Trùng Sinh Chủ Tịch Phu Nhân Là Vương Gia

Chương 62: Bổn vương nghe kể chuyện xưa.



Tiêu Vĩnh Thụy một hơi ngủ đến tận sáng.


"Cộc cộc cộc"


Hừm....


"Cộc cộc cộc"


Ai vậy nhỉ? Tiêu Vĩnh Thụy mắt không mở nổi, khó chịu nghĩ.


"Cộc cộc cộc"


Tiêu Vĩnh Thụy bực bội đứng dậy thì lại cảm thấy phía dưới có không khí lùa vào. Cậu nhìn xuống dưới, mặt đỏ bừng vội vàng mặc quần vào. Sau đó qua loa thu dọn "bãi chiến trường" đêm hôm qua, cậu không dám nhớ lại bản thân lúc đó đã như thế nào nữa.


Xong xuôi hết mọi việc, Tiêu Vĩnh Thụy mới mở cửa phòng ra. Hàn Tiểu Hạo nước mắt lưng tròng đứng ngoài, khóc rất tội nghiệp. Dưới chân Hàn Tiểu Hạo là Hàn Lạc An vẻ mặt mất ngủ, đờ dẫn theo chân cậu ta. Bên cạnh là Lục Liễu đang trố mắt nhìn Hàn ảnh đế trong tưởng tượng với ngoài đời khác nhau một trời một vực, cảm xúc vẫn không bình ổn được.


Hàn Tiểu Hạo như bịch nước mắt đổ ập vào người cậu, Tiêu Vĩnh Thụy luống cuống đỡ, cậu có cao hơn Hàn Tiểu Hạo bao nhiêu đâu, cái thân tàn này đỡ được Hàn Tiểu Hạo cũng là quá sức, cậu quay sang nói với Lục Liễu, "Tiểu Liễu, bảo với đạo diễn nay anh đi trễ một chút."


"Vâng" 


Cánh cửa đóng lại, Tiêu Vĩnh Thụy dẫn Hàn Lạc An đi ngủ bù, còn để Hàn Tiểu Hạo ngồi trên ghế đơn, còn mình lấy chút nước lọc thêm một cái khăn mặt để Hàn Tiểu Hạo chấm nước mắt. 


"Làm sao vậy? Sao lại chạy đến tận chỗ này khóc lóc?" Tiêu Vĩnh Thụy hỏi.


Hàn Tiểu Hạo cố nén nước mắt để không khóc nữa, nghẹn ngào nói, "Thụy Thụy, anh còn nhớ cái cô "bạn gái" em quen trong game chứ? Cái cô em từng nói sẽ đi gặp mặt ấy." Hàn Tiểu Hạo ngập ngừng một chút để kiềm nén sự kinh hoảng. Tiêu Vĩnh Thụy suy nghĩ một lúc mới nhớ ra cô bạn gái bé nhỏ qua game của Hàn Tiểu Hạo, cậu gật gù "Nhớ chứ. Rồi sao? Em đi gặp nhỏ đó chưa?"


Hàn Tiểu Hạo biểu tình quái dị, tiếng nức nở cũng ngừng, nói, "Nhỏ đó không phải con gái, nhỏ đó là con trai!"


Nghe vậy, Tiêu Vĩnh Thụy cũng giật mình, người nào tài đến nỗi lừa Hàn Tiểu Hạo quay vòng vòng một thời gian dài vẫn không bị bại lộ nhỉ? Hoặc là do Hàn Tiểu Hạo quá ngốc, ngây thơ tin tưởng mà không hề phát hiện ra gì cả.


Hàn Tiểu Hạo hồi tưởng kể lại, "Ngày hôm qua là ngày cả hai ước định gặp nhau...."


Hôm ấy, Hàn Tiểu Hạo dậy thật sớm, chải chuốt thật đẹp, còn đi dạo mấy vòng ở trung tâm mua sắm. Cậu ta suy nghĩ nên mua quà gặp mặt gì tặng cho Nguyệt Dạ đây nhỉ? Quần áo ư? Nhưng cậu không biết size của nhỏ đó. 


Nghĩ nghĩ một lúc, tin nhắn điện thoại phát sáng liên tục, Hàn Tiểu Hạo mở ra xem.


Nguyệt Dạ: Đang làm gì vậy?


Hàn Tiểu Hạo: Anh đang nghĩ nên mua quà gì cho em, em thích cái gì nào?


Nguyệt Dạ: Thích anh.


Nguyệt Dạ: Đóng gói anh đưa cho em đi.


