Dương Chứng căm phẫn đập phòng làm việc thế nào, Đường Mục luống cuống gọi điện thoại cho Đường Thế Thành ra sao, còn Đường Thế Thành tức giận như nào, những chuyện này Đường Nham không biết, cũng không muốn biết.
Cũng không chỉ có mấy người bọn họ rời khỏi công ty, đây là một lần loại trừ, nếu Dương Chứng đã theo Đường Mục, Đường Nham cũng sẽ không ngu xuẩn mà cho rằng bên dưới hắn không có ai.
Đương Nham là vua của công ty này, anh nắm giữ tất cả quyền lợi trong công ty, trước kia vị vua trẻ dùng thủ đoạn mạnh mẽ, cứng rắn sửa trị, thối nát không có chỗ che giấu, người dối trá gian xảo lên án anh tàn bạo, nhưng trong mắt kẻ độc tài không có thương hại.
Trong một tháng, Đường thị đã đổi gần hơn ba mươi giám đốc điều hành, người người trong công ty cảm thấy bất an, luôn luôn trong tư thế mưa gió sắp tới.
Cũng không phải là không có người xuất hiện ngăn lại, thậm chí ngay cả ông cụ từng cùng nhau dốc sức làm việc với ông Đường cũng ra mặt, nhưng cuối cùng hoặc là vẻ mặt tức giận, hoặc là vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, hoặc là trong miệng nỉ non “già rồi, già rồi” đi ra từ phòng làm việc của Đường Nham, lắc đầu bỏ đi.
Dường như Đường Nham đã ra quyết định gì đó, về phần “chú Từ” trong miệng của Đường Mục, tạm thời còn chưa phải là thời điểm động đến ông ta.
Năng lực của Dương Chứng quả nhiên không tệ, từ sau khi hắn rời đi có thể dễ dàng nhận ra Đường Nham bận rộn thế nào.
Kiều Tuyên không có việc gì làm tiếp nhận vị trí trợ lý của Đường Nham — trợ lý sinh hoạt, bưng trà rót nước pha cà phê, nắn vai bóp chân làm ấm ổ chăn, thậm chí hôm nào đó còn dùng điện thoại di động đặt thức ăn bên ngoài cho hai người. Đây là lần đầu tiên trong mấy tháng qua sau khi cậu trùng sinh nói chuyện với người khác ngoại trừ Đường Nham, mặc dù chỉ là thông qua điện thoại di động.
Lúc thấy Kiều Tuyên giống như hiến vật quý đưa thức ăn bên ngoài cho anh Đường Nham còn kinh ngạc một chút, sau đó đặt tài liệu trong tay xuống ôm người vào lòng khen thưởng một phen thật trịnh trọng, Kiều Tuyên nhận được phần thưởng đỏ miệng cọ cọ trong lòng Đường Nham, ngước cằm ý bảo Đường Nham lấy tôm trong hộp đút vào miệng cậu.
Đường Nham cười, đương nhiên phải hầu hạ tiểu tổ tông thật tốt. Sờ sờ lỗ tai bị tóc che khuất của Kiều Tuyên, trong lòng áy náy, trong khoảng thời gian này công ty quá bận rộn, có đôi khi không thể chú ý Kiều Tuyên được, cậu cũng không làm ầm ĩ, ngược lại luôn là Kiều Tuyên ở bên cạnh anh im lặng với anh.
Cái đầu mổ lên đỉnh tai Kiều Tuyên một cái, “Tóc dài rồi, ăn xong anh cắt cho em.”
Kiều Tuyên quay đầu nghi ngờ nhìn anh một cái, “Không được! Nhất định anh sẽ cắt em xấu xí!”
“Không đâu, khi anh học đại học ở nước ngoài thường tự mình cắt. Em phải tin tưởng anh, anh nhất định giúp em cắt một kiểu tóc hoàng tử!” Đường Nham nói.
