Trùng Sinh Chi Tặc Hành Thiên Hạ

Chương 524: Vết xe đỗ



“Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ không muốn cho chúng ta sống yên ổn thì chúng ta cũng không để chúng sống khá giả. Phải tàn sát bọn chúng đến lúc thấy chúng ta tự động né mới thôi!” Nhiếp Ngôn lạnh lùng nói.

Nghe Nhiếp Ngôn nói thế, cả đám phần tử hiếu chiến bên dưới lập tức dậy sóng, máu nóng chảy khắp người. Đã rất lâu rồi, Ngưu Nhân Bộ Lạc chưa đánh qua trận nào lớn, chỉ yên ổn nghỉ ngơi dưỡng sức khiến bọn họ cảm thấy xương cốt mình sắp mục nát hết rồi. Cho nên Nhiếp Ngôn mới quyết định khai chiến với hai công hội kia.

“Niết Viêm lão đại, ngươi phát lệnh đi!”

Thành viên bên dưới không ngừng hô lên.

Nhiếp Ngôn quay đầu lại, nói với đám Đao Quang: “Các ngươi tìm 30 người cùng đi cày điểm cống hiến, sớm đoạt hết khu đất ngon ở đây về, còn chuyện đánh nhau cứ giao cho chúng ta.”

Đao Quang trầm ngâm một chút liền hiểu tính toán của Nhiếp Ngôn. Nhiếp Ngôn đây là muốn vừa kéo Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ vào vũng bùn, mà bọn họ lại vẫn có thể cày cống hiến tiếp để mua đất.

Chiến tranh có thể hoãn một chút, nhưng chuyện mua đất lại là chuyện cấp bách!

Nếu đất bị các công hội khác đoạt hết thì sau này Ngưu Nhân Bộ Lạc sẽ mất một nguồn thu lớn, tổn thất quá nặng.

Đao Quang Sáng Chói gật đầu: “Được rồi, ngươi cẩn thận đấy.”

“Tốt nhất ngươi mang theo 30 thành viên cao thủ, nhất định phải giữ bí mật.” Nhiếp Ngôn nhắc nhở. Nếu Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ biết được hành tung của đám Đao Quang Sáng Chói thì không chừng sẽ gài bẫy gì đó.

“Được.”

Đao Quang Sáng Chói gom 30 người lại, do nhân số quá ít nên không đánh nổi Lĩnh chủ cấp 90, nhưng vẫn thừa sức đối phó với Lĩnh chủ cấp 80, hơn nữa đoàn đội đông người sẽ dễ bị phát hiện hơn.

Đám người Đao Quang đi vào trong một phòng biệt thự, lặng lẽ theo cửa sau rời đi. Bọn họ muốn cắt đuôi đám theo dõi của Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ trước rồi mới ra khỏi thành.

Đợi Đao Quang Sáng Chói rời đi, Nhiếp Ngôn bắt đầu gom đội hình.

“Quách Hoài, Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ có động tĩnh gì không?” Nhiếp Ngôn hỏi, nếu hai công hội đó dám ra khỏi thành thì hắn cũng không khách khí.

“Hai bọn chúng đều nghỉ ngơi hồi phục ở cứ điểm Hi Nhĩ Đốn, tạm thời không ra khỏi thành. Ta đã cho người tập trung chú ý bọn họ, có tin thì sẽ lập tức báo lại cho ngươi.” Quách Hoài nói.

“Ừ.” Nhiếp Ngôn gật đầu. Lần này hai cái công hội kia tổn thất thảm trọng, xem bộ không dám dễ dàng ra khỏi thành nữa. Dù sao anh em trong công hội cũng cần nghỉ ngơi một chút, tạm thời cứ đợi đã. Nhiếp Ngôn suy nghĩ một lúc, có nên đi gặp Cuồng Pháp hay không? Trong cứ điểm Hi Nhĩ Đốn, nếu phát sinh xung đột thì Ngưu Nhân Bộ Lạc sẽ tuyệt đối chiếm tiện nghi, bởi vì địa vị của hắn ở đây gần như ngang bằng quan chấp chính rồi!

