Một người đàn ông trung niên, khoát vest dài, bước vào sân biệt thự Khiết Gia. Bước thẳng vào phòng khách. " bộp"
Vú Mai trông thấy giật mình nhìn ông ta nét mặt bà pha bất ngờ lẫn hoản sợ. Rớt cây chổi lông gà đang cầm trên tay xuống sàn " bộp" đứng hình một giây.
" Ngài.. ngài.. đến đây làm gì? " lắp bắp hỏi, mắt nhìn thẳng quan sát khuôn mặt u ám của ông ta. vừa khom nhặt chổi để lên bàn.
" Tôi đốt nén nhan cho vợ chồng cố chủ tịch khiết thị không được sao? " nhếch mép, mắt trừng lên nhìn hun tợn .
Trong không khí thoang thoảng có mùi men rượu. Bà cau mày khó chịu, đưa tay lên phẩy phẩy xua dư mùi đó.
Nhìn theo bóng lưng người đã tự ý đi từng bước vào giang phòng thờ di ảnh ông bà chủ. Đang mãi quan sát hành động của người kia quay mặt lại hết hồn. đụng mặt nhau. " Á. " .. Tiểu... tiểu thư. . nói lấp..
Cô gái cũng giật mình, đưa tay sờ vai bà.
" Vú Mai.. con phải ma đâu?"
" Tiểu Thư cô đã gã đi rồi sao còn về đây! "
" À! cũng đã hai tuần rồi con nhớ cha mẹ và cũng nhớ Vú Mai. "
Nghe {" nhớ Vú Mai",}, cảm xúc dâng trào cảm động, vì bà không chồng nên cũng không có con cái gì!. Nay được cô con gái bà từ bé mà lòng bà xem là con gái ruột.
tiếng bước chân lại gần. " bộp ..bộp"
Bà ôm chầm lấy cô gái vào lòng mình, một tay xoa xoa đầu cô, nước mắt bà đã trào ra ngưng động trên khoé mi tự bao giờ rồi..
Cô đẩy bà ra, tay vịn hai vai bà nhìn an ủi. dùng ngón tay nhỏ gạt đi nước mắt ngưng đọng khoé mi bà. " Vú Mai bình tĩnh đi ạ!,
Bà chưa kịp nói gì, cô đã lướt nhanh ngang qua bà thẳng vào phòng thờ của Ông bà chủ. Đang vô hồn nhìn sau lưng cô, chợt bà nhớ ra người đàn ông trung niên đầy men rượu khi nảy.
" Nguy rồi" nói to, mặt hớt ha hớt hải chạy vào phòng. Núp quan sát, lấy điện thoại ra bấm tìm tên người cần gọi trong danh bạ Giang thiếu gia. Bấm hiển thị đang gọi.
....
Trong phòng.
lúc này diễn ra.
Phòng chỉ có ánh đèn mờ mờ đủ chiếu sáng bàn thờ.
Bóng đen.
Một người đàn ông đang quỵ dưới sàn, nhìn phía sau lưng có vẻ đang run run, ông đang ôm thứ gì đó.
Cô bước chân nhẹ nhàng tùng bước ngắn lại gần người đàn ông. Nhìn thấy bức ảnh thờ mẹ cô người đàn ông đang ôm. khóc run run vai.
Cô đưa tay tính vỗ vai người đàn ông hỏi. chợt khựng tay lên trên không trung khi nghe người đàn ông nói lẫm bẫm " Anh sẽ trả thù cho em Kim Nhã " .
Cô rụt tay lại nghiêng đầu mặt khó hiểu, chau mày. ( trả thù, giọng nói này rất quen).
Người đàn ông quay lại, cô giật mình lùi chân về sau đứng xa.
Người đàn ông đứng lên, tiến lại gần trong mắt ông mờ ảo là hình ảnh Kim Nhã đang đứng trước mặt.
Ý thức của ông người trước mặt là Kim Nhã đang cười triều mến với mình.
" Nhã Nhã, anh nhớ em. .. ! " tiếng rất nhanh lại ôm chầm lấy lấy cô.
Miệng nói liên hồi " em là của anh, .. là của anh. "
đẩy cô ngã xuống sàng. Hạ xuống mặt xuống sát muốn hôn. ..
Cô la trong bất lực khàn giọng đặt." Cứu. .. cứu con Vú ơi..!"
