"Xin hầu gia bớt giận, tuy hoàng đế giải được độc thì sao chứ, mê hồn tử của chúng ta lợi hại như thế, cho dù hoàng đế có tỉnh lại thì cũng đâu làm hỏng đại sự của chúng ta,hay là nhân cơ hội này chúng ta sẽ thực hiện bước thứ hai luôn ".
Tên thị vệ ngập ngừng rồi nói tiếp:
"Tên phế thái tử đó vô cùng tự cao tự mãn, thời gian này hắn được người chúng ta bám sát chặt chẽ nên cũng đã bắt đầu nghi ngờ rồi ".
Không sai người trước mắt chính là Trấn An Hầu kia, mọi việc lần này đều do ông ta một tay sắp đặt, chuyện hoàng thượng trúng độc cũng là do ông ta sai người hạ.
Và người ngu xuẩn kia không ai hết chính là hoàng hậu,bà ta được hắn truyền tin vào đầu là nếu hoàng đế băng hà, hắn sẽ giúp phế thái tử lên ngôi lúc đó bà ta sẽ danh chính ngôn thuận lên làm thái hậu.
Bà ta bị quyền lực làm che mờ tâm trí mà đâu nghĩ được rằng thái tử đã bị phế khác nào thường dân chứ, với những tội lỗi mà hắn đã phạm phải liệu ai sẽ ủng hộ hắn.
Trấn An Hầu muốn một mũi tên trúng hai đích, ông ta muốn lừa phế thái tử mưu phản lúc đó ông ta sẽ lấy lý do là cứu giá để danh chính ngôn thuận giàng lấy giang sơn.
Lần này về kinh ông đã chuẩn bị đầy đủ để thay đổi triều đại, quân lính đã được đóng quân phía xa, nhân lúc quân đội của Kiều tướng quân còn đang ở xa vậy thì ai có thể chống lại ông ta chứ.
Vì ông biết một điều Lục Thân Vương không có ý với hoàng vị vậy thì người xứng đáng lên ngôi là ông ta chứ còn có thể là ai.
Trấn An Hầu suy nghĩ một lát rồi nói:
“Dù sao trước mắt phế thái tử cũng là quân cờ có ích,hắn cũng là kẻ thông minh, hãy rút hết người của ta lại để cho phế thái tử buông lỏng cảnh giác, hãy voi tình báo cho hắn biết tin người hạ độc hoàng đế là mẫu hậu của hắn.”
Tên thị vệ nghe thấy vậy hiểu ý liền lui xuống để thực hiện chỉ thị.
Phế thái tử lúc này đang đi lại trong phòng,hắn nóng lòng như lửa đốt, từ khi được cứu ra hắn đã có biết bao hi vọng nhưng sự thật đối với hắn thật quá phũ phàng.
Những người trước đây theo phe cánh của hắn đều quay lưng lại với hắn quy phục đại hoàng tử, hắn thật sự không cam lòng, vì sao kẻ yêu đuối bệnh tật kia lại có thể vượt qua được hắn, có gì xuất sắc bằng hắn đâu cơ chứ.
Hắn hận nhất là Hoa gia, lão già đó cùng nhi tử lúc trước suốt ngày đi theo làm tay sai cho hắn vậy mà giờ đây khi hắn gặp nạn lại quay ngoắt không liên can.
Hắn biết Trấn An Hầu muốn lợi dụng hắn nhưng hắn đã bị rơi vào bước đuòng cùng hắn đành tình nguyện cho kẻ khác lợi dụng để đến khi có cơ hội thíh hợp hắn mới vùng lên.
Lúc này hắn bức bối quá luền đi ra khỏi phòng để hít thở,bỗng hắn nghe thấy tiếng thì thầm của người hầu:
"Ngươi không biết chuyện gì sao, hoàng hậu lén hạ độc cho hoàng thượng cũng may hoàng thượng phúc lớn mạng lớn không chết e rằng lần này hoàng hậu sẽ nguy hiểm rồi, thái từ thì bjj phế, bây giờ chỉ còn mình hoàng hậu nếu bị phế nốt vậy không phải phế thái tử sẽ không có đường lui nữa hay sao ".
Tin tức này đúng như tiếng sét ngang tai, mãu hậu hắn tại sao lại ngu xuẩn đến như thế, nếu trước kia hắn còn làm thái tử thì không sao nhưng bây giờ thì khác rồi.
Nếu phụ hoàng có băng hà thì cơ hội phục lại ngôi vị đã phế của hắn hoàn toàn vô vọng, không hiểu vì sao mẫu hậu lại hành động ấu trĩ như thế.
Hắn nghĩ thầm trong lòng:
"Không được hắn cần phải vào cung một chuyến để xem mục đích của mẫu hậu là gì ".
Nghĩ là làm, hắn liền quay về phòng thay bộ y phục của hoạn quan rồi lừa lừa trốn khỏi phủ Trấn An hầu, dù gì cách này hẵn cũng đã quen rồi, hắn cũng biết việc Trấn An Hầu cho người theo dõi hắn nhưng hắn chẳng quan tâm.
Dù sao thì với thân thủ vủa hắn thì trốn khỏi tai mắt của bọn chúng chỉ là việc đơn giản.
Hắn còn một quân át chủ bài mà không ai biết được, đó là một đội tử sĩ được hắn tự tay huấn luyện trước đây, nếu không phải việc gì quan trọng hắn sẽ không bao giờ lộ ra.
Hắn âm thầm theo đường cũ để nhập cung, trước đó hắn đã an toàn trót lọt được hai lần rồi tuy nhiên hắn chưa từng gặp mẫu hậu từ sau khi bị phế đến giờ.
Nhưng thật đáng tiếc thay cho hắn, từ khi Lục Thân Vương nhiếp chính, đại hoàng tử phê duyệt tấu chương thì hoàng cung được canh trừng vô cùng nghiêm ngặt hắn đã bỏ một số ngân lượng mà thị vệ vẫn nhất quyết không cho hắn vào.
Hắn đành một mình lủi thủi quay trờ về, nhưng chywa đi được một đoạn hắn gặp phải kiệu lớn của Hoa gia, nếu hắn đoán không làm thì ngồi bên trong là Hoa Phù Dung.