Trùng Sinh Lần Nữa Vẫn Yêu Chàng

Chương 37: HÔN NƯƠNG TỬ



Xung quanh con suối khô cạn, có nhiều căn nhà được xây tạm bợ. Những người ở đây toàn bộ là nam nhân, bọn chúng có trong tay rất nhiều vũ khí, đao, kiếm, cung tên,... Và đặc biệt cây Trúc Đào mọc rất nhiều ở khu vực này.

Những người xung quanh gọi gã to béo khi nãy một tiếng "Mão huynh". Mão thô bạo đẩy chén nước đến trước mặt Trúc Thanh Hi và Trúc Dạ Ưng. Trúc Thanh Hi nhìn hai chén nước, rõ là nước trắng mà chén của nàng thì trong, chén của Tạ Lục Khôn lại đục. Nói không chừng bên trong có độc.

Tạ Lục Khôn cũng nhận ra điều bất thường trong chén thuốc, hắn nhắm mắt cả người đổ vào nàng. Trúc Thanh Hi vội đỡ lấy, điệu bộ lo lắng.

"Phu quân, chàng sao vậy? Phu quân."

Tạ Lục Khôn không chút động tĩnh. Trúc Thanh Hi để hắn dựa vào người mình, nàng bắt mạch cho hắn rồi òa khóc.

"Đại nhân, có thể cho dân nữ mượn chiếc giường kia được không? Phu quân của ta những ngày qua đã kiệt quệ sức lực. Chỉ e. Hức. Chỉ e là không qua khỏi nữa. Hức, hức."

Trúc Thanh Hi vừa nói vừa mếu máo.

Tên Mão kia thấy thế đắc ý vô cùng. Cũng tốt, tên phu quân cứ thế mà chết đỡ mất công gã ra tay. Gã cười hà hà.

"Giường có thể nhường cho phu quân ngươi. Nhưng có qua phải có lại. Ngươi định báo đáp ta thế nào? Lấy thân báo đáp?"

Tên Mão nhếch mép, ánh mắt dâʍ ɖu͙ƈ quét sạch thân thể Trúc Thanh Hi, hận không thể lập tức đè nàng ra tận hưởng khoái lạc.

Tay Trúc Thanh Hi đặt ở eo Tạ Lục Khôn siết chặt, nàng cố kiềm chế sự tức giận của mình. Tạ Lục Khôn đang giả bộ ngất lịm cũng bức bách khó chịu, dám cợt nhã nữ nhân của hắn, chỉ e gã này chán sống.

"Được. Đại nhân muốn làm gì dân nữ cũng được. Chỉ hi vọng người thương tình, để ta chăm sóc phu quân của mình trong thời khắc cuối đời."

Nói rồi Trúc Thanh Hi ôm chặt Tạ Lục Khôn khóc nức nở.

Tên Mão chán ghét nhìn cảnh này, kiên nhẫn đợi tên phu quân ấy đến tối nay, nếu hắn không chết, tự tay gã sẽ gϊếŧ hắn. Sau đó nữ nhân xinh đẹp kia sẽ hoàn toàn thuộc về gã. Muốn ngày đêm triền miên với nàng ta bao lâu không được. Nghĩ đến đây toàn thân gã trở nên hưng phấn, gã đánh mắt thèm thuồng nhìn cơ thể của Trúc Thanh Hi lần nữa, hừ một tiếng rồi bỏ ra ngoài.

Trúc Thanh Hi đỡ Tạ Lục Khôn xuống giường, nàng chùi sạch nước mắt, tức giận tung nắm đấm vào không trung.

"Tên súc sinh, chỉ cần có thể ta lập tức thiến ngươi."

Tạ Lục Khôn vòng tay qua eo nàng, kéo cả người Trúc Thanh Hi vào lòng. Hắn khóa chặt nàng, không khách khí mà hôn lên đôi môi kiều diễm kia. Nụ hôn này so với nụ hôn lần trước mạnh mẽ hơn rất nhiều, Tạ Lục Khôn dễ dàng tách môi Trúc Thanh Hi, đầu lưỡi ngang nhiên trêu chọc trong khoang miệng nàng. Hắn ngông cuồng cắи ʍút̼, thỏa sức thể hiện tình ý dạt dào. Ban đầu Trúc Thanh Hi còn cứng nhắc trước sự cuồng nhiệt của Tạ Lục Khôn nhưng rất nhanh nàng bị cuốn vào nụ hôn mãnh liệt ấy lúc nào không rõ. Trúc Thanh Hi ôm chặt Tạ Lục Khôn nhiệt tình đáp trả. Cả hai hôn nhau ngấu nghiến đến khi hô hấp trở nên khó nhọc Tạ Lục Khôn mới lưu luyến buông tha nàng.

Hắn ngắm nhìn gương mặt đỏ bừng của Trúc Thanh Hi, đôi môi sưng mọng, hơi thở hổn hển của nàng nhắc nhở hắn vừa rồi đã quá thất lễ rồi. Nhưng Tạ Lục Khôn không khống chế được bản thân, khi tên Mão đó có ý đồ đồi bại với Trúc Thanh Hi hắn gần như phát điên. Nàng là nữ nhân của hắn, Trúc Thanh Hi của hắn, bất kì ai cũng không được động vào.

Tạ Lục Khôn sờ lên đôi môi mọng nước kia, thâm tình nhìn nàng.

"Ta xin lỗi."

Trúc Thanh Hi lắc đầu, nàng nhìn ra được chân tình của Tạ Lục Khôn, nàng chưa từng có ý trách hắn. Trúc Thanh Hi chồm người ghé sát mặt lại cạnh hắn, dịu dàng cười khẽ.

"Người như vậy là đang ghen sao?"

Tạ Lục Khôn hơi bất ngờ nhưng nét mặt nhanh chóng chuyển thành đắc ý. Đêm qua có người ở trong lòng hắn thì thầm lời tỏ tình, hôm nay lại chủ động hôn hắn, gọi hắn hai tiếng "phu quân". Bất kì nam nhân nào trong hoàn cảnh của hắn đều bị hạnh phúc nhấn chìm.

Tạ Lục Khôn yêu chiều vuốt ve má Trúc Thanh Hi, giọng nói tràn ngập sóng tình.

"Đúng vậy, *nương tử à, ta ghen rồi."

Trúc Thanh Hi đấm vào ngực Tạ Lục Khôn, nàng ngồi thẳng dậy.

"Ai là nương tử của người chứ."

Tạ Lục Khôn theo nàng ngồi dựa vào thành giường, không ngăn được ý cười trên gương mặt.

"Thích ta nàng cũng nói rồi. Cũng đã nhận ta là phu quân. Bây giờ phủi tay sạch sẽ như vậy không sợ phu quân của mình đau lòng sao?"

Trúc Thanh Hi nhìn điệu bộ ôm ngực tỏ vẻ đau đớn của Tạ Lục Khôn mà thẹn. Rõ ràng đêm qua hắn ngủ say vậy mà vẫn nghe được lời tỏ tình của nàng. Dù gì lời đã nói ra cũng không rút lại được, quang minh chính đại thừa nhận mới đúng là tích cách của Trúc Thanh Hi nàng. Trúc Thanh Hi đứng lên ho khan vài tiếng, cân chỉnh lại trang phục có phần xộc xệch.

"Phu quân, nhắc cho chàng nhớ. Địch ở ngay sát vách, chúng ta không có nhiều thời gian đâu."

*nương tử: vợ