“Điều tra giúp ta vị trí của Cuồng Pháp!”

“Được!” Quách Hoài liền đáp. Cứ điểm Hi Nhĩ Đốn đã được hắn cài rất nhiều tai mắt, muốn dò la chỗ ở của Cuồng Pháp rất dễ thôi.

“Công hội chúng ta có mấy chiếc Xe ném đá Băng Sương rồi?” Nhiếp Ngôn hỏi tiếp, nếu như có nhiều xe bắn đá loại đó thì hắn chuẩn bị đem thứ vũ khí siêu cấp uy lực khổng lồ này vào trận chiến.

Trong trận chiến ở thành Ni Tác Đức, Xe bắn đã Băng Sương đã phát huy uy lực vô cùng kinh người, ba chiếc xuất hiện đã đủ ép Thác Bạc gia thở không nổi, không thể không buông vài tòa cứ điểm. Không có cứ điểm, mấy công hội trong tay Thác Bạc gia sớm muộn cũng suy vong.

Nếu như muốn đối phó với hai công hội Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ, thì hai ba chiếc lại không đủ. Vì hắn cũng không biết hai công hội đó đã nghiên cứu khoa học kỹ thuật đến đâu, nhưng chắc cũng không lạc hậu lắm. Lúc trước Nhiếp Ngôn đã nhờ Đại Nhĩ Phỉ Ni Á, một trong ba nô bộc của hắn giúp tạo ra hai bản vẽ Xe ném đá Băng Sương, đưa cho ba đội sản xuất gấp gáp chế tạo, hẳn cũng tích lũy được một số rồi.

“Hiện tại, chúng ta đã có hai mươi mốt chiếc, ba chiếc đưa cho Chiến Thần Bộ Lạc, năm chiếc đưa cho Cuồng Chiến Liên Minh, số còn lại đều giữ ở cứ điểm Khắc Lý Phổ Tư.” Quách Hoài trả lời, Nhiếp Ngôn hỏi cái này khẳng định đã có kế hoạch gì đó. Hắn liền hỏi lại:

“Ngươi chuẩn bị ra tay với Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ? Nhưng muốn vận chuyển sang bên này ít nhất phải mất năm ngày, nếu bọn chúng chặn giữa đường thì chúng ta khó bảo đảm rằng sẽ không tổn thất dọc đường. Bọn chúng không chừng còn có cách đối phó với Xe ném đá nữa. Ta còn dò ra được ở chủ thành của Pháp Sư Liên Minh đã tích trữ được mười lăm chiếc Xe ném đá.”

Nhiếp Ngôn trầm mặc một hồi, thành của Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ nằm quá xa thành Tạp La Nhĩ, thú cưỡi còn chưa phổ biến hết chứ nói gì là phi hành thú cưỡi, khoảng cách đó thật sự khiến người ta buồn bực.

“Nếu như dùng xe ngựa nhanh nhất thì đi mất bao nhiêu thời gian?” Nhiếp Ngôn hỏi tiếp.

“Nếu dùng xe ngựa thì chắc còn ba ngày, bất quá chế tạo xe ngựa cũng mất một khoản tiền lớn đó.” Quách Hoài khó khăn nói. Nếu thật sự khai chiến với Pháp Sư Liên Minh thì vẫn không nắm chắc phần thắng. Bởi vì khoảng cách quá xa, Ngưu Nhân Bộ Lạc rất khó chiếm được tiện nghi.

“Khoảng bao nhiêu tiền?”

“100 vạn kim tệ!” Quách Hoài tính toán một chút rồi nói.

