Tang thi gào thét tiến lại hiện tại không còn xa nữa, Khang Tứ mặt mũi xanh mét giờ muốn chốn ra ngoài cũng không chốn được, gã đành nhanh chóng phân phó mọi người đối kháng tang thi chỉ mong có thể qua được kiếp nạn này.
Bên này Hàn Tử Thiên cũng đã nhận được tin nhóm người Khang Tứ hiện đã biết có tang thi tập kích căn cứ lực chú ý cũng dồn hết lên tang thi, nhóm Hàn Tử Thiên cũng đã chuẩn bị xong giờ có thể rời đi được rồi. Hàn Tử Thiên quay sang đàn em đã báo tin “Cậu tên gì?”
Đàn em Giáp được hỏi tên vô cùng kích động, mắt mày đỏ bừng trả lời. “Lão đại, em tên Hoắc Kì.” Từ lúc hắn vào bang phái luôn sùng bái lão đại không nghĩ đến có ngày có thể cùng lão đại nói chuyện a.
“Ân, Hoắc Kì cậu cảm ứng xem nơi nào tang thi ít nhất.”
Hoắc Kì vội vàng đáp ứng, nhắm mắt lại tập trung tinh thần cảm nhận “Lão đại, phía nam ạ, bên đó có một chỗ khá ít chỉ khoảng hơn trăm tang thi.” Hoắc Kì vừa mở mắt nhanh chóng báo cáo.
“Việt Bân, nhanh chóng thông báo với mọi người chúng ta đi ra phía cổng nam, nhắc nhở mọi người không được gây động tĩnh quá lớn.” nói xong quay sang Hoắc Kì “Cậu đến đây, ngồi cùng xe với tôi chỉ đường.”
Mọi thứ chuẩn bị xong, xe của Hàn Tử Thiên đi đầu Việt Bân lái xe còn Hoắc Kì ngồi bên cạnh chỉ đường trong xe còn có Đinh Hương cũng ba dị năng giả khác.
- ---------------
Đám Minh Viễn chạy xe ra ngoài vô cùng thuận lợi, tang thi tụ tập thành từng tốp, khi đi ngang qua chúng đám người Minh Viễn còn đề cao cảnh giác chuẩn bị tấn công, không nghĩ đến tang thi huynh còn không thèm để ý bọn họ cứ gào thét hướng về phía căn cứ.
Minh Viễn nghi hoặc xem ra lần tấn công căn cứ này có tang thi cao cấp chỉ đạo a, mong là nhóm lão đại có thể thoát được, mới xa Bân Bân của hắn không bao lâu hắn đã có chút nhớ rồi, haizz.
- --------------
Xe vừa tới cổng nam một lính gác đang muốn chặn lại, Hàn Tử Thiên “Pằng pằng” bắn qua hiện tại thời gian không nhiều phải nắm chắc thời gian rời khỏi, lính gác trợn mắt ngã xuống đất còn chưa kịp hiểu vì sao mình chết, mấy người khác thấy người trên xe có súng không dám ngăn cản. Hàn Tử Thiên thấy cổng đóng nhắm thẳng súng vào người gác cổng, lạnh lùng nói: “Mở cửa.”
Tên gác cổng không dám làm trái vội vàng mở cổng cho đoàn xe đi qua.
Vừa mở cổng đã thấy bên ngoài vô số tang thi đang tiến lại gần, Việt Bân có chút lo lắng không biết Minh Viễn vừa rồi rời đi có thuận lợi không nữa “Hoắc Kì cậu chỉ đường đi.”
“Bân ca, bên tay phải có một cái cây đại thụ rất to, bên đây có số lượng tang thi ít nhất.” Hoắc Kì vừa bị nhắc nhở nhanh nhẹn chỉ đường.
Việt Bân không nói gì đánh tay lấy đạp mạnh ga hướng bên phải mà đi, quả nhiên chỗ này lượng tang thi cũng không quá nhiều nhưng muốn xông qua cũng không được.
Hàn Tử Thiên cũng quan sát thấy “Việt Bân, cậu tập trung lái xe đi tang thi tôi sẽ giải quyết.”, hắn nói xong mở cửa sổ ném mạnh ra phía trước vài trái bom từng tiếng “Bùm bùm…” khói lửa mù mịt, mở ra một lối nhỏ không bị tang thi chặn.
Việt Bân thấy thế không cần lão đại nhắc nhở rồ ga lao ra ngoài.
Thấy tang thi có ý định nhào qua, Hàn Tử Thiