Trùng Sinh Chi Thủ Mộ Nhân Nghịch Tập

Chương 25



“Không bảo vệ được tôn thượng đã là điều đáng hổ thẹn, thuộc hạ không thể để ngài nhường pháp y cho mình được.” Quỳ Mão đáp lại vô cùng kiên định.

Thấy hắn như vậy, Kỳ Thí Phi biết mình không thể thuyết phục được người này, đành nhìn hắn đầy bất dắc dĩ. Đường dường một đấng ma tôn như y, không thể dùng dằng, ủi tới ủi lui với Quỳ Mão được.

Trầm ngâm một lát, y đứng lên, phần ngoại sam đã mất đi đai lưng chao động theo từng bước đi.

Kỳ Thí Phi lại gần miệng hố, xác định phương hướng rồi đột nhiên nhảy lên, vọt qua những tảng đá mang hình thù kỳ dị được hình thành giữa trận chiến của y và Liệt Dập.

Quỳ Mão không rõ Kỳ Thí Phi định làm gì, chỉ biết cắm cúi theo sau. Tôn thượng ở đâu, hắn ở đó.

Kỳ Thí Phi đứng trên một tảng đá nhỏ giữa dòng nham thạch nóng chảy.

Quỳ Mão không theo sát, mà dừng cách đó một quãng, ngóng theo bóng lưng ngài.

Luồng không khí rối loạn trong động đã bình ổn, khí thể lạnh lẽo của Kỳ Thí Phi cũng dần mất đi tác dụng, nhiệt độ tăng trở lại, nóng hừng hực như nơi lò thiêu.

Người thanh niên nhìn dòng nham thạch quay cuồng dưới chân, hỏa linh lực khiến những bọt khí trồi lên, lục bục lục bục.

Áo khoác của Kỳ Thí Phi xao động dù không có bất kỳ ngọn gió nào, y khẽ nhấc tay, nham thạch nóng chảy sôi trào, rồi một vật gì đó từ từ trồi lên.

Cặp mắt của Quỳ Mão trợn tròn đầy kinh ngạc. Đó chính là di cốt của Thạch Tử Mặc!

Thạch Tử Mặc đã đạt cảnh giới Hóa thần, di cốt của y cũng là một loại bảo vật hiếm có. Nhờ những dòng năng lượng chất chứa bên trong, nên dù đã rơi vào nham thạch một lúc lâu nhưng nó vẫn lành lặn y nguyên.

Kỳ Thí Phi rủ mắt nhìn thoáng qua thi thể trước mắt, khóe môi nhếch lên một điệu cười giễu nhại. Y búng tay một cái, cả bộ di cốt của Thạch Tử Mặc đã bị thứ sức mạnh vô hình nào đó áp sụp.

Một quầng sáng xám xịt vây lấy di cốt, Kỳ Thí Phi dùng chân nguyên, cuốn dòng hỏa linh lực thuần túy dưới hố nham thạch tới, lại vận dụng sức mạnh còn sót lại để mau chóng luyện hóa thứ này.

Đây là lần đầu tiên Quỳ Mão chứng kiến tận mắt cảnh tu sĩ luyện chế pháp khí. Lược Ảnh được phép học sơ qua mọi lĩnh vực, nhưng không thể xoáy sâu và học một kỹ năng riêng biệt nào đó.

Loại bỏ tạp chất từ xương cốt, những vật chất khác được nén lại, đặc sền sệt. Cuối cùng, một thanh đoản kiếm chậm rãi thành hình.

Kỳ Thí Phi cầm thanh đoản kiếm trong tay: từ trên xuống dưới một màu xám xịt, lại có một tia sáng sắc lẻm ẩn giấu, tuy xấu xí nhưng cất chứa sức mạnh không thể khinh thường.

Quỳ Mão dán mắt vào thanh kiếm ấy.

Nó được làm từ di cốt của vị tu sĩ đạt cảnh giới Hóa thần đã tu luyện suốt ngàn năm, hơn nữa còn được lửa ở Xích Luyện ma vực tôi luyện, chân nguyên của cảnh giới Đại thừa luyện chế. Ba yếu tố ấy, khiến nó ngay lập tức trở thành một pháp khí thượng phẩm!

Nhìn thanh đoản kiếm trong tay, Kỳ Thí Phi dường như không hài lòng với thành phẩm của mình cho lắm. Y quay về phía người thanh niên, hắn hiểu ý, nhẹ bước lại gần.

Giọng điệu Kỳ Thí Phi có vẻ chán ghét: “Quanh đây sơ sài, ta chỉ có thể tạm rèn ra thứ này cho ngươi làm vật phòng thân.”

Quỳ Mão vui sướng quá đỗi. Tôn thượng tự tay luyện chế pháp khí cho mình!

Người thanh niên đưa hai tay đón lấy thanh đoản kiếm, thích cực, liền múa máy một phen. Kiếm rất vừa tay, còn mạnh gấp mấy trăm lần thứ vũ khí hắn đang sử dụng.