Kiều Tuyên dường như không tin.
Sự thật chứng minh có đôi khi lời nói của Đường Nham thật sự không thể tin được, một giờ sau trong phòng riêng trong phòng làm việc truyền ra tiếng gào của Kiều Tuyên đầu tiên, sau đó là tiếng Đường Nham kêu thảm thiết.
“Đường Nham, tên khốn nạn! Anh đền tóc cho ông!” Kiều Tuyên ngồi trên người Đường Nham nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng trực tiếp cắn một miếng lên cổ anh.
Đường Nham hít một hơi, xoay người đè người dưới thân thể, vuốt tóc của cậu, nhìn kiệt tác của mình ho khan một tiếng, vô lương tâm nói: “Anh thấy rất đẹp mắt.”
“Anh cút đi! Anh thấy hoàng tử nào trên đầu có ổ gà hả? Ông muốn cắn chết anh!” Kiều Tuyên rống giận.
Đường Nham cúi người, ngăn chặn cái miệng ầm ĩ của cậu, Kiều Tuyên giãy dụa mấy cái không giãy ra, trừng mắt liếc anh một cái, cơ thể mềm nhũn ra trong vỗ về của Đường Nham.
“Ưm…”
Đường Nham vừa hôn môi, vừa ôm Kiều Tuyên ngã xuống giường, cởi giầy của hai người, lần mò cởi nút áo vốn chính anh tự cài lúc sáng trên người Kiều Tuyên ra.
Không khí xung quanh nóng lên, sau đó là một trận rên rỉ.
Sau đó, Kiều Tuyên mềm nhũn dán lên trên người Đường Nham, bỗng nhiên nhớ lại chuyện tóc tai, kéo một nhúm tóc của Đường Nham, bĩu môi: “Em cũng cắt tóc cho anh!”
Đường Nham bắt tay cậu lại, từ trên tóc chuyển lên ngực, cầm đầu ngón tay của cậu ngắm nghía, nói thẳng: “Không được.”
“Không công bằng! Anh đã cắt tóc em thành kẻ điên rồi! Em cũng phải cắt cho anh!”
Ngăn chặn Kiều Tuyên bạo động, khẽ cắn lên cái môi dẩu lên đến có thể treo được một chai nước của cậu, Đường Nham thở dài, lắc đầu, rất không tử tế nói: “Không được, ngày mai anh còn phải gặp khách hàng.”
“Anh khốn nạn! Anh phải gặp người, ông không muốn gặp anh nữa! A –! Khốn nạn — ưm — quá — sâu quá!”
“Bảo bối ngoan, em chỉ cần gặp anh là được.” Người dưới nặng nề thúc, Kiều Tuyên dạng chân trên người anh ưm một tiếng, tiếng kêu la trong miệng biến thành rên rỉ vụn vặt, không còn sức lực cắt tóc cho anh nữa.
Sau đó lúc tỉnh táo lại cậu hỏi Đường Nham thật sự có từng cắt tóc mình quá lố chưa, Đường Nham trả lời: “Có một khoảng thời gian anh chơi rock*.” (*theo như bạn DenizC comment bên dưới thì có thể vì ảnh chơi rock nên là… mọi người cũng hiểu dân rock thường để đầu tóc kiểu gì rồi đó)
“Đường Nham! Em xx đại gia anh!”
“Fuck you.”
Đường Nham bị nghiêm phạt là sáng trưa tối phải nói với mỗi bên cái đầu ổ gà của Kiều Tuyên hai mươi lần “Tôi yêu Kiều Tuyên, Kiều Tuyên đẹp trai nhất thế giới.”
Nói một câu, mổ ngoài miệng Kiều Tuyên một cái, thấy dáng vẻ cậu híp đôi mắt nhỏ đắc ý, Đường Nham cong môi, những lời này đối với anh mà nói không có chút nào khó, bởi vì đây vốn là lời muốn nói trong lòng anh.