Bùm! Hàn Tiểu Hạo mặt đỏ ửng ngượng ngùng nhắn lại.


Hàn Tiểu Hạo: Gì...gì kỳ quá. Con gái con đứa nên kín đáo chút a.


Nguyệt Dạ: Em không kín đáo chỗ nào chứ?


Hàn Tiểu Hạo: Thì... thì cũng không nên biểu đạt lộ liễu như vậy.


Nguyệt Dạ: Được, em không lộ liễu. Anh lộ liễu cho em xem đi.


Hàn Tiểu Hạo cạn lời với bạn gái của mình rồi, cậu ta hì hục nhắn lại.


Hàn Tiểu Hạo: Ngoan, anh không biết làm đâu, em muốn gì anh mua cho. [Hình ảnh] [ Hình ảnh]


Cậu chụp lại mấy món đồ mình có ý mua cho Nguyệt Dạ. Nguyệt Dạ nhanh chóng nhắn lại: Không cần đâu, em không cần gì hết. Em mới mua bộ thời trang nam mới nhất ở Mỹ anh muốn mua nè, khi nào về đến Trung Quốc gặp anh em sẽ đích thân tặng anh.


Nguyệt Dạ nhắn tiếp: Hứa với em đi, không được sợ em, không được bỏ chạy.


Hàn Tiểu Hạo đầu đầy dấu chấm hỏi, Nguyệt Dạ chẳng lẽ xấu lắm sao? Không sao hết, cậu thích chính là tính cách của nhỏ, dù có xấu cũng chấp nhận. Cậu nhắn lại.


Hàn Tiểu Hạo: Hứa luôn, anh sẽ không chê em đâu.


Mặt trời dần lặn xuống, Hàn Tiểu Hạo và Nguyệt Dạ hẹn nhau ở làng rượu Phong Tình ngoại ô thành phố, từ biệt thự Hàn gia đến làng rượu cũng không xa lắm, đi khoảng hai mươi phút là tới. Trên tay Hàn Tiểu Hạo là đôi đồng hồ bằng bạc được thiết kế tinh xảo, một cái nhỏ hơn giành cho nữ, một cái lớn hơn giành cho nam. Hàn Tiểu Hạo bước vào cửa đại sảnh chính của làng rượu, "Phực" một tiếng, những ngọn nến nhỏ bắt đầu cháy lên như những ánh sao lấp lánh dần chiếm lấy khoảng không gian bóng tối đang lan tỏa khi mặt trời đi ngủ.


Gió mát lay động, cậu đi đến cuối con đường nến đỏ là một ngôi nhà xây theo kiểu nửa cổ nửa hiện, có chút vị cổ xưa nhưng vẫn pha lẫn hiện đại, một vị nam nhân tuổi trung niên đứng cuối con đường, mỉm cười nhìn Hàn Tiểu Hạo, cung kính nói, "Mời ngài vào trong, người đó đang đợi ngài."


Hàn Tiểu Hạo nghe lời đi vào trong nhà, cậu thấy có bóng người ngồi khuất ánh sáng. Trong đầu nghĩ đây chắc hẳn là Nguyệt Dạ, Hàn Tiểu Hạo vui vẻ chạy đến, vỗ nhẹ vai Nguyệt Dạ một cái rồi chạy đến trước mặt nhỏ đó, cười tươi nói.


"Nguyệt Dạ, cuối cùng...." Bốn chữ "Cũng gặp được em" cậu không thể thốt ra được. Hàn Tiểu Hạo trợn tròn mắt nhìn người đối diện, cậu hít một hơi thật sâu tưởng chừng như không muốn thở nữa vậy, từng ký ức trong quá khứ khi nhìn thấy khuôn mặt người này dần dần hiện lên. Hộp đựng đồng hồ đôi cũng vì chủ nhân kinh sợ đã rơi xuống tự do. Hai tay Hàn Tiểu Hạo bắt đầu run lên từng trận run nhỏ.


"Dạ... Nam Cung Dạ! Sao lại là anh!?" Hàn Tiểu Hạo kinh hoảng hô, một luồng khí lạnh từ sống lưng chạy thẳng lên đại não, đầu cậu muốn chết máy thật rồi.


"Tiểu Hạo, em bình tĩnh..." Nam Cung Dạ cũng đã nghĩ hồi xưa lỡ tay đùa quá trớn Hàn Tiểu Hạo chắc chắn đã để lại ám ảnh cho em ấy, nhưng cũng không ngờ Hàn Tiểu Hạo lại phản ứng kịch liệt như vậy. Anh nắm lấy tay Hàn Tiểu Hạo định nhẹ nhàng an ủi nhưng lại bị Hàn Tiểu Hạo mạnh mẽ giằng ra.


Cả người cậu ta run rẩy nhìn theo từng động tác tiếp theo của anh, Nam Cung Dạ thất vọng thở dài, "Em cứ ngồi trước đã, anh không ăn thịt em." 


Hàn Tiểu Hạo trừng mắt nhìn Nam Cung Dạ, chỉ cần anh nhúc nhích là cậu có thể nhảy ra xa tám mét chạy trốn! Nhưng cuối cùng cậu cũng ngồi xuống, bình tâm uống ly trà trái cây trong quán rượu.


Quán rượu làm gì có trà, đây chính là Nam Cung Dạ dụng tâm kêu người chuẩn bị. Uống hết ly trà, Hàn Tiểu Hạo mới sực nhớ ra trọng điểm cuộc hẹn này liền sợ hãi hỏi, "Dạ ca, anh... anh có thật là nhỏ Nguyệt Dạ không?"


"... Phải." Nam Cung Dạ thẳng thắn thừa nhận.


Hàn Tiểu Hạo lộ vẻ mặt không tin.


Nam Cung Dạ lấy điện thoại ra mở lịch sử tin nhắn cho cậu xem, Hàn Tiểu Hạo cảm thấy như sấm đánh giữa trời quang, há hốc mồm, lần này cậu tin thật rồi. Nhưng lại nghĩ đến tấm chân tình của bản thân một lòng tin tưởng Nguyệt Dạ, không hề dối gian điều gì cả, nhưng nhận lại thì sao? Chính là tầng tầng lớp lớp lời nói dối! 


Hàn Tiểu Hạo u khuất nhìn Nam Cung Dạ, nói "Lừa tôi vui lắm đúng không?"


Nam Cung Dạ không ngờ hiệu quả của cuộc hẹn này không thấy đâu nhưng tác dụng phụ thì đầy đủ một rổ rồi đấy, thấy Hàn Tiểu Hạo căm tức nhìn anh, Nam Cung Dạ cũng nghẹn lời không nói được gì.


"Vui lắm đúng không, hả? Tại sao lúc đầu không nói cho tôi biết!? Tại sao?" Hàn Tiểu Hạo gằn lên từng chữ một, nỗi uất ức trong lòng cậu như một quả bom sắp nổ, dù trước mặt là người khiến cậu luôn luôn sợ hãi khi còn nhỏ đã để lại ám ảnh trong tâm trí thì cậu cũng mặc kệ!


"Ý anh không phải vậy..." Nam Cung Dạ ngưng bặt khi thấy Hàn Tiểu Hạo rơi từng giọt nước mắt xuống má, rồi tới cằm, một lúc sau đã nhòe nhoẹt hết cả khuôn mặt.


Hàn Tiểu Hạo vừa khóc nức nở vừa la hét, "Nam Cung Dạ anh là đồ khốn nạn! Hồi nhỏ đùa tôi chưa đủ sao? Lớn rồi vẫn lấy tôi ra đùa giỡn! Anh nghĩ tôi là đồ chơi của anh à? Khốn nạn! Bại hoại! Đi chết đi! Anh lừa tôi, lừa tôi, lừa tôi!" 


Nam Cung Dạ đứng bật dậy lúng túng dỗ dành Hàn khóc nhè, quả thật là anh toàn là người làm Hàn Tiểu Hạo khóc từ nhỏ đến lớn. Nam Cung Dạ nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, "Xin lỗi... anh không cố ý giả thành bạn gái của em đâu."


"Tôi không nghe! Sai chính là sai, anh đừng có biện hộ cho bản thân mình! Anh đáng ghét! Anh cút cho khuất mắt tôi!" Nói đến đó rồi nhưng Nam Cung Dạ sao lại để nhóc con mất lý trí này một mình được, nhóc này một khi điên lên là cái gì có thể đập là cậu ta đập hết. Anh đành ôm Hàn Tiểu Hạo nhẹ nhàng dỗ dành, "Được rồi được rồi anh sai rồi..."


"Anh cút ngay!" Hàn Tiểu Hạo tức giận, một phần là Nam Cung Dạ lừa cậu lâu như thế, một phần cậu cũng giận bản thân tại sao không phát hiện sớm, một phần còn lại chính là Nam Cung Dạ đã làm hao phí một lượng lớn tình cảm của cậu, anh khiến con tim cậu rung động, nhưng giờ nhận ra người này chính là cái người từ nhỏ đến lớn luôn ức hiếp cậu! Nghĩ nó tức! Mau trả lại tình cảm cho cậu!