" Rầm" . ông khựng lại nhìn ra cửa phòng chưa kịp phản ứng gì, bị chân một người mặc Âu phục trẻ trung đá ngã văng ra đụng lưng va mạnh vào góc tường. Ông bò dậy ôm ngực đau chỗ vị trí bị đá.
Ông ý thức hồi tỉnh nhìn rõ Con trai mình đang ôm Ngọc Đan.
" Mày dám" lớn tiếng..
Anh dỗ dành Ngọc Đan nín xong, nghe Tân Kiệt quát mình. Hình ảnh ổng cảnh đè Ngọc Đan, mặt tối sầm siết chặt " bụt bụt".
Vú Mai chạy liền vào đỡ Ngọc Đan, gật đầu trước ánh mắt ra dấu của anh chàng thanh niên trẻ, đỡ dậy đưa ra ngoài, tránh mặt để hai người đang nhìn nhau nãi lửa.
Khi nãi thấy Ngọc Đan bước vào phòng lo sợ nên đã gọi điện thoại cho Giang Thừa Tuyên nhưng thuê bao.
Sực nhớ lúc trước khi tiểu thư còn đang hẹn Tân Kính Dương, anh ta đã đưa danh thiết của anh cho bà dặn: (( Vú Mai đây là số điện thoại của con, Ngọc Đan sẽ gặp nguy hiểm, nên Vú hãy gọi con khi cần nha!)). Nhìn bà triều mến, bà mũi lòng thương Tân Kính Dương.
Trong phòng
Tân Kiệt đứng dậy đưa tay quệt máu ở miệng. " Mày dám đánh cả cha mày à!
Tân Kính Dương nhìn Tân Kiệt nhếch mép một cái , bước lại nhặt di ảnh Kim nhã đặt lên bàn thờ chấp tay khấn tôn kính.
Quay lưng bước ra cửa, Tân Kiệt hét to tức giật đen mặt. " Khốn Kiếp tao là cha mày đó" .
Tân Kính Dương nghe không nhịn được nén nóng nảy giờ . Nhanh chống tay đã nắm cổ áo Tân Kiệt xách lên tựa lưng vào tường, hô hấp ông bắt đầu khó khăn.
" Lão già ông không xứng làm cha tôi! " gằng giọng. thả tay ông đứng chao đảo không vững.
Anh quay lưng bước khỏi phòng nhanh khỏi phòng
#
Tân Kiệt bước theo sau ra xe đợi sẵn bên đường. xe phóng nhanh đi.
#
#
" Cốc " " cốc" . Tiếng gõ cửa. Ngọc Đan đang ngồi tựa giường trầm tư về câu nói trả thù của cha Tân Kính Dương. nghe tiếng gõ cô tỉnh trí đưa ánh mắt nhìn ra cửa.
" Ngọc Đan anh vào được chứ!"
Tân Kính Dương ngại vụ cha mình làm vừa nãi với Ngọc Đan nên đã đứng hơn 10 phút ngoài hành lang phòng.
" Dạ! anh vào đi!."
Đẩy cửa vào, vừa tiếng tới vừa nói. " Anh xin lỗi em!"
" Anh xin lỗi chuyện gì ?" .
Anh ấp úng. " Thì.. thì.. cha anh đã..!"
" Anh khùng quá em có sao đâu!." ngón tay chọt chọt vào trán anh.
Anh ngơ ngẩn trước nụ cười vui vẻ như chưa từng khóc . Anh mỉm cười ôm cô vào lòng thật chật mà quên giữa hai người không thể thân mật như trước . Bất giác anh nhận thức quá giới hạn. liền buông cô ra, đứng dậy gãi gãi đầu ái ngại.
"Em không sao đâu?" nhìn anh cô cũng hiểu anh sợ gây phiền phức cuộc sống của cô.
" Anh dấu em chuyện gì về cha anh với mẹ em đúng không?".
" Thật ra cha anh yêu mẹ em thời đi học. " .
" À! " vậy trả thù là sao?
" Ai nói em ?" ngạc nhiên.
" Lúc nãy hình như do cha anh xỉn mới nhìn nhầm em là Mẹ, còn nói trả thù nữa?" ,
" Anh đừng trách cha anh vụ hồi nãy, còn cha còn mẹ là hạnh phúc rồi anh!, Mất rồi sẽ cô độc lắm anh" . Mặt trĩu nặng.