắt lạnh, nói một cách băng lãnh: “Khiến cho Cuồng Pháp với Thánh Diễm chết trong chính cứ điểm của bọn họ.”

“Ngươi muốn lẻn vào trong cứ điểm rồi giết chết bọn họ? Được không?”

Đường Nghiêu nghe thấy thế, liền chấn động, hỏi lại.

“Đại đạo tặc thì ta có khoảng ba phần chắc ăn, nếu thuận lợi tiến cấp lên Ảnh Vũ thì có khoảng năm phần. Nhưng nếu có ngươi phối hợp thì… ha ha ha, 96,69% bọn chúng không có đường sống.”

Nhiếp Ngôn nghiến răng, hắn lập tức nghĩ đến Aun cùng với Vương Giả Thiên Hạ, có bọn họ phối hợp thì đừng nói Cuồng Pháp với Thánh Diễm, dù cho là tổng bộ của Thiên Sứ Phách Nghiệp hắn cũng dám lật lên!

“Chuyện này giống như một củ khoai lang còn nóng, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ đi.” Đường Nghiêu cười khổ, Nhiếp Ngôn thật sự là điên rồi, cái này mà cũng dám làm.

Nhiếp Ngôn cười cười: “Đợi tiến cấp lên Ảnh Vũ trước rồi tính.”

Giao hết đống nhạc phổ xong, nhiếp Ngôn nhìn qua thanh exp của mình thì đã lên đến 79%. Quả thật là nhanh, nếu đi train thì không biết mất bao lâu mới được nhiều exp như thế.

Lần quay Mệnh Luân cuối cùng, Nhiếp Ngôn nhìn vòng quay đang xoay tròn, tâm tình bình lặng vô cùng. Lần này nhận được Cơ Nhĩ Cách Chi Nhãn, hắn cũng không tính là lỗ lắm, có thể nhận được gì nữa thì cứ để số phận tự quyết định đi.

Nhiếp Ngôn tùy ý dừng Mệnh Luân lại, thậm chí không chú ý đến Phan Đa Lạp Hạp. Chỉ thấy Mệnh Luân két két dừng lại, cây kim chỉ vào ô vật phẩm Truyền kỳ.

Hắn hơi khó tin nhìn vào vòng quay, thậm chí hắn còn nghi ngờ mắt mình, nhưng đúng là Mệnh Luân đã dừng lại ở ô vật phẩm Truyền kỳ chỉ có 1% trúng đó, không ngờ thế mà cũng được.

"Đinh" một tiếng, báo hiệu trang bị đã rơi vào hành trang, âm thanh này thật sự làm cho các lỗ chân lông khắp người cũng phải thư sướng. Nhiếp Ngôn nhìn vào hành trang mình, ở một góc, có một thanh chủy thủ màu vàng nằm đó. Thanh chủy thủ này có hình dạng vô cùng kỳ lạ, cong cong như một con rắn độc đang nhắm vào con mồi, phần cán bao trùm các mảnh lân phiến vàng óng ánh, mũi dao có hai cái móc câu tựa như hai cái răng nanh của rắn độc, phát ra hàn quang lạnh lẽo khiến tâm hồn người khác phải run rẩy, khiếp sợ.

Nhiếp Ngôn liền quan sát thuộc tính của thanh chủy thủ này.

Khắc Lao Đặc Phúc Xà chủy thủ: yêu cầu lực lượng 800, nhanh nhẹn 1000, cấp 70 (không thể sử dụng).

Miêu tả vật phẩm: Đạo tặc Khắc Lao Đặc dùng Hoàng Kim Phúc Xà chế tạo thành thanh chủy thủ này.

Thuộc tính vật phẩm: công kích +1020, thương tổn độc tố +15%, lực lượng +300, nhanh nhẹn +220, chuyên chú +30. Kỹ năng tăng thêm.