Hàn Tiểu Hạo đẩy anh ra, một mực chạy đi. Cậu muốn gọi cho anh hai đang ở Mỹ nhưng gọi hoài anh hai không nghe máy, quẫn bách không biết làm sao. Hàn Tiểu Hạo chạy về biệt thự, lôi Hàn Lạc An cả đêm chạy đến nơi Tiêu Vĩnh Thụy đang quay nương nhờ sống tạm, cậu không muốn về biệt thự nữa, vì sao? Vì Nam Cung Dạ biết biệt thự nhà cậu ở đâu. Hơn thế nữa, nhà Nam Cung Dạ và nhà cậu là hàng xóm vô cùng thân thiết, hầu như là tắm chung với nhau khi còn nhỏ!


Hàn Lạc An, người vô tội nhất, đang yên đang lành bị chú dở hơi kéo đi thật xa, trên đường còn phải hứng chịu cơn khóc thút tha thút thít của chú.


Hàn Tiểu Hạo vừa kể lại vừa khóc chít chít cho Tiêu Vĩnh Thụy nghe. Cậu "Ồ..." một tiếng rõ to, tò mò hỏi "Vậy cái người Nam Cung Dạ đó hồi nhỏ làm gì em mà em sợ anh ta vậy?"


Hàn Tiểu Hạo nghẹn ngào nói, "Anh ta bằng tuổi với anh hai em, tên đó hơn em tận bảy tuổi! Suốt ngày ỷ mình cao to khỏe mạnh chèn ép em, anh hai em còn không hề nói năng gì nữa chứ."


"Em có làm gì để Nam Cung Dạ ăn hiếp không?" Tiêu Vĩnh Thụy hứng thú hỏi.


"Thì....thì tại ba em mới một cây kiếm theo kiểu Nhật Bản về trưng, bảo là có linh khí hộ gia, sẽ đại cát đại lợi. Em tò mò nên lấy xuống chơi. Ai mà biết cây kiếm đó dễ gãy như vậy, em chém cái chân bàn làm việc bằng gỗ của ba em, chân bàn không đứt nhưng cây kiếm thì gãy làm đôi. Lúc đó tên khốn đó vừa đi ngang qua, bắt quả tang em phá hư đồ. Từ đó em phải chịu kiếp lao động khổ sai cho tên đó."


Tiêu Vĩnh Thụy cố gắng nín cười, "Anh thấy Hàn Trạch cũng thương em lắm mà, tại sao lúc đó không bảo vệ cho em?"


"Ổng á? Tên khốn đó vừa nói một câu "Trạch Trạch, tao thấy em trai mày dễ thương quá, mượn chơi một chút, được không?". Anh biết sao không, ổng đồng ý ngay tức khắc luôn, còn bồi thêm một câu "Cứ đem thằng nhóc đó đi thoải mái, cho nó rèn luyện một chút, nhìn tay chân nó gầy tong gầy teo kìa.". Thế là em đi bắt qua nhà Nam Cung Dạ lao động khổ sai."


Tiêu Vĩnh Thụy không nhịn nổi cười nữa, "Ha ha ha, ba mẹ của em không cản à?"


"Không cản, họ cứ nghĩ trẻ con nên chơi chung với nhau, tên đó lớn tuổi hơn em sẽ chiếu cố em tốt hơn." Hàn Tiểu Hạo buồn bực nói, "Không hề có chuyện đó, tên đó bắt em làm này làm nọ, xoa bóp chân, hầu hạ tắm rửa,... em không làm thì Nam Cung Dạ sẽ nắm áo em lôi em ra chơi với con Husky nuôi ngoài vườn! Em rất sợ con đó, mà tên đó cứ nắm tay em lại gần con đó, em khóc muốn hết nước mắt thì mới tha cho em."


Tiêu Vĩnh Thụy cười đau bụng, quá khứ này quá muôn màu muôn vẻ rồi. Cậu cảm thông nói, "Thôi không sao hết, ở đây đã có anh lo, tên đó có lẽ không biết chỗ này đâu."


--- Hết chương 62 ---


Kiều: Tui đã lặn lội quay về rồi đây. Chương này không có gì đặc biệt, chỉ là chút câu chuyện xưa máu chó của Hàn Tiểu Hạo thôi. Lâu lắm rồi không đăng chương mới, đừng bỏ rơi tui nha, tui hì hục viết hai ngàn rưỡi chữ luôn đó!!!