Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 522: Thần bí Ám mục



Phong Xà là một loại phi hành thú cưỡi, hiện tại trên bảng xếp hạng phi hành thú cưỡi đã có ba con xuất hiện, trong đó top 1 là U Minh Lôi Ưng, top 2 là Bạch Đầu Sư Thứu, top 3 là Phong Xà. Trong phi hành thú cưỡi, phẩm cấp của Phong Xà khá thấp, lực chiến đấu không mạnh bất quá nó có một kỹ năng công kích cực kinh khủng, đó là dùng độc. Bọn chúng có thể phun ra một số loại nọc độc tạo thành thương tổn trí mạng cho sinh vật khác. Cho nên nếu xét về sát thương thì Phong Xà cũng khá kinh khủng.

Bất kỳ phi hành thú cưỡi nào đối với người chơi bình thường cũng thuộc loại quái vật.

Trên người Phong Xà có một Ám mục mặc áo bào màu xám tro trùm kín mặt nên không ai nhìn rõ diện mạo của hắn.

Con Phong Xà này xuất hiện quá bất ngờ khiến cả Đường Nghiêu lẫn đám Cuồng Pháp đều ngẩn người. Người cưỡi Phong Xà không phải là người của Pháp Sư Liên Minh, càng không phải người của Ngưu Nhân Bộ Lạc.

Cao thủ bên trong Tín Ngưỡng nhiều vô số kể, cho dù là Niết Viêm cũng không dám vỗ ngực bảo mình thiên hạ vô địch. Từ khi Niết Viêm sống lại, hắn dùng kinh nghiệm kiếp trước của mình tăng lực chiến đấu của thành viên trong công hội lên, cho nên một cao thủ của Ngưu Nhân Bộ Lạc có thể một lúc chống ba cao thủ của Pháp Sư Liên Minh, Thần Thánh Thù Hộ, đây đã là thành tựu cực tốt rồi. Bất quá Tín Ngưỡng rốt cuộc ẩn giấu bao nhiêu cao thủ, có bao nhiêu người ẩn danh không muốn xuất hiện trên bảng xếp hạng càng không ai biết.

Ám mục này không biết từ đâu chui ra, mà thế lực có thể xuất ra phi hành thú cưỡi chắc cũng không phải hạng tầm thường.

“Niết Viêm, Phong Xà mạnh lắm hả?” Đường Nghiêu vội pm Nhiếp Ngôn hỏi. Đối với các tư liệu về phi hành thú cưỡi, game luôn giữ bí mật nên hắn cũng không biết gì về Phong Xà.

Nhiếp Ngôn chợt giật mình hỏi lại: “Ngươi gặp Phong Xà?”

“Sao thế?” Đường Nghiêu nghe giọng Nhiếp Ngôn có gì là lạ nên nghi hoặc hỏi.

“Nếu gặp Phong Xà thì nhanh chóng dùng lôi điện đánh nó sau đó chạy gấp, đừng để dính độc của nó!” Nhiếp Ngôn vội la lên. Phong Xà mặc dù thuộc giai cấp khá thấp trong phi hành thú cưỡi nhưng độc của nó vẫn khiến nhiều người biến sắc. Nếu U Minh Lôi Ưng dính phải độc của nó thì ít nhất phải bị vết thương sâu.

Nhiếp Ngôn lúc này mới nhận được tin Ngưu Nhân Bộ Lạc bị vây từ Quách Hoài, trong lòng vô cùng lo lắng. Hắn vội vàng ngưng cày cấp, sau đó cùng Tạ Dao chạy về phía này. Phúc Nhĩ Khắc Nạp chiến mã của hắn đã bị trọng thương, bây giờ còn chưa hồi phục nên chỉ có thể chạy bộ. Lúc này hắn mới cảm thấy tầm quan trọng của phi hành thú cưỡi, nhất định phải sớm ấp ra Ám Dực Chi Long!

Có Ám Dực Chi Long, mấy loại phi hành thú cưỡi bình thường khác chỉ là cỏ rác, hơn nữa tính cơ động của hắn cũng tăng cao, tùy lúc có thể đi tiếp viện anh em trong công hội.

Nghe Nhiếp Ngôn nói xong, Đường Nghiêu liền trở nên căng thẳng. Hắn thấy Phong Xà chặn đường của mình liền điều khiển U Minh Lôi Ưng đổi hướng vọt đi.

Hành động này của Phong Xà rõ ràng mang theo địch ý.

Kêu lên một tiếng, U Minh Lôi Ưng phát ra một tia sét đánh thẳng về phía Phong Xà.

Ai ngờ người cưỡi Phong Xà quay người một cái, né được tia sét.

Thấy U Minh Lôi Ưng và Phong Xà đánh nhau, Cuồng Pháp hưng phấn gào lên trên kênh đội: “Con Phong Xà đó đến giúp chúng ta, anh em mau tập trung tấn công U Minh Lôi Ưng!”