Nhiếp Ngôn tính toán, 100 vạn kim tệ giúp Xe ném đá Băng Sương tăng tính cơ động lên thì tuyệt đối có lợi. Hắn quyết định, nói: “100 vạn thì 100 vạn, chúng ta không phải không kiếm ra. Bán một số bảo thạch đi, gom đủ tiền lập tức chế tạo xe ngựa!”

Về xe ngựa thì xưởng sản xuất thiết bị công thành ở cứ điểm Khắc Lý Phổ Tư có thể chế tạo, không cần bất kỳ bản vẽ nào, chỉ cần tiêu tốn một lượng kim tệ là được.

Chiến tranh với Pháp Sư Liên Minh, Thần Thánh Thủ Hộ là chuyện không sớm thì muộn. Ngưu Nhân Bộ Lạc lúc này đã phát triển đến một mức nhất định, tóm gọn cả việc kinh doanh của thành Tạp La Nhĩ, lại có mấy phân hội Thần Thánh La Mã Đế Quốc, Già Lam Thần Điện, Quang Minh Thánh Diễm, Cuồng Chiến Liên Minh, cộng thêm Chiến Thần Bộ Lạc, tuyệt đối có thể liều mạng với Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ. Mặc dù không diệt sạch được hai công hội này nhưng cũng đủ khiến chúng nếm mùi đau khổ.

Về việc chuẩn bị chiến tranh xem như đã an bài xong.

“Mấy ngày gần đây, Lý Duệ vẫn muốn tìm ngươi, ta có nói ngươi đang ở cứ điểm Hi Nhĩ Đốn.” Quách Hoài đột nhiên nói.

“Lý Duệ tìm ta? Có chuyện gì?” Nhiếp Ngôn vô cùng nghi hoặc. Vì để không ảnh hưởng việc luyện cấp, cả Ngưu Nhân Bộ Lạc chỉ có Quách Hoài, Đao Quang, Tạ Dao là có thể liên lạc trực tiếp với hắn, cho nên Lý Duệ không cách nào trực tiếp pm cho hắn cả.

“Chịu, chắc cũng không phải việc lớn gì.” Quách Hoài nói. Lý Duệ trong Ngưu Nhân Bộ Lạc chỉ là một tiểu đội trưởng, mà đám người Địch Hạo cùng Lưu Thần Húc lúc này đã dựa vào cố gắng mà tiến vào thượng tầng của công hội. Do vậy, Quách Hoài đối với Lý Duệ cũng không có cảm tình gì, bởi vì xét ra, nếu Lý Duệ không có quan hệ bạn học với Nhiếp Ngôn thì ngay cả chức tiểu đội trưởng cũng không làm được.

“Bảo hắn đợi chút đi.” Nhiếp Ngôn suy nghĩ một hồi, không biết Lý Duệ tìm mình có chuyện lớn gì hay không.

“Lý Duệ gần đây sao rồi?”

“Thiên phú của hắn không tốt, chúng ta tốn không ít sức người sức của bồi dưỡng hắn để hắn trở thành tinh anh nhưng tiếc là gỗ mục thì vẫn không điêu khắc được. Kỹ thuật của hắn đến giờ vẫn không có tiến bộ, trong khi Địch Hạo và Lưu Thần Húc đã tiến vào tầng lớp lãnh đạo thì hắn vẫn còn là một tiểu đội trưởng. Ta nghĩ hắn trong lòng khó chịu nên muốn tìm ngươi nhờ vả thôi.” Quách Hoài nói, hắn cũng có chút thành kiến đối với Lý Duệ.

“Đợi ta về tìm hắn nói chuyện một chút xem sao.” Nhiếp Ngôn gật đầu. Nếu như Lý Duệ thật sự không đủ kỹ thuật, không thể phục chúng mà đề bạt lên thì sẽ khiến mọi người không phục. Thật ra làm một tiểu đội trưởng ở Ngưu Nhân Bộ Lạc đã rất tốt rồi.

Nếu Nhiếp Ngôn đã nói thế thì Quách Hoài liền không ý kiến nữa, chuẩn bị lúc về sẽ trả lời cho Lý Duệ.

Quách Hoài nhìn qua tin tức bên dưới truyền tới, liền nói: “Ta tra được vị trí của Cuồng Pháp rồi, hắn đang ở dược điếm Khắc Lý Tư Đình.”

Dược điếm Khắc Lý Tư Đình là dược điếm duy nhất của NPC tại cứ điểm Hi Nhĩ Đốn, bên trong bán đồ rất mắc, so với giá thị trường phải mắc ít nhất hơn 30%. Hiện tại, cả cứ điểm Hi Nhĩ Đốn chỉ có hai dược điếm, một là Khắc Lý Tư Đình dược điếm, hai là Tinh Không dược điếm, mà Cuồng Pháp muốn bổ sung dược tề, không thể bỏ hết mặt mũi mà đi Tinh Không dược điếm, nên chỉ có thể sang bên này.

Khắc Lý Tư Đình dược điếm cách biệt thự này chỉ có hơn 200 mét, đi bộ một hai phút là tới rồi.

“Lão đại, bên Pháp Sư Liên Minh có động tĩnh à? Khi nào chúng ta ra tay?” Kỵ Sĩ Đích Vãn Ca đứng bên cạnh liền hỏi.

“Bọn chúng còn đang mua sắm, hồi phục ở trong cứ điểm Hi NHĩ Đốn, sớm muộn cũng phải ra khỏi thành thôi. Ta sẽ đi gặp Cuồng Pháp trước, các ngươi cứ ở đây chờ anh em bên thành Tạp La Nhĩ sang là được.” Nhiếp Ngôn cười, phải nhận được trang bị vận chuyển đến thì thành viên Ngưu Nhân Bộ Lạc bên này mới khôi phục lực chiến đấu được.

Nhiếp Ngôn nhìn sang Tạ Dao, cười: “Chúng ta cùng đi chứ?”

“Dạ.” Tạ Dao nhã nhặn đáp.

Hai người đi ra khỏi biệt thự, đi về phía Khắc Lý Tư Đình dược điếm. Chỗ đó chẳng qua là một tòa nhà một tầng, hơi cũ nát, rất khó nhìn.

Nhiếp Ngôn và Tạ Dao cùng đi ra khỏi biệt thự lập tức khiến đám người Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ được lệnh theo dõi chú ý.

Nhiếp Ngôn nhìn thoáng qua đám người này, ai nấy đều làm bộ không có chuyện gì xảy ra, trong lòng cười lạnh, xem ra đã báo cho Cuồng Pháp rồi.

Hắn và Tạ Dao thản nhiên vừa đi vừa nói chuyện phiếm, vô cùng rãnh rỗi.

Lúc này, Cuồng Pháp đang ở trong Khắc Lý Tư Đình dược điếm nhận được tin nhiếp Ngôn sắp đến liền hỏi người bên cạnh: “Cuồng tặc Niết Viêm đem theo bao nhiêu người?”

"Cũng chỉ có hai người, hắn và Yểu Yểu.” Chỉ nghe tên kia đáp lại, đây là tin tức thám báo truyền về.

Cuồng Pháp nhíu mày, Cuồng tặc Niết Viêm rốt cuộc tính toán gì? Thiện giả bất lai lai giả bất thiện, nếu Cuồng tặc Niết Viêm đã tìm đến hắn nhất định là có âm mưu. Chợt hắn nhớ đến Phá Thiên dạo trước, âm thầm dặn lòng lát nữa phải chú ý, không được đi theo vết xe đổ của Phá Thiên.

Còn về biện pháp rời khỏi chỗ này, Cuồng Pháp chưa bao giờ nghĩ đến, nếu thấy Cuồng tặc Niết Viêm liền như chuột thấy mèo thì sẽ bị người khác chê cười.