Phóng Thích Kịch Độc: khi thi triển kỹ năng có thể làm toàn thân đối thủ bị rơi vào trạng thái tê đại, không thể di động, không thể thi triển kỹ năng. Thời gian kéo dài: 5 giây. Thời gian làm lạnh: 1 ngày.

Hạn định: Đạo tặc của trận doanh Quang Minh có thể sử dụng.

Một thanh chủy thủ sát thương 1020, xem như khá cao, đáng tiếc chỉ là một trang bị Truyền kỳ cấp 70, sau này khi đến cấp 100, thanh chủy thủ này xem như không còn ngon nữa.

Bất quá đợi những người chơi khác lên đến cấp 100 thì còn một thời gian rất dài nữa.

Cấp của Nhiếp Ngôn đã vượt rất xa phần còn lại, người chơi bình thường bây giờ cũng chỉ mới hơn 60, không một ai vượt qua cấp 70 cả. Đừng thấy hai bên chỉ chênh nhau mười cấp nhưng tổng số exp thật ra là vô cùng khổng lồ, dù sao cấp càng cao thì thanh exp càng khủng bố.

Nhiếp Ngôn nhìn lại tên của thanh chủy thủ, chợt nhíu mày. Khắc Lao Đặc là một trong tám Đạo tặc, được xưng là Độc Xà, có rất nhiều Long tộc từng chết dưới kịch độc của hắn.

Thanh Phúc Xà chủy thủ này chẳng lẽ cũng có liên quan đến cuốn Kinh Cức Điểu Ca?

Nhiếp Ngôn liền rơi vào trầm tư, chẳng lẽ hắn nhận được thanh vũ khí này không phải do vận khí? Đúng lúc này, Bố Lai Mại Nhĩ đứng bên cạnh chợt lên tiếng:

“Đây là thứ mà ta mang từ đế quốc Tát Đặc Ân xa xôi về, lúc ta phát hiện ra nó thì nó ảm đạm không chút ánh sáng, giống như một đống sắt vụn vậy. Cho đến lúc này nó mới khôi phục ánh sáng của mình một lần nữa, điều này nói lên việc nó đã lựa chọn ngươi. Mang theo nó, đi theo dấu vết ánh sáng được chỉ dẫn đi.”

Nhiếp Ngôn liền hỏi: “Tiên sinh Bố Lai Mại Nhĩ tôn kính, ta nên đi về nơi nào đây?”

“Thú nhân vương thành xa xôi, nơi đó từng là địa phương mà bọn họ từng chiến đấu, dù bây giờ đế quốc Tát Đặc Ân đã chiếm cứ nơi đó nhưng chuyện xưa của bọn hắn vẫn được truyền lưu lại. Ngươi hãy đi tìm tù trưởng Bố Lai Tư đi, hắn sẽ cho ngươi lời giải đáp.”

Mỗi câu nói của Bố Lai Mại Nhĩ đều rất thần bí, như đang che đậy rất nhiều thứ vậy.

Nhiếp Ngôn hiểu rõ, muốn moi được nhiều đầu mối hơn từ miệng NPC là điều vô ích, nếu cứ hỏi hoài thì có khi còn bị giảm điểm hảo cảm.

Nhiếp Ngôn cùng Đường Nghiêu nhìn nhau, bọn họ cũng đã từ chỗ này kiếm được hai món đồ, cũng đến lúc phải đi rồi.

Hai người cáo biệt Bố Lai Mại Nhĩ, đi ra ngoài.

“Có muốn bảo bọn Quách Hoài tiếp tục thu mua tờ nhạc phổ không?” Đường Nghiêu hỏi, tính đi tính lại thì nộp tờ nhạc phổ vẫn rất lời.

“Hiện tại vẫn hơi sớm, đa số người chơi vẫn chưa thể tiến vào sâu trong Đa Luân sơn mạch.”

Nhiếp Ngôn nói, ít nhất phải sau cấp 100 thì người chơi mới bắt đầu săn được tờ nhạc phổ của Bố Lai Mại Nhĩ.

