Nhìn gương mặt có chút tái mét của Diệp Thư Thư, Lâm Tô Tô cũng không vui vẻ gì cho cam. Cậu không muốn đấu đá với một nữ nhân chân yếu tay mềm, càng không nói đây là tình cũ củ An Kính.
“Mẹ anh ấy không thích cậu. Cậu biết điều đó mà nhỉ?”
“Cô nói tôi mới biết. Nhưng tại sao mẹ anh ấy lại không thích tôi trong khi bà ấy còn chưa gặp tôi một lần. Ai biết được cô sẽ nói dối tôi đâu.”
“Những tấm ảnh cùng video của cậu, có người gửi nặc danh cho bà ấy.”
Diệp Thư Thư nói dối. Những tấm ảnh đó là đêm qua cô đưa cho mẹ An Kính xem, cùng với những lời thêm thắt điêu ngoa của cô càng khiến bà một mực tin tưởng rằng Lâm Tô Tô là kẻ *** loạn, dùng tình đổi tiền.
Cô không định dùng đến cách này, những tấm ảnh cũng cất giữ rất kĩ. Cũng may lần đó An Kính không để ý đến cô nên vẫn còn đến tận hôm nay. Bàn tay Diệp Thư Thư bám chặt vào quai túi xách, có hơi run rẩy. Cô thật sự không muốn làm cách này. Nhưng bên kia thúc ép quá cho nên…
Lâm Tô Tô tim bỗng hẫng đi một nhịp. Nhưng rất nhanh cậu lập tức đè những nỗi sợ hãi đang dâng trào xuống. Cậu không thể mất bình tĩnh được.
“Ý cô là… tôi nên chủ động từ bỏ, không nên để bị đuổi đi nhỉ?”
“Đúng vậy.”
“Thế thì tôi càng nên chờ mong mẹ An Kính đến gặp mình thì hơn. Như thế tôi sẽ có cơ hội giải thích với bà ấy.”
Lâm Tô Tô nói xong thì đứng dậy rời đi, để lại Diệp Thư Thư một mặt xám nghét ngồi tức giận một mình. Cô tất nhiên không thể để mẹ An Kính gặp mặt Lâm Tô Tô. Cô hiểu tính của bà rất dễ mềm lòng. Nếu nghe Lâm Tô Tô nói ngọt vài câu đổi ý thì sẽ như thế nào?
Diệp Thư Thư không dám tưởng tượng. Vận mệnh của Diệp gia và tương lai của cô đang đặt trên kèo cá cược này. Cô không thể thua được. Nhấc điện thoại lên gọi một số không được lưu trong danh bạ, Diệp Thư Thư vội vàng nói.
“Nó không bỏ cuộc. Có cách nào khác không?”
^^^“Mẹ nó. Hãy nhắm đến mẹ nó thử xem. Đó là quân cờ tốt nhất rồi. Nhưng hãy để tôi làm nó, còn cô tốt nhất là tìm cách leo lên giường An Kính đi. Đừng vô dụng nữa. Món nợ Diệp gia còn đó.”^^^
Người kia nói mấy câu rồi cúp máy khiến Diệp Thư Thư càng thêm nôn nóng bất an. Cô tần ngần nửa muốn làm nửa không muốn. Dù sao An Kính cũng là người cô từng yêu. Nhưng so với vận mệnh gia tộc, thì tình yêu ấy đáng là gì đâu chứ.
...****************...
An Kính tắm xong, vừa ra phòng khách thì đã thấy một bóng dáng quen thuộc đang ngồi phụng phịu trên ghế sô pha. Lâm Tô Tô vừa đung đưa chân vừa tự nghịch mấy cái ngón tay xinh xẻo của mình. Đây chính là việc cậu thích nhất mỗi khi chán nản.
Từ ngày An Kính đưa vân tay cậu vào khoá nhà, cộng với lời nói tuỳ ý cậu thì căn hộ của anh đã trở thành hầm trú ẩn của Lâm Tô Tô mỗi lần cậu có chuyện gì đó không vui rồi.
An Kính rất thuận tay bế người đang giận dỗi kia lên để cậu nằm trên đùi mình.