Quỳ Mão cúi mình cảm tạ Kỳ Thí Phi: “Đa tạ tôn thưởng đã ban thưởng, xin tôn thượng đặt tên cho kiếm.”

Kỳ Thí Phi ngẫm nghĩ một lát, y nhớ lại vẻ mặt hoảng sợ, bất cam trước khi chết của Thạch Tử Mặc, bèn cười đáp lại: “Gọi là Kinh Trướng đi.”

“Kinh Trướng.” Người thanh niên lẩm bẩm theo, tuy không rõ ý nghĩa của cái tên này, nhưng cũng mau chóng chấp nhận.

Kỳ Thí Phi nói: “Đây chỉ là vật cho ngươi phòng thân mà thôi, không phải phần thưởng.” Người thanh niên vụt ngẩng đầu, nhìn về phía tôn thượng. Dưới đáy mắt Kỳ Thí Phi lóe ra chút cảm xúc gì đó, y tiếp, giọng điệu có chút gượng gạo: “Ngươi lập công, ta đương nhiên phải thưởng. Nói đi, ngươi muốn được ban cho thứ gì?”

Là một trong những người mạnh nhất của đại thế giới La Viên, Kỳ Thí Phi đương nhiên có khả năng để buông ra một câu hỏi như thế. Chỉ cần người này yêu cầu…. y nhất định sẽ đáp ứng.

Quỳ Mão vốn định từ chối, nhưng đột nhiên, hắn nhớ tới một việc.

Hắn cất Kinh Trướng vào không gian chứa đồ của mình, sau đó quỳ dưới chân Kỳ Thí Phi, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng: “Đáng nhẽ ra không nên cầu phần thường, nhưng thuộc hạ nhất định phải mượn tôn thượng một thứ.”

Kỳ Thí Phi cúi xuống, nhìn đỉnh đầu người thanh niên, hầu kết của y khẽ động một cái, giọng cũng nhẹ hơn: “Thứ gì?”

Người thanh niên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào cặp mắt màu hổ phách: “Thuộc hạ cả gan, xin được mượn lệnh bài của tông chủ!”

Kỳ Thí Phi thoáng ngẩn ra, sau rồi, đôi mày chau lại, nét mặt cũng trở nên nguy hiểm: “… Ngươi muốn mượn lệnh bài của tông chủ?”

Khí thế của y đột nhiên trở nên sắc bén. Tuy đã vận dụng hết chân nguyên khi luyện chế Kinh Trướng, nhưng uy thế của ma tôn, một phàm tu tầm thường sao có thể chịu nổi.

May rằng, Quỳ Mão không phải là một phàm tu tầm thường, hắn là Lược Ảnh, là người đã từng trải qua những tình huống tàn khốc và nguy hiểm.

Vẫn bình tĩnh quỳ trước mặt Kỳ Thí Phi, Quỳ Mão đáp lại đầy kiên định: “Vâng! Thuộc hạ còn muốn mời tôn thượng tới lăng mộ một chuyến.”

Nghe xong, uy áp của Kỳ Thí Phi dần biến mất.

Lăng mộ. Chốn ấy, chỉ riêng Lược Ảnh được phép tới, vậy nên, người thanh niên biết chuyện: để đặt chân vào đó, cần dùng tới lệnh bài của tông chủ cũng là lẽ thường.

“Lăng mộ…” Kỳ Thí Phi khẽ đặt ngón tay lên môi, suy ngẫm một chút.

Mọi người đều cho rằng, lăng mộ của Ngục Thiên tông nằm ở rặng núi Thiên Giản, ngay cả chúng môn nhân cũng đinh ninh là vậy. Cực ít người biết rằng, lặng mộ không ở nơi đó, mà nằm ở phía Tây Nam của Ngục Thiên tông, cách trở một bình nguyên, ngụ ở vùng đất Hoành Liên xa xôi và lạnh giá.

Nơi đó là vùng cực hàn, trái ngược với Xích Luyện ma vực. Quanh năm phủ trắng băng tuyết, chỉ có một khoảng thời gian ngắn ngủi là được ánh mặt trời chiếu sáng, còn lại đều bị gió tuyết vây quanh. Xích Luyện ma vực nhộn nhịp đạo tu là bởi có nhiều sản vật quý hiếm; còn nơi khỉ ho cò gáy như thế, tuyệt không có một bóng người.

Vậy nên, không ai ngờ rằng, lăng mộ của Ngục Thiên tông lại được xây dựng ở núi Hành Liên.

Đó là nơi vô cùng thích hợp cho Kỳ Thí Phi dưỡng thương.

Chẳng qua, Xích Luyện ma vực và Hoành Liên nằm ở hai hướng đối ngược nhau. Trước Kỳ Thí Phi phải mất vài ngày để bay từ rặng Thiên Giản tới đây, giờ muốn tới Hoành Liên cũng không phải chuyện dễ dàng.

Ánh nhìn Quỳ Mão dành cho Kỳ Thí Phi đầy sự tin tưởng, hắn đợi quyết định của ngài.