Đường Nghiêu sắp trốn thoát thì từng cây phi phủ bay thẳng tới U Minh Lôi Ưng.

Phi phủ phía sau ngày càng gần, Ám mục kia thấy Đường Nghiêu bị vây vào cảnh khó liền điều khiển Phong Xà đi chặn đường U Minh Lôi Ưng lại.

Hai bề thọ địch, Đường Nghiêu chợt thấy lạnh lẽo, sợ là kỳ này trốn không thoát rồi.

Đường Nghiêu thấy phi phủ sắp đánh trúng U Minh Lôi Ưng liền điều khiển nó vọt lên không, né được hơn mười cây nhưng vẫn bị năm cây ghim trúng. U Minh Lôi Ưng kêu lên thê thảm, máu tươi trút xuống như mưa giữa trời quang.

Cơ hội tốt! Ám mục thấy thế liền cười âm trầm, Phong Xà bên dưới liền rít lên bén nhọn, phun ra một luồng nọc độc màu xanh.

Nếu luồng độc này dính vào người thì không cần não cũng biết kết quả, nhưng khoảng cách giữa hai bên lại quá gần, không kịp tránh nữa nên Đường Nghiêu liền cắn rang chỉ tay vào U Minh Lôi Ưng.

Ngay sau đó U Minh Lôi Ưng kêu lên liên tục, từng tia sét hiện ra bao cả người nó lại, rồi cứ thế đâm sầm vào luồng nọc độc, bay thẳng đến chỗ Phong Xà. Cùng lúc, một tia sét to khủng bố từ trên trời giáng xuống Ám mục đang trên lưng Phong Xà.

Ám mục đang cưỡi trên Phong Xà vô cùng sợ hãi, hắn không nghĩ đến dưới tuyệt cảnh Đường Nghiêu lại có thể phát động tấn công mãnh liệt như vậy, đây rõ ràng là muốn đồng quy vu tận!

Ám mục hơi chần chờ, nếu hi sinh Phong Xà của mình thì dù thắng cũng chả có ý nghĩa gì!

Tên Ám mục đó chợt điều khiển Phong Xà lui lại, chuẩn bị câu giờ với U Minh Lôi Ưng. Nhưng đúng lúc hắn cho Phong Xà lui lại thì chợt "oanh" một tiếng, một cột sét đánh thẳng xuống mông Phong Xà.

Từng tia sét nhỏ lan ra khắp thân Phong Xà khiến nó mất đi hành động, rơi thẳng xuống đất.

Trong lúc đối chiến, Phong Xà mà gặp phải U Minh Lôi Ưng thì đã xem như gặp hoàn cảnh xấu rồi, dù sao U Minh Lôi Ưng vẫn cao cấp hơn nó một chút.

“Đáng tiếc.” Thấy cột sét của U Minh Lôi Ưng không đánh trúng Ám Mục, Đường Nghiêu hơi thất vọng. Nếu cột sét kia đánh trúc mục tiêu thì đảm bảo Ám mục chết chắc, nhưng đánh trúng Phong Xà thì chỉ khiến nó bị choáng một chút xíu mà thôi.

U Minh Lôi Ưng cũng đã trúng kịch độc, độc tố đã lan ra toàn thân, hơn nữa lại dính nhiều phi phủ khiến nó phải bị trọng thương, nên hắn cũng không dám lưu lại, nếu chậm một chút cũng có thể khiến U Minh Lôi Ưng chết.

U Minh Lôi Ưng nhanh chóng bay cao lên, tránh khỏi cầm tấn công của phi phủ.

“Mẹ nó, để nó thoát rồi!” Cuồng Pháp điên người chửi thề, U Minh Lôi Ưng đã bay xa rồi, căn bản đuôi không kịp nữa.

"Oanh", Phong Xà bị cột sét đánh cho choáng váng, rơi thẳng xuống khu rừng rậm bên dưới, sau đó quẩy người một cái làm gãy mấy cây đại thụ xung quanh, uy thế đúng thật kinh người.

MộtbĐạo tặc gần đó chợt hỏi: “Lão đại, chúng ta có nên sang đó xem không?”

Cuồng Pháp trầm ngâm một hồi, đây chẳng lẽ là người do tập đoàn Thế Kỷ phái đến trợ giúp mình? Mà hình như cũng chỉ có tập đoàn Thế Kỷ mới phái ra được mấy cao thủ như vậy. Mặc dù tập đoàn Thế Kỷ không tự tạo công hội nhưng dàn thủ hạ của Tào Húc vẫn có rất nhiều người là cao thủ. Những người đó chính là thành viên của phòng làm việc Dã Lang, cũng chính là phòng làm việc thần bí nhất trong nước. Phòng làm việc này chính tay tập đoàn Thế Kỷ lập nên, thực lực ra sao thì chả ai biết rõ nhưng nghe nói trong đó có rất nhiều cao thủ đỉnh cấp. Dù sao bọn họ nhận được tiền lương kết xù từ tập đoàn Thế Kỷ chứ không như những người chơi bình thường thiếu thốn khác.

