Trùng Sinh Chi Vương Tử Bảo Bối Đế Vương

Chương 41: 41




Những âm thanh giòn giã của dải pháo bắt đầu một ngày dài vui vẻ tại biệt thự Lâm gia.

Hôm nay là sinh nhật lần thứ năm kể từ khi Dương Hy trọng sinh trở lại đây.
Ngược lại với những người khác, Dương Hy không tỏ ra quá thích thú với ngày sinh nhật này của mình, nhưng cậu lại khá thích dành sự bất ngờ cho một người đặc biệt của cậu suốt bao nhiêu năm qua.
Năm năm qua không một buổi tiệc sinh nhật nào của Dương Hy đúng nghĩa là của Dương Hy cả, cậu luôn luôn dành một bất ngờ ngược lại với tất cả mọi người.

Mọi người tuy biết tính cách của cậu nhưng vẫn không ngại kiên trì tổ chức sinh nhật.

Bởi lẽ, hơn ai hết là họ muốn chứng kiến sự "bất ngờ" hoành tráng đó.

Nguyên do đơn giản, không ai không biết Dương Hy đội Lâm đại nhân lên đầu cỡ nào.
Sinh nhật năm đầu tiên của cậu, chỉ trong vòng một ngày cậu đã cùng Lâm Nhất bay thẳng tới Hawaii trong sự ngỡ ngàng của tất cả truyền thông và gia đình trong nước.
Năm thứ hai và thứ ba, bệnh tình Lâm Nhất trở nặng, đối với cậu lúc đó chẳng có tâm trạng nghĩ đến bữa tiệc.

Hằng ngày đều như một, vùi đầu vào công việc nhằm muốn đạt được năng suất cao nhất, đem lại lợi ích tuyệt đối cho Lâm thị.
Năm thứ tư, khi bệnh tình Lâm Nhất đã có chút cải thiện, cậu chỉ muốn ở cạnh hắn, cùng hắn trải qua một ngày sinh nhật yên tĩnh, cùng thưởng thức bộ phim cả hai muốn xem, cùng nhau làm ổ trên ghế...
Năm nay Dương Hy thích làm mấy trò thú vị náo nhiệt hơn, bởi vì sức khỏe của Lâm Nhất đã ít nhiều không còn là nỗi lo lắng trước mắt cậu nữa.
Nhưng Dương Hy lại khá trì trệ trong việc suy nghĩ ra nhiều ý tưởng mới lạ.
Cậu không biết nên làm cái gì để tạo cho Lâm tổng một cái đại bất ngờ.


ngôn tình tổng tài
Sau khi thức dậy vào buổi sáng, tiếng động dưới nhà đã thu hút sự chú ý của cậu, thì ra mọi người đang nhộn nhịp chuẩn bị cho bữa tiệc cả ngày hôm nay.

Lâm Nhất cũng đã tỉnh dậy, hắn khẽ gọi một tiếng.

Không chờ hắn gọi thêm tiếng thứ hai, chú chó nhỏ đã lập tức xuất hiện.
"Hôn hôn em một cái đi!" Dương Hy chọt vào cái má mềm mại như bánh bao của mình nói.
Lâm Nhất thích thú, tức thì hôn lên gương mặt xinh đẹp của cậu, hắn cảm thấy từ khi Dương Hy đồng ý yêu hắn mỗi ngày đều trở nên tuyệt đẹp đến không nói thành lời.
Ngày này năm năm trước, có nằm mơ Lâm Nhất cũng không dám nghĩ tới, sẽ có một ngày chính mình được cậu chấp nhận tình cảm chứ đừng nói là được cậu yêu thương đến tận xương tủy.
Có Dương Hy ở cạnh một bước cũng không tách rời làm Lâm Nhất tưởng chừng như dù có thử thách đớn đau thế nào hắn cũng có thể vượt qua.
...Cậu chính là món quà đẹp đẽ nhất, tuyệt vời nhất mà hắn có được trong đời.

"Hôm nay anh muốn làm gì nào?" Dương Hy cười khanh khách như đứa trẻ muốn bật mí ý đồ xấu xa của mình nhưng vẫn muốn giữ lại để nó có thể là một bí mật hoàn chỉnh.
Hắn nhìn cậu thỏa mãn: "Miễn là cùng em, việc gì cũng muốn làm."
"Xì! Lời ong bướm này không có tác dụng với em đâu." Cậu hí hửng lại hôn thêm một cái "chụt" lên trán hắn: "Lâm Nhất à, sao mà em thích anh quá đi!"
"Sao thế?"
Dương Hy nhảy xuống giường, thần thần bí bí nói: "Hôm nay, Dương tổng này sẽ cho anh một bất ngờ!"
Cậu giúp hắn đánh răng và thay đồ, xong hết cả cậu đỡ hắn ngồi lại giường.
Dương Hy lon ta lon ton chạy vọt đi, nhưng vẫn không quên lịch sự cẩn thận đóng cửa lại: "Anh nghỉ ngơi đi, với lại đợi em chút xíu nha!"
Lâm Nhất dở khóc dở cười đồng ý.
Vừa ra khỏi phòng, Dương Hy đã nhanh thoăn thoắt bấm một dãy số quen thuộc.

