Tại phòng làm việc Giang Thừa Tuyên ngồi chống càm nhìn số điện thoại anh ghi ra từ điện thoại của Ngọc Đan. Suy nghĩ trầm tư.
" Cốc cốc" tiếng gõ cửa. .
Giang Thừa Tuyên sực tỉnh nhìn ra cửa. nói vói ra.
" Vào đi! " .
" Là cậu à?" . Nam Phong tiến lại gần đặt sấp sấp tài liệu lên bàn. vô tình liếc thấy dãy số ghi khá to hết cả mặt giấy A 4, liền không nhịn được nụ cười hiện lên mặt, Nhìn phong thái của Giang Thừa Tuyên nhìn dãy số cứ như kiểu trẻ con tò mò thứ gì đó, Nam Phong càng cảm thấy Giang Thừa Tuyên thú vị.
Giang Thừa Tuyên bất giác nhìn những ngón tay thon dài, đẹp đẽ của Nam Phong vẫn chưa rút lên khỏi tài liệu. Giang Thừa Tuyên cau mày khó hiểu, ngước mặt lên bắt gặp ánh mắt nhìn như đối với người yêu, lại còn cười mỉm chi.
Anh ngạc nhiên, cảm thấy hơi ngượng ngùng, dù trước giờ rất thân thiết. Thì giới tính cũng là con trai với nhau, nên anh có chút không thoải mái lắm.
Giang Thừa Tuyên lại nhìn xuống tay Nam Phong đặt tài liệu nãy giờ hơn 3 phút còn chưa nhấc lên, anh ngước mặt lên thấy Nam Phong vẫn còn đang cười nhìn chầm chầm anh. " này Nam Phong nhìn tôi muốn lòi mắt vậy!. "
Nam Phong cũng bắt gặp ánh mắt Giang Thừa Tuyên trừng lên nhìn anh ta. Anh ta vội vàng rút tay khỏi sấp tài liệu, chéo tay ra sau lưng. Lui chân lùi về sau. Mặt đổi sắc mặt nghiêm nghị ngay.
Nam Phong đảo mắt hướng khác che đi ngại ngùng đỏ mặt.
Giang Thừa Tuyên quan sát thấy hôm nay Nam Phong ăn mặc khác ngày chỉ áo sơ mi cổ đứng, và quần âu, thường kiểu tóc xoăn màu nâu hạt dẻ, thường ngày không vuốt mái. nay lại vuốt mái một bên, cặp kiếng cận cũng không thấy đeo. Khuôn mặt tinh xảo, đôi mắt màu xanh lam to tròn, hàng mi dày cong vút, mũi cao thẳng, môi hồng tự nhiên.
Giang Thừa Tuyên cảm thấy bấy lâu nay không để ý Nam Phong có vẻ đẹp phi giới tính thật.
( Nếu cậu ta mà là con gái chắc xinh lắm nhỉ, khối anh lại theo đuổi).
" Khụ. Khụ ." vài tiếng . Giang Thừa Tuyên che miệng. ( Mình đang nghĩ bậy bạ cái gì vậy trời, bậy bạ hết sức.)
" Này, Nam Phong nay cậu ăn mặc phong cách lạ vậy?".
Nam Phong bối rối.
" à .. anh thấy tôi đẹp không? ".
Nam Phong tiến xác lại kề miệng xác tai Giang Thừa Tuyên nói giọng ma mị.
Giang Thừa Tuyên giật mình mặt sượng trân, tay đẩy mạnh Nam Phong bật ra.
" Nay tôi có việc riêng, nên thay đổi phong cách xíu cho thoải mái".
" Ừ ra vậy!, .. Giang Thừa Tuyên nghiêng đầu, sực thấy sai sai gì đó liền hỏi. " Khoan đã, từ khi nào thư ký tổng giảm đốc có thể tự do như tổng giám đốc vậy hả?"
" Cái này tôi không nghĩ anh thích tôi đến nổi 24/24 muốn gần tôi chứ! . Nam Phong nói giọng nhẹ nhàng mà chứa đầy ẩn ý, kèm theo quả nhếch lông mày điêu luyện.
" Được được cậu giỏi lắm Nam Phong!" Giang Thừa Tuyên không muốn đo co nữa vì nhớ chuyện chính là số điện thoại trên bàn.
" Cậu cầm cái này" ném tờ giấy bay lên không trung, Nam Phong phản xạ tự nhiên chộp tay lâý. Nhìn ngớ ra, tờ giấy là số điện thoại mà Giang Thừa Tuyên chăm chú lúc nãy. Nam Phong nhìn lướt mắt qua từng con số ( 0905555333) nhếch mép gia tà một cái.
Giang Thừa Tuyên liền nói. " Cậu tra số điện thoại đó coi là của ai! "
Nam Phong. ( hoá ra Anh ta muốn mình điều ta ư! )
" Được rồi để tôi!" . Nam Phong cầm tờ giấy xoay người bước ra khỏi cửa đóng lại tựa cửa. nhếch mép cười ám muội, ngoái đầu lại ánh mắt sắc nhọn như đã đâm xuyên cửa nhìn thấu người bên trong.Tay đã nhàu nát tờ giấy ném vào sọt rác bên hông cửa. Bỏ đi thẳng ra xe lái vọt đi tốc độ siêu nhanh.
#
#
Biệt thự Tân gia.
Trong phòng Tân Kiệt
"Tân Kiệt ông thật thật sự sẽ cưới Ngọc Đan đó cho Tân Kính Dương sao? " Nhã khanh vừa xoa bóp vai cho Tân Kiệt vừa hỏi nhỏ.