Tập đoàn Thế Kỷ nhiều năm kinh doanh trong game online, chút nội tình này đương nhiên phải có.

Mà tên Ám mục vừa ra tay giúp bọn họ này rất có thể là do tập đoàn Thế Kỷ phái tới.

“Chúng ta qua đó xem thử.” Cuồng Pháp quyết định, mang theo 20 Đạo tặc đi về phía Phong Xà rơi xuống.

Một lát sau, Phong Xa tỉnh lại, lảo đảo đứng lên. Ám mục đưa mắt nhìn lên bầu trời thì U Minh Lôi Ưng đã biến thành một chấm đen nhỏ xíu rồi, chỉ có thể bỏ cuộc thôi.

Ám mục thấy có người tiến lại gần liền nhìn kỹ thì thấy đám Cuồng Pháp đang chầm chậm đi tới.

Cuồng Pháp đưa tay làm một cái ký hiệu, hô lên: “Anh bạn, người của Dã Lang à?”

Bên phía Cuồng Pháp có hơn 20 Đạo tặc, trận thế cũng có chút ra hình ra dáng, nhưng so với hình thể khổng lồ của Phong Xà thì vẫn cảm thấy hơi sợ.

Phong Xà dài đến mấy chục mét, vô cùng tráng kiện, hình thể chỉ nhỏ hơn Phi Long một chút thôi. Nó thè đầu lưỡi ra phát lên tiếng "tê tê", giống như muốn nuốt ai đó vậy.

Ám mục nghe Cuồng Pháp hỏi thì không trả lời, mà khuôn mặt của hắn lại được áo choàng trùm kín nên không ai thấy vẻ mặt của hắn đang ra sao cả.

Cuồng Pháp hơi nhíu mày, kiềm lòng lại, hỏi: “Anh bạn, nếu đã là người của Dã Lang thì ngồi xuống nói chuyện đi.”

Ám mục vẫn không trả lời.

Cuồng Pháp đã hơi giận, cho dù Phong Xà ra sao thì dù gì hắn cũng là hội trưởng của một công hội, tên Ám Mục này cũng nên nể mặt một chút chứ.

Mấy tên Đạo tặc sau lưng hắn đã nhịn không nổi muốn chửi um lên, nếu không phải Cuồng Pháp dằn lại thì không chừng đã xảy ra xô xát rồi.

Ám mục nhìn đám người Cuồng Pháp, trong mắt ánh lên một tia lạnh lùng. Sau đó, Phong Xà đang bình tĩnh chợt cuồng loạn lên, "tê tê" tiếng phun ra một luồng nọc độc thẳng về phía Cuồng Pháp.

Cuồng Pháp hơi sửng sốt, thấy Phong Xà có hành động khác thường liền biết nó sắp tấn công mình, vội vàng dùng Thuấn Di né ra cách đó 50 mét, nhưng đám Đạo tặc phía sau thì thảm rồi.

Nọc độc bắn tới như bão táp mưa sao, trúng vào người ba tên Đạo tặc khiến ba tên này hét lên thảm thiết, sau đó ngã vật ra.

Nọc độc tất nhiên giết chết bọn chúng, ngoài ra bên cạnh còn hai tên bị dính một chút, dùng Tiềm Hành chạy ra mười mấy mét nhưng vẫn dính độc nằm xuống, nhiêu đấy cũng đủ thấy độc của Phong Xà lợi hại ra sao.

“Định mệnh, sao nó tấn công chúng ta!”

“Mẹ nó, đánh!”

Đống phi phủ thì ban nãy vừa dùng đối phó với U Minh Lôi Ưng xong, căn bản không còn gì để uy hiếp Phong Xà nên tràng diện liền nghiêng hẳn về một phía. Đám Đạo tặc của Pháp Sư Liên Minh nhanh chóng ngã xuống, căn bản không tạo ra được chút phản kích nào, mấy đứa nhanh chân thì còn chạy mất, chỉ thấy trên mặt đất nằm lại mười sáu xác chết.

Phong Xà lúc này trông như luyện ngục yêu thú, giết người như mổ heo, ánh mắt như chuông đồng phát ra huyết mang ngập trời.

Xa xa trong rừng rậm, Cuồng Pháp cau mày trầm tư nhìn tên Ám mục trên lưng Phong Xà. Hắn không tài nào hiểu nổi nếu người này không phải người của Dã Lang vậy thì là ai?

Không ai đoán được thân phận của người này, không biết hắn là ai, đến từ đâu, mục đích là gì.

Chẳng lẽ là thế lực thứ ba nào đó, hay chỉ là người chơi tự do?

Lúc này đây, Phong Xà gần như là vô địch, để tránh bị giết oan, Cuồng Pháp đành vội vàng rời đi.