Ngọc Đan mở dần mắt ra ánh sáng ít ỏi trong phòng không đủ để cô nhận diện rõ mình đang ở đâu. Sau gáy cô vẫn còn rất đau, phản xạ tự nhiên đưa tay lên để sờ. Nhưng chợt nhận ra tay mình bị giới hạn không thể tự nhiên hoạt động được. Cô co hai chân cũng không thể. Cô bắt đầu hoản sợ, căn phòng lại khá mờ ảo, len lõi được vài tia sáng do ánh trăng luồn qua rèm đang bay lấc phất.
Ngoài lang can đang là bóng người đàn ông đang chống tay trên lang can ngắm trăng. Nghe tiếng cục kịch trong phòng, khoé miệng anh cong lên, Anh ta xoay lưng bước vào.
Anh bật đèn lên, đập vào mất anh là người con gái trên giường đang cựa quậy muốn tháo dây ở bốn góc giường.
Ngọc Đan bị ánh sáng bất chợt làm chối mắt hoản lo mở dây không để ý anh ta đã chầm chậm bước lại gần.
" Em đừng cố nữa dây thừng này sẽ sướt da làn da mềm mại của em đấy em yêu!" .
Ngọc Đan quay qua nhận ra là Tân Kính Dương. Cô rất ngạc nhiên. trong trí nhớ cô Tân Kính Dương rất ôn nhu với cô. Người trước mắt cô vẫn đúng khuôn mặt, thân hình đúng luôn. Nhưng nụ cười đầy ám muộn này lẽ nào là muốn làm bậy với cô.
Thấy Ngọc Đan đang đờ đẫn nhìn ánh mắt vô hồn.. Anh nhắc ly vang đỏ có cột nơ hỷ ở cổ ly lên, tiếng chạm nhau " tách" . Anh ta cụng ly trên tay vào ly còn lại trên tủ đầu giường. cô nghe thấy giật. Tập trung ánh mất vào ly rượu đỏ trên tủ đầu giường.
Tân Kính Dương thấy cô nhìn, anh không ngại nở nụ cười gian manh. " Em chưa hiểu ra à? " anh cà ly rượu trên tay lướt lên má mềm mịn của cô.
" Tân Kính Dương, không phải anh cũng là trùng sinh chứ ? " .
" Em nhận ra rồi à! " Tân Kính Dương đặt ly rượu xuống tủ đầu giường. ngồi lên mép giường tay vuốt ve trên bờ môi mọng đỏ hồng của cô.
Cô khá bất ngờ. trong tiểu thuyết cô đọc hình như không có nam tám xấu xa nào trùng sinh theo nữ chính cả.
Tân Kính Dương thấy cô cứ liên tục cựa tay, anh chao mày ." Em có ngưng ngay không?, anh có làm gì em đâu?."
" Trói tay chân con gái người ta bốn góc bảo không làm gì! "
Tân Kính Dương không kiềm được " phốc" một cái, thấy cô gái này đúng là quá thú vị rồi! anh mỉm môi cười.
" Em không thay đổi thì anh đã không trói em lại đâu?"
" Ý anh là gì?" .
" Chỉ cần em rời xa Giang Thừa Tuyên, anh lập tức thả em ra!" .
"Anh đừng nói khùng điên, Anh giết tôi một lần rồi tôi không sợ đâu? " .
" Anh không giết em, anh không cản được người ta giết em?."
"Ý anh là?" .
" Lúc hay em bị giam, thì anh cũng bị cha anh giam ở mật thất Tân gia, Anh nhờ mẹ anh mở khoá, thoát được phóng xe nhanh đến để cứu em . Tốc độ cao anh không tránh được xe công tai nơ phía trước nên cú tông mạnh anh chết tại chỗ."
" Anh chết đau dữ vậy?" Ngọc Đan tỏ ra khuôn mặt trẻ con.
Tân Kính Dương thấy Ngọc Đan khó hiểu, liền xoa đầu cô cười triều mến.
" Anh chết trước khi tới gặp em mà, thì anh không biết em đã chết, mà em lại còn nghĩ anh giết nữa chứ?" .
" Lúc ở cách đồng hoa hướng dương, thái độ cử chỉ của em không như lúc anh chưa chết, nên anh xâu chuỗi chuyện bỏ thuốc ở bữa tiệc, em không nhớ nhà ở đâu, rồi cả việc hẹn hò với anh em luôn kiểu né tránh. Anh mới nói em kết hôn với anh rồi để thử phản ứng của em để xác nhận.
Anh đã đón đúng. "
Tân Kính Dương ôn nhu hôn lên trán Ngọc Đan. Ngọc Đan cảm nhận nhịp tim đang đập dồn dập, Cô không ngờ được tất cả là hiểu lầm Tân Kính Dương, mắt cô trùng xuống, lòng trĩu nặng hơn nữa. (Nếu anh ta không chết thì đã cứu kịp mình thì giờ mình và anh ta là vợ chồng hạnh phúc chẳng phải sao?)
" Anh thả em ra được chưa?" . Ngọc Đan cự quậy.
Ngọc Đan giật mình, mồm há hốc khi bắt gặp hành động chậm rãi cởi từng chiếc cút áo trên sơ mi tím, cơ ngực rắn rỏi dần lộ ra.
Khuôn mặt Tân Kính Dương lạnh lùng nhìn thẳng vào cặp mắt to tròn đang háo sắc của cô nhìn anh nảy giờ.
" Em có vẻ vẫn háo sắc như trước à! " kề mím môi nhẹ vô vành tai mỏng nhạy cảm của cô.
Ngọc Đan chợt ý thức được chuyện tiếp theo có thể rất khủng khiếp, chẳng để cô đợi lâu, Tân Kính Dương vung áo sơ mi xuống sàn trèo hẳn đè lên người cô, tay anh vuốt ve khuôn mắt trái xoan xinh xắn của cô, Anh khẻ cười dùng ánh mắt đưa tình, Ngọc Đan lúc này biết sắp nguy rồi vội la to.
"Tân Kính Dương anh có dừng lại ngay không? "
Tân Kính Dương vẫn là không có ý định dừng lại, bàn tay nhẹ nhàng đang vào lòng bàn tay nhỏ bé của cô. khom xuống miệng anh hôn ngấu nghiến đưa lưỡi mình vào tận trong khoang miệng của cô đảo quện quanh lưỡi, bỗng anh như ý thức được phản kháng trong miệng cô, anh nhanh tay đưa những ngón tay thon dài bấu chặt khuôn hàm cô nhầm tránh việc cô sẽ cắn lưỡi anh. Sau một hồi hôn ngấu nghiến vị ngọt của nụ hôn cưỡng ép, càng kích thích dục vọng của anh. Nhanh chống thi chuyển bàn tay với những ngón tay dài đẹp của anh lướt phần cổ của chiếc đầm cổ cao, bấu vào không chút do dự lập tức giật tung rách toạc lớp vải lộ ra phần cổ thon, xương quai xanh hấp dẫn, hai quả đào tiên lúp ló trong lớp áo nội y màu đỏ .
Tân Kính Dương chưa chịu thoả mãn để buông bờ môi bị anh ngấu nghiến ra. cô chỉ có thể ùm ùm vài tiếng mà âm thanh chỉ bản thân cô và anh nghe được. Cô bất lực chỉ muốn lúc này có ai xuất hiện ngay cứu cô thoát khỏi cái cảm giác tồi tệ này.
Cuối cùng anh ta cũng nhõm dậy khỏi người cô, Cô thở hỗn hển, " Khốn kiếp dám động vào tôi nữa, tôi thoát được sẽ giết hết cả nhà anh. "
Tân Kính Dương vẫn chỉ im lặng,. khuôn mặt không cảm xúc. Tiếp tục giật tung chiếc chăn ra khỏi người cô. " Á ". Cô nhận thức không thể cứng với anh cô liền hạ giọng. " Kính Dương em là vợ người ta đấy!"
Lúc này Tân Kính Dương đã khựng lại, buông Ngọc Đan ra.
Anh không thể để cô gái anh yêu bên cạnh người khác, nếu không phải vì sợ cô nảy sinh tình cảm với Giang Thừa Tuyên thì anh còn gắng nhịn thêm tới khi đoạt lại khối tài sản Khiết Gia trong tay cha mình, thì bước này đã không xảy ra?.
" Em cứ xem là ngoại tình với chồng cũ! " Tân Kính Dương nhếch mép.
" Tân Kính Dương anh điên rồi! "
"Đúng anh điên rồi, điên mới vì cha anh mà để em gã cho người khác, vì bảo vệ em mà nhìn em bên cạnh hắn ta!, Em có biết yêu một người mà cưới là hại cả gia đình người mình yêu không? Em có biết anh rất yêu em không Ngọc Đan, Ngọc Đan" . Tân Kính Dương vừa gào khóc vừa xé toan từng mảnh vãi trên người cô.
Cô hoản loạn cựa quậy không ngừng đến khi cổ họng đã khàn đặc, không thở nổi, do hoạt động dãy dụa nãy giờ.
" Tân Kính Dương dừng lại đi"
" Anh xin lỗi tới bước này anh không thể dừng lại nữa rồi, Anh trùng sinh muốn thay đổi kết cục nên mới không cưới em, nên ở bữa tiệc đã phá vỡ kế hoạch của cha anh. Mà anh cũng đã bị trúng xuân dược. Anh chưa nói em biết anh muốn cưới em từ bé luôn cơ, nhưng lúc em về ra mắt, cha anh đã âm mưu cướp tài sản của Khiết gia đấy. Anh mới chần chừ tận một năm. Sống lại anh muốn thay đổi cục diện, nếu biết tệ hơn anh đã cưới em bất chấp là hạnh phúc tới đâu. "
Sau khi trúc hết nỗi khổ tâm, Nước mắt hắn cũng ướt đẫm khoé mi, nhiễu giọt trên người cô gái dưới thân mình.