" Thì đã sao? , tôi cần gia sản nhà họ Khiết, Tập Đoàn Khiết thị của tên khốn Khiết Du thôi! ".
Lúc này Nhã Khanh trông thấy khuôn mặt giang manh của Tân Kiệt lòng bà lo sợ, hơn ai hết bà hiểu Tân Kiệt mưu mô bất chất tình người, máu mủ cũng khó cảng ông ta, bà đành im lặng.
#
#
Cùng lúc này tại một phòng đặt biệt của nhà hàng Rose.
khung cảnh yên tĩnh chỉ có một nam một nữ đang ngồi đối diện nhau. Người nam tóc xoăn màu hạt dẻ, đeo mạn lưới đen che nửa mặt, khuôn miệng quyến rũ. Diện áo sơ mi trắng cổ đứng phối quần âu, nhìn bí ẩn nhưng cuốn hút vô cùng.
Đổi diện là Ngọc Đan.
Anh ta chìa tay ném sấp giấy lên bàn " chẹp". rùi tựa lưng ra sau, chân bắt chéo, vẻ rất hưởng thụ.
" Cô ký vào đây hợp tác giữa tôi và cô xác lập" .
Ngọc Đan cầm nhìn nội dung: Bên A: Khiết Ngọc Đan rời xa Giang Thừa Tuyên. tuyệt đối không dính dấp gì nữa. Bên B: Kỳ Hạo Lãnh Phong lập tức chuyển một số tiền 5 tỷ vào tài khoảng mang tên Khiết Ngọc Đan.
Bên B hỗn trợ bên A vô điều kiện. ở Mục II trang sau. .
" Khiết Tiểu Thư cô không cần phải đọc kỹ thế đâu, Gia thế và uy tính của Kỳ Hạo Lãnh Phong tôi đáng giá hơn bản hợp đồng cỏn con này. "
Anh ta nhịp chân tự đắt.
Ngọc Đan nội tâm hỗn loạn. giữa hy sinh tình yêu và trả thù, giữa ở cạnh người mình yêu thì người mình yêu sẽ nguy hiểm, rời xa thì lòng cô đau xé tim.
Ngọc Đan nghĩ ngợi ( Anh ta giúp mình nhưng ép buộc xa Thừa Tuyên , quá khó với trái tim đang yêu của mình rồi) .
Giọt nước mắt Ngọc Đan rơi " độp" lên trang giấy khiến Kỳ Hạo Lãnh Phong cùng lúc nhìn thấy, anh ta sựng ngay chân đang nhịp lại đơ người nhìn cô gái nhỏ đang nước mắt đầm đìa tay run run ký tên NgocDan. họ và tên: Khiết Ngọc Đan.. Ký xong một số nét bị nước mắt cô rơi ướt nhoè đi.
Kỳ Hạo Lãnh Phong trong lòng chợt cảm thấy mình có chút ác khi ép một cô gái nhỏ từ bỏ người cô ấy yêu.
" Được, tốt lắm, cô sớm ly hôn với Giang Thừa Tuyên đi!" . Anh ta chột lấy sấp giấy đã ký xong đứng dậy xoay lưng đi bỏ lại cô gái đang khóc thúc thích, đôi bờ vai nhỏ run theo từng tiếng nấc nghẹt của cô. Trời còn sáng nhưng cô lúc này cảm thấy mình đang ngồi ở một nơi tối đen không tìm được lối ra.
Sau một hồi khóc hết nước mắt, trời cũng đã ngã tối, Ngọc Đan ra khỏi nhà hàng Rose đi lang thang, tay cầm túi xách quai túi khá dài buông thổng, túi xách cứ không ngừng bị cà xuống mặt đường theo từng bước chân của cô. Do cô đi vô hồn nên bị một chiếc xe đang chạy tốc độ khá nhanh va vào khủy tay cô té ngồi xuống lộ. Vừa hay cảnh này được chiếc xe sang trọng phía sau trong thấy.
Xe dừng lại, bước xuống xe là một chàng trai thanh lịch. khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt màu xám sáng, mái tóc màu đen tuyền thẳng ngắn , vuốt keo tóc mái con xéo che nữa bên mắt. Anh ta khoác trên người là áo blue trắng xẻ tà dài.
Anh ta đặt hai tay trong túi blue trắng, nghiêng đầu nhếch lông mày. Bước chậm rãi lại chỗ cô gái. Hạ chân ngồi xuống, một tay trong túi áo, một tay gác ngang đùi mình nhìn cô gái ta giật mình khi nhận ra là Ngọc Đan.
Lúc này Ngọc Đan hoàn hồn mắt đảo nhìn tay người đàn ông đan vịn vai mình, nhìn lên khá bất ngờ.
" Giang Thừa Tuyên là anh à! " Cô ôm chầm lấy anh ta. tiếc nấc thúc thích.
Anh ta sửng người. ( Cô ấy là đang khóc sao?).
Anh ta không kịp phản ứng cảng lại cái ôm này.
Sau một hồi ôm anh đẩy cô ra vịn vai
" Khiết tiểu thư cô bình tĩnh lại đi tôi không.. ?"
Anh ta chưa kịp nói hết thì Ngọc Đan do đi bộ đường dài, kèm theo khóc nhiều kiệt sức lên xỉu ngay vào lòng anh ta.
Anh ta lẫm bẩm " trời đất vậy mà xỉu ngang rồi, chết tiệt. Mình vội đi khám cho bệnh nhân nữa, sao mà đưa cô ấy về biệt thự cậu ta được đây!"