Trùng Sinh Chi Vương Tử Bảo Bối Đế Vương

Chương 30: 30




Khóa huấn luyện bắt đầu rất nhanh, không để cho ai ngơi nghỉ một phút nào.
Sau khi ăn cơm tối xong thì có lệnh tập họp, theo thứ tự lần đầu gác đêm.
Nhiệm vụ rất đơn giản, canh giữ kho lương thực bảo toàn hoàn hảo cho đến khi thay ca.
Nhóm gác đầu tiên gồm bốn người gồm hai người Am Hiển, Bạch Nhĩ và Lâm Nhất, Dương Hy.
Nhiệm vụ này chỉ tính điểm lên Am Hiển và Dương Hy.

Hai người kia...!ừm, không cần nói tới.
Thực ra lúc đầu nhóm bốn người này không hề có mặt Lâm tổng và Bạch tổng, cũng không biết những người nào cứ cương quyết đổi đội.
...
"Anh dựa vào vai em ngủ đi này." Dương Hy tự vỗ vỗ vai mình.
"Em xem thường anh quá đi!" Lâm Nhất ôm eo, dụi mặt vào hõm cổ cậu, oán trách.
Lâm Nhất lúc trước thức khuya so với bây giờ phải nhân lên ba lần nữa, nhưng hắn không nói ra đâu, hắn khá thích cậu như thế này với hắn hơn nha.
Buổi tối gác đêm quả nhiên rất lý tưởng...
Lý tưởng...!
Tay Lâm Nhất lần mò vào trong áo cậu, di chuyển lên phía trên sau đó cọ nhẹ lên nhũ hoa của Dương Hy.

Cậu đỏ mặt lập tức phản ứng, đưa tay vỗ nhẹ vào tay hắn: "Anh làm gì vậy hả?"
Mắt Lâm Nhất bỗng nhiên long lanh, rầu rĩ: "Em biết là anh phải nhịn bao lâu rồi hông?"
"Lâu cái đầu anh! Canh đúng lúc quá ha?" Dương Hy gõ nhẹ lên chóp mũi hắn mắng.
Hai người trong lúc cười đùa vui vẻ thì từ xa bỗng nhiên xuất hiện một đám người hướng thẳng tới nhà kho.
Am Hiển và Bạch Nhĩ từ bên phải đi qua, căn bản họ cũng có chút tò mò.
Dương Hy đưa tay áp vào mặt Lâm Nhất, mỉm cười thì thầm vào tai hắn: "Anh nói xem, những người này là để thử thách huấn luyện này nọ hay là thật sự đến để cướp lương thực đây?"
(*) Làm như Sao Nhập Ngũ:)))
Dương Hy vẫn giữ nguyên vị trí, không động đậy chờ cho đám người dần tiến tới gần.
"Tch!" Am Hiển định xông tới, không cần biết là cướp thật hay giả, chỉ cần đánh cho chúng một trận tơi bời là được, nhưng lại bị Bạch Nhĩ kéo lại.
"Anh làm cái gì?" Am Hiển tức giận.
Bạch Nhĩ đưa tay chặn miệng y lại, nhỏ giọng: "Đó không phải là cướp."
"Hả?"
...
"Thật vinh hạnh quá, lại được nhiều người để ý đến vậy." Dương Hy mỉm cười đứng dậy.
Đám đông đi tới tầm chừng mười người đều mặc quân phục, hai người dẫn đầu là hai trong số những sinh viên đến đây dự khóa huấn luyện mà Dương Hy gặp được lúc sáng.
"Tụi mày chỉ được cái có tiền thì muốn leo lên đầu người ta ngồi.

Lên mặt cái *** gì?" Tên vừa nói là Chu Đình Quân, đứng cạnh hắn là Giang Tử Uyên.
"Ai có tiền nha? Tôi chỉ là một cậu nhóc nghèo khổ đáng thương được người ta bao nuôi thôi à..." Dương Hy bật mood không biết ngại là gì, sẵn sàng làm phản với chính mình.
"Trong này là quân đội, cũng tức là địa bàn của tao, mấy thằng nhiều tiền vênh mặt, hay được bao dưỡng như mày thì nên sớm cút ra khỏi đây thì tốt hơn.