Kiếp trước, lệnh bài của Kỳ Thí Phi bị Thạch Tử Mặc lấy. Trước lúc lâm chung, Thiên Càn giao cho Quỳ Mão lệnh bài thuộc về Lược Ảnh, bấy giờ hắn mới biết, phải có thứ này mới tìm đến được lăng mộ náu mình giữa mịt mù tuyết trắng.

“Được rồi, tới lăng mộ!”

Quyết định xong, hai người dịch dung một chút, rồi ra khỏi hang động, đi lên mặt đất.

Bọn họ không lần theo lối cũ, mà đi qua một đoạn hang bị vỡ khi Kỳ Thí Phi và Liệt Dập đấu pháp.

Quỳ Mão lo rằng, Bạch Dương Phàm sẽ oán hận khi biết mình bị đùa bỡn. Nếu đôi bên đụng độ, sao có thể bảo vệ tôn thượng đây, hắn đâu còn ma chủng để tự phát nổ chứ.

Những tu sĩ dám đến ma vực này để rình bắt đạo tu đều có cảnh giới Quy nguyên là ít, Quỳ Mão đành phải dùng phương pháp ẩn nấp đặc biệt của Lược Ảnh để dẫn Kỳ Thí Phi rời khỏi nơi này. Người thanh niên đã quen với những chuyện lén lút như thế, nhưng hắn sợ tôn thượng không chấp nhận  được cách di chuyển này. Dù sao thì ngài cũng là cường giả chí tôn, giờ lại phải lẩn mình như loài sinh vật hạ lưu thấp kém, quả là sỉ nhục.

Nhưng Kỳ Thí Phi lại thích ứng nhanh hơn hắn nghĩ nhiều. Ngài không chỉ mau chóng nhập vai, mà khả năng náu mình cũng chẳng kém Quỳ Mão.

Thấy ánh nhìn kinh ngạc của hắn, Kỳ Thí Phi bèn nói: “Ngươi cho rằng bản tôn vừa sinh ra đã có cảnh giới Đại thừa sao? Ta cũng đi lên từ phàm nhân, cũng từng trải qua những tháng ngày trốn chết, cũng từng vì báo thù mà phải nhẫn nhịn chịu nhục.”

Quỳ Mão chưa bao giờ nghĩ rằng, Kỳ Thí Phi từng phải trải qua những việc đó.

Trong lòng hắn, Kỳ Thí Phi là người vừa sinh ra đã mang thân phận tôn quý, người người thần phục dưới gót giày của ngài. Kẻ nào dám làm người bị thương, đều không thể tha thứ!

Tuy đau lòng vì Kỳ Thí Phi từng phải trải qua những ngày tháng khổ sở, nhưng đồng thời, Quỳ Mão lại cảm thấy khoảng cách giữa mình và vị thần trong lòng được thu hẹp lại.

Rời khỏi Xích Luyện ma vực là tới khu sinh sống của phàm nhân.

Đông Độ châu đất đai phì nhiêu, sản vật phong phú, cuộc sống của phàm nhân gần như tách bạch với các tu sĩ.

Nơi này không có quốc gia. Chúng ma tu không cho phép phàm nhân xưng vương xưng đế, họ cho rằng, họ mới là chúa tể của mảnh đất này.

Vậy nên, thế lực lớn nhất của phàm nhân là quận, dưới quận là tỉnh, rồi phủ, cuối cùng là huyền, trấn, thôn.

Kỳ Thí Phi đã hoàn toàn quên sạch những tháng ngày mình còn là phàm nhân, chuyện ấy đã lâu lắm rồi.

Quỳ Mão khác với Kỳ Thí Phi, hắn là một người bình thường, cần ăn uống để bổ sung năng lượng.

Thế nhưng, hắn chỉ ăn lương khô tự chế dùng lúc nguy cấp của Lược Ảnh. Thứ đó không chỉ nhạt nhẽo, mà còn cứng, vô cùng cứng, cứng vô cùng. Kỳ Thí Phi tận mắt thấy người thanh niên bình tĩnh đưa thứ cứng ngắc đó vào miệng suốt một tháng ròng, không một câu oán trách.

_____________

Ngáo:

Ờ thì ngày tháng hẹn hò của riêng đôi ta.

Cảm giác ma tôn đại nhân cũng dễ dụ, mất cảnh giác với Quỳ Mão ghê cơ. Mượn lệnh bài của tông chủ mà cũng không ho he gì.

Những lời edit bạn Ngáo muốn ghi: “Những tu sĩ dám đến ma vực này để úp sọt đạo tu đều có cảnh giới Quy nguyên là ít…” ( ̄▽ ̄)v

“Thứ đó không chỉ nhạt nhẽo, mà còn cứng, vô cùng cứng, cứng phát hờn luôn…” ( ̄▽ ̄)v

“Đường dường một đấng ma tôn như y, ai lại chơi cái trò ủi qua ủi lại của đám con gái với Quỳ Mão chứ. Mất mặt chết. Hừ!” ( ̄▽ ̄)v