Tên người nhận hiển thị trên màn hình, là Am Hiển.
"Alo? Mày đã hẹn được với mấy phóng viên thuộc Lâm thị giúp tao chưa?"
Đầu dây bên kia, Am Hiển thở dài một hơi: "Rồi, tao giúp mày như vậy thì cũng đừng quên kì nghỉ mát của tao với Bạch tiên sinh mà mày đã hứa nghe chưa?"
"Dạ vâng, Am Hiển đẹp trai tốt bụng lai láng!"
"Cái thằng..." Am Hiển ngắt máy, nhịn không được buồn cười ngắm nghía màn hình điện thoại, nơi xuất hiện dòng chữ là tên của Dương Hy.
Y và cậu làm bạn cũng đã lâu, trải qua nhiều năm.

Đây có lẽ là những giây phút đầu tiên y thấy cậu vui vẻ thoải mái như thế kể từ khi Dương phu nhân qua đời.

Am Hiển cảm nhận được, có vài thứ mà mãi mãi y không thể so sánh được với cậu.

Có lẽ là sự mạnh mẽ, kiên cường khiến cho người khác phải khâm phục tuyệt đối.
"Alo?"
"Am tiên sinh hôm nay rảnh rỗi vậy sao? Chẳng có khi nào anh gọi mà em nhấc máy nhanh thế cả." Bạch Nhĩ buồn rầu than thở.

Am Hiển trêu tức hắn: "Tôi vừa nhận điện thoại của Dương Hy."
Y bỗng nhiên nhận thấy, hình như cảm xúc của Bạch Nhĩ chợt thay đổi.

Không phải, hắn sắp khóc đó chứ?
"Biết đến khi nào, em mới nhận ra đoạn...!chứ?" Giọng hắn khàn khàn, mang theo hơi thở nặng nề, ngắt câu không rõ ràng.
"Anh đang nói gì thế?"
"Không, không có gì." Bạch Nhĩ luống cuống ngay lập tức cúp máy.
Suy nghĩ Am Hiển đột nhiên biến thành phẫn nộ: Đây là lần đầu tiên hắn dám ngắt máy trước đấy?
Trái tim Am Hiển như bị ai đó lấy bàn tay siết chặt, y đột nhiên trở nên không vui.

Tên khốn đó bị gì vậy chứ? Mặc dù đã được Dương Hy nhiều lần nhắc nhở, nhưng y vẫn không tránh khỏi lún sâu vào mớ rắc rối hỗn loạn này.
Am Hiển: "..."
Trong lòng cứ mười phần bức bối, cảm giác trái tim thắt chặt muốn nghẹt thở.

Nhịn không được đành phải đứng phắt dậy, đến thẳng nhà của Bạch Nhĩ, để xem hắn đang làm trò gì, còn tỏ ra ấp úng e ngại như thế?
...
Không biết từ khi nào, Am Hiển đã vô thanh vô thức có mặt tại trước cửa căn hộ sang trọng của chủ tịch Bạch thị.

Đấu tranh tâm lý mạnh mẽ thế nào cũng không ngăn nổi ngón tay trỏ đưa lên ấn chuông.

Khoảng chừng chưa tới một phút, một bóng người đi ra mở cửa.

Gã đàn ông này xuất hiện hoàn toàn xa vời với một Bạch Nhĩ bình thường y hay thấy.

Am Hiển ngạc nhiên, trợn tròn mắt nhìn chăm chăm hắn.


Đến lần thứ hai hắn hỏi tại sao cậu lại tới đây thì Am Hiển mới hoàn hồn.
"Tôi, tôi đến xem anh." Trước mắt y là một Bạch Nhĩ với cơ thể có chút ốm, tóc hắn đã mọc dài, quần áo xộc xệch.

Đồng thời, sắc mặt có vẻ không ổn lắm.
Lần cuối y gặp hắn là vào khoảng hơn một tuần trước, nghe nói sau lần đó Bạch thị vướng vào một số rắc rối ảnh hưởng không nhỏ đến công ty.

Tuy nhiên, nhờ sự trợ giúp đến từ phía Lâm thị, may mắn Bạch Nhĩ đã thoát khỏi nguy cơ phá sản và trở lại như bình thường.

Nhưng lần đó đối với hắn, chắc hẳn là một áp lực không nhỏ.
Y vẫn còn nhớ lần cuối cùng gặp hắn, Bạch Nhĩ vẫn mang dáng vẻ cà lơ phất phơ trêu chọc y, khiến y muốn tức điên.

Không ngờ, cũng có đôi lúc Bạch Nhĩ trông thật đáng thương nha.
"Xem xong rồi thì đi về đi."
"Anh có cần tôi giúp không?"
"Không cần." Bạch Nhĩ nhíu mày.
Am Hiển vẫn cương quyết: "Để tôi giúp anh!"
Hắn toan gạt tay y ra, nhưng Am Hiển mãi bám riết không buông.

"Đừng nháo." Y giật mình khi mắt thấy hắn cả cơ thể đi đứng lảo đảo, đưa tay đặt lên trán hắn thử nhiệt độ: "Anh bị sốt rồi.".