Thật khiến bọn tao ngứa mắt mà." Chu Đình Quân tiến một bước đến trước mặt Dương Hy, đưa tay chỉ thẳng mặt cậu.
Dương Hy nhìn vào ngón trỏ của hắn, sẽ ra sao nếu cậu chặt đứt nó nhỉ?
...!Hừ, đùa thôi.
Dương Hy nắm lấy cánh tay hắn, vật ngược hắn xuống đất.

Khó ai có thể tưởng tượng ra, chỉ với thân hình nhỏ bé đó của cậu mà bên trong sức lực ẩn chứa lại kinh hồn như thế.


Cả quá trình hạ gục còn chưa đầy mười giây.
Hắn quả nhiên yếu đến mức, so với người bệnh như Lâm Nhất còn yếu hơn nhiều.

Thật sự chỉ được mỗi cái miệng thôi.
Chu Đình Quân được Giang Tử Uyên lại đỡ nên lồm cồm bò dậy, thét lên: "Đánh chết nó cho tao!"
"Lâm Nhất anh mà dám nhảy vào là em thật sự ghét bỏ anh đấy!" Dương Hy lạnh lẽo nói.
Lâm Nhất tuy sợ hãi điều đó nhưng hắn nào có đứng yên, hắn không yếu đuối đến mức phải có cậu bảo hộ mới được, trước khi bị bệnh tim hắn đánh nhau chưa từng thua ai đâu: "Tùy em."
Dương Hy bất đắc dĩ thở dài.
Bạch Nhĩ: "Lên đi."
Mặc dù ở trong quân đội lâu ngày nhưng sức khỏe của gần mười người lính bình thường so với các sát thủ cấp cao là một khoảng cách biệt rất xa.
Ngay khi giải quyết xong tên cuối cùng, Dương Hy đã ôm Lâm Nhất chạy biến.

Để lại một cái chiến trường cho Am Hiển và Bạch Nhĩ.
Hai người kia còn đang tò mò vì sao cậu lại bỏ chạy thì lập tức phải nghiến răng nghiến lợi khi thấy những người quản lý đến.
Cái đồ chơi khăm chết tiệt!
...
Dương Hy cõng Lâm Nhất chạy xuyên qua khu rừng tập luyện, đến gần con sông đầy nước phản chiếu lấp lánh ánh trăng.
Một khung cảnh nên thơ đẹp đẽ vô bờ, ít ai nghĩ đến trong quân đội còn có một nơi tuyệt vời như vậy.

Cậu để hắn xuống lại gần dòng nước, vốc lên mặt đầy sảng khoái rồi quay lại hào hứng khoe: "Anh thấy có đẹp không?"
Lâm Nhất nhẹ bước tới, hỏi: "Sao em biết chỗ này?"
"Lúc nãy đi lấy cơm cho chúng ta, mà không biết đường tới nhà ăn nên em đi loanh quanh, đi một hồi lạc tới đây luôn." Cậu nhe răng hướng hắn cười khì khì.
Phong cảnh xinh đẹp, đối phương cực phẩm, nhịn không được Lâm Nhất liền cúi người hôn lên đôi môi mỏng mềm mại lại ấm áp.

Nụ hôn kéo dài thật lâu, đến khi hắn muốn tha cho cậu thì lại bị cậu quyến rũ đến mê mệt.

"Anh à, không được..."
Thiết nghĩ, nếu làm ở đây thế nào Dương Hy cũng bị cảm, không tốt cho khóa huấn luyện sắp tới của cậu nên hắn miễn cưỡng dừng lại.
"Tha cho em lần này."
Trời về khuya, tần suất gió thổi ngày càng cao hơn, Lâm Nhất đem áo khoác của hắn choàng lên người cậu, chính mình ôm Dương Hy quay về phòng.

Đường không xa, nhưng lại khiến tim hắn đập mạnh như thể sắp nổ tung.
Lâm Nhất tự giễu, đến ôm cậu về tới phòng thôi cũng khó khăn như vậy sao?.