Đường Nghiêu gật đầu: “Vậy ta cứ báo trước cho họ một tiếng để bọn họ chú ý một chút, chuyện này đợi sau này hãy nói.”

“Kế tiếp ngươi chuẩn bị làm gì?” Nhiếp Ngôn hỏi, xong việc rồi, Đường Nghiêu hẳn là nên đi train, nếu không cấp rất dễ bị vượt.

Đường Nghiêu nói: “Ta chuẩn bị đi bổ sung vật phẩm tiêu hao trước, sau đó ra ngoài train, sau một thời gian nữa sẽ theo ngươi đi săn bảo rương.”

“Thế ta ghé sang Đạo tặc công hội một chuyến.” Nhiếp Ngôn gật đầu, nói. Hắn nhớ là hắn còn có một phần thưởng ở đó, hy vọng phần thưởng kia còn chưa bị ai lấy mất.

Nhiếp Ngôn cùng Đường Nghiêu chia tay nhau, sau đó ai làm chuyện nấy.

Nhiếp Ngôn trực tiếp chạy về phía Đạo tặc công hội, sau khi lấy được phần thưởng hắn còn muốn đi đến Bảo thạch công tượng đại sư thăng cấp vài món đạo cụ đặc thù.

Nhiếp Ngôn trùm áo choàng vào sau đó đi vào trong Đạo tặc công hội. Đạo tặc công hội, trong đại sảnh đâu đâu cũng có người, giữa biển người như thế, hắn chỉ là một người không chút thu hút, không ai chú ý đến hắn cả.

Chủ tháp của Đạo tặc công hội được xây tận 50 tầng, ở tầng cao nhất có một số nhiệm vụ có thể nhận. Để lên đến tầng 50 thì có hai cách, một là ngồi thang máy ma pháp, chỉ cần 30 giây là đến nơi, còn cách khác là đi lên từng lầu, ít nhất là phải hơn hai ngàn bậc thang, khoảng hơn 10 phút đồng hồ mới lên đến nơi.

Nhiếp Ngôn nhìn về phía chủ tháp, thang máy ma pháp lên xuống cực nhanh, thỉnh thoảng lại có một hai người chơi lên xuống. Bọn họ cũng đang bận rộn đi làm nhiệm vụ của riêng mình, hận không thể tiết kiệm thêm một hai phút.

Nhiếp Ngôn đi vào chủ tháp, nhưng hắn không như người chơi khác dùng thang máy mà lại men theo cầu thang xoay tròn, từng bậc từng bậc chậm chạp đi lên.

Xuyên qua cửa sổ của tòa chủ tháp, hắn có thể nhìn ra cảnh sắc bên ngoài. Ở đó tràn ngập các kiến trúc ma pháp, mặc dù nhiều kiến trúc có chút cũ kỹ nhưng vẫn mang đến cho người ta một cảm giác cổ xưa, trùng trùng điệp điệp kéo dài không thấy điểm cuối.

Thang máy ma pháp xẹt lên xẹt xuống dọc theo chủ tháp, người chơi trong lúc ngồi trong thang máy có thể thấy Nhiếp Ngôn đang từng bậc từng bậc chậm chạp leo lên như ốc sên, bò hơn hai ngàn bậc thang này phải tốn bao nhiêu thời gian a!

Một tên Đạo tặc hơn sáu mươi cấp cười ha ha, nói: “Ha ha, nhìn kìa, có thang máy không chịu ngồi mà lại bò từng lầu.”

“Thằng nhà quê, ngồi thang máy không?”

Trên thang máy truyền đến từng tiếng cười nhạo không chút kiêng kỵ, nhưng Nhiếp Ngôn lại xem như không nghe thấy, vẫn chậm chạp bước lên, trong lòng nhàn nhã như đang dạo phố.

Những người này không thể hiểu việc hắn đang làm, mà hắn cũng không cần thiết phải giải thích. Hắn đang nhớ đến một câu nói: Cứ đi con đường mà mình chọn, mặc kệ người khác nói gì.