“Có chuyện gì làm người yêu anh phiền lòng thế?”
“Là người yêu cũ của anh làm người yêu mới của anh buồn bực. Anh có quản không?”
Lâm Tô Tô nói với chất giọng chua lè như có chục hũ giấm bị đổ. Tuy An Kính nói rằng không còn yêu Diệp Thư Thư nữa nhưng không thể phủ nhận trong quá khứ của anh có cô ta, anh cũng từng vì cô ấy mà chật vật. Điều này khiến Lâm Tô Tô có chút ít ghen tị.
An Kính vuốt ve hủ giấm chua kia, trong giọng nói còn mang ý cưng chiều không hiện rõ.
“Anh không tin Tô Tô của anh dễ bắt nạt thế đâu. Nói xem, em làm gì cô ta nào?”
“Anh nói như thể em ưa thích bạo lực lắm vậy. Em chỉ dùng cách nói chuyện của mình để làm cô ta nín họng đi thôi.”
Lâm Tô Tô đang kể chuyện vui vẻ thì bỗng chốc ngập ngừng muốn nói lại thôi. Bàn tay vuốt lưng cho cậu cũng cực kì kiên nhẫn. Dù An Kính không nói, nhưng đây là tín hiệu cho thấy anh đang đợi cậu sẵn sàng chia sẻ.
“Cô ta đem theo một tấm thẻ đen, nói là của mẹ anh cho em làm phí chia tay. Hơn nữa, Diệp Thư Thư còn nói là mẹ anh đã thấy mấy tấm ảnh của em rồi. Bà ấy rất giận.”
Lâm Tô Tô nhỏ giọng nói. Cậu bỗng phát giác bàn tay ôm mình trở nên chặt hơn. Hơi thở An Kính đang phả trên cổ cậu trở nên nóng bừng như báo hiệu trước cơn nóng giận của chủ nhân nó vậy.
Bây giờ thì An Kính đã có thể hiểu tại sao mẹ mình lại nổi giận một cách vô lý vào sáng sớm. Những tấm ảnh được gửi có chủ đích và chắc chắn không thể thiếu những lời thêm mắm dặm muối của Diệp Thư Thư. Lúc này đây anh càng thêm áy náy với Lâm Tô Tô.
Em ấy xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất trên thế gian chứ không phải bị dè bỉu sau lưng chỉ vì vài ba cái ảnh nóng.
“Anh xin lỗi. Anh thật sự xin lỗi vì mẹ của anh. Tô Tô, anh sẽ giải quyết.”
Lời xin lỗi của An Kính làm Lâm Tô Tô cảm thấy nhẹ nhàng. Cho dù cậu có thế nào, chỉ cần có người đồng hành và hiểu cho cậu cũng làm cho cậu cảm thấy tốt hơn rồi.
Lâm Tô Tô tựa đầu vào vai anh, cảm thụ cái vuốt ve an ủi của anh. Cậu thầm thì.
“Lúc hắn ta quay chụp lại em hoàn toàn không biết. An Kính, sao hắn ta có thể xấu xa như thế nhỉ? Em cảm thấy rất tổn thương đó.”
“Không sao có anh đây.”
An Kính vừa an ủi người trong lòng, vừa nhớ tới những gì mà Trương Tuệ điều tra được. Tài liệu anh xem dở vẫn còn để trên bàn.
Diệp gia dạo gần đây bắt đầu làm ăn có chút mờ ám, sổ sách không rõ ràng. Đặc biệt là nguồn tiền rót vào gần như là không biết từ đâu, nhưng lúc nào đi kêu gọi đầu tư cũng có lợi nhuận. An Kính nghi ngờ Diệp gia đang trở thành công cụ rửa tiền cho nhà họ Trương.
Anh nhếch môi. Xem ra động cơ lần này của Diệp Thư Thư không phải nhỏ mà tham vọng của Trương gia cũng không vừa.
Ban đầu anh chỉ nghĩ bọn chúng nhắm vào Lâm Tô Tô, muốn tiện ra tay nên mới tìm đủ mọi cách chia rẽ hai người.