Hàn Tử Thiên nghe cô nói vậy âm thầm thở phào, may mắn không đòi chia tay với hắn là được. “Hương Hương, em đừng lo lắng cho dù tận thế đến anh nhất định bảo vệ em thật tốt.” Hàn Tử Thiên nghiêm túc nhìn Đinh Hương nói.
Đinh Hương nghe vậy tuy rằng rất cảm động nhưng nghe giọng điệu của anh liều biết hắn chỉ dỗ cô. “Anh không tin?”
Không phải Hàn Tử Thiên không muốn tin lời Đinh Hương nói thế nhưng chuyện tận thế này quá hoang đường muốn hắn tin thật sự rất khó. “Em muốn anh tin như thế nào?”
Đinh Hương cảm thấy giờ chưa phải lúc nói ra dị năng bèn thật thật giả giả kể ra một câu chuyện.
“Tử Thiên, anh nhất định phải tin tưởng em, thời điểm cha mẹ em mất, em mơ thấy tận thế đến, thời tiết bất chợt thay đổi, còn thấy trên mặt đất đều là tang thi, ai bị cào trúng không bao lâu cũng sẽ biến thành tang thi, sau đó động thực vật đều biến dị, mọi người không thể làm ruộng, không có thịt ăn, sinh hoạt rất khó khăn, cho nên em mới đi mua súng ống, thu thập vật tư.” Đinh Hương nói xong mong chờ nhìn Hàn Tử Thiên.
Hàn Tử Thiên trầm ngâm trong chốc lát nhìn Đinh Hương thật sự không giống nói đùa với hắn, hắn tiến lên ôm Đinh Hương vào lòng, nhẹ nhàng an ủi. “Trừ những thứ này ra trong mơ còn có gì có thể chứng minh sao?”
Đinh Hương hơi suy nghĩ một lát: “Nếu em nhớ không nhầm hai ngày nữa tỉnh K sẽ có động đất làm sập một hầm than chôn sống rất nhiều người, sau đó không bao lâu thời tiết sẽ nóng lên, đúng rồi còn có một cơn mưa kéo dài ba ngày liên tục sau đó mọi người đột nhiên đều ngất đi có triệu chứng như bệnh cảm vậy phát sốt, khi tỉnh lại có người biến thành tang thi, có người thì không.”
“Nghiêm trọng như vậy sao?” Hàn Tử Thiên nghe vậy Đinh Hương nói có lý lẽ như vậy cũng hơi tin tưởng, hắn cần phải xác nhận chắc chắn dù sao cũng phải chuyện có thể đem ra đùa được, nếu thực sự tỉnh K xảy ra động đất vậy thuyết minh lời của Đinh Hương là thật cô không để dự báo trước chuyện này.
Đinh Hương thấy hắn đem lời cô nói để trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều dù sao thì lời cô nói là sự thật, may mắn các tình tiết trong truyện cô không quên. Đinh Hương tin tưởng hai ngày nữa sau khi có tin tức hắn sẽ bắt đầu chuẩn bị.
Sauk hi nói xong việc quan trọng cô liền cảm thấy mệt mỏi hôm qua thực sự bị ép buộc đến khổ a. “Tử Thiên, anh có việc thì đi làm nha, em mệt mỏi muốn đi ngủ.”
Hàn Tử Thiên cũng biết cô mệt mỏi hôn trán cô, bế Đinh Hương đến giường đắp chăn cẩn thận, không quen dặn dò. “Em ngoan ngoãn nghỉ ngơi, không có suy nghĩ nhiều mọi chuyện đều có anh ở đây em không cần lo lắng biết không.”
“Ân.”
Hàn Tử Thiên bước ra ngoài đóng cửa, hắn đã điều tra qua Đinh Hương việc cô thu thập vật tư khắp nơi hắn cũng biết khi ấy chỉ cảm thấy cô rảnh rỗi làm chút chuyện kì quái không nghĩ nhiều.
Hàn Tử Thiên phân phó thuộc hạ chú ý tình hình tỉnh K nếu có biến động gì lập tức báo cáo cho hắn.
Hai ngày sau.
“Lão đại, lão Lưu giám sát bên tỉnh K thông báo tỉnh K xảy ra động đất nghiêm trọng khiến cho hầm than của Trương thị ở đó bị sập rất nhiều công nhân làm việc trong đó không kịp thoát ra đều bị chôn sống, giao thông đều đó hiện tại bị đình trệ, các tuyến đường tàu bị đứt gãy.”
Hàn Tử Thiên nghe vậy thầm giật nảy vậy lời bảo bối nói là thật sự tình này vô cùng nghiêm trọng không thể chậm trễ. “Ngươi đi liên hệ một chút với Việt Bân, Minh Viễn nói bọn họ trở về gấp có việc gì cũng phải trở về ngay lập tức.” (Mọi người còn nhớ hai anh này không a có nhắc ở chương 9 đó nha.)
Nghĩ nghĩ một chút Hàn Tử Thiên quyết định đi tìm Đinh Hương.
Đinh Hương lúc này đang tập bắn súng hiện tại cô đã bắn súng rất thuần thục, bắn không trượt phát nào. Nhưng cô sợ không tập đến lúc đó dùng súng lại không quen tay, còn việc học mấy chiêu tự vệ ấy hả cô được Hàn Tử Thiên chỉ dạy tiến bộ cũng lớn, cơ thế cô được nước trong không gian cường hóa qua hiện tại có thể đánh ngang tay với thuộc hạ của hắn, còn về Hàn Tử Thiên cô đánh không lại a.
“Hương Hương, em qua đây một chút.” Thấy Hàn Tử Thiên đến Đinh Hương đành bỏ súng xuống bước qua.
“Tử Thiên có tin tức rồi sao?” Đinh Hương thấy hắn đến cũng biết là chuyện liên quan đến tỉnh K.
“Ân, em ngồi nghỉ một chút, em xem em người toàn mồ hôi.” Hàn Tử Thiên thấy có chăm chỉ tập luyện như vậy liền đau lòng dù cô không biết những thứ này hắn tin tưởng mình cũng có thể bảo vệ cô thật tốt.
“Em còn nhớ tận thế xảy ra ngày nào không?”. Hàn Tử Thiên vừa hỏi vừa lấy khăn lau mồ hôi giúp cô.
“Ân, cũng không còn nhiều thời gian lắm chừng mười ngày nữa thôi.”
Nghe vậy Hàn Tử Thiên cũng biết thời gian cấp bách cần chuẩn bị tốt, hắn quay người định bước đi thấy cô giữ lại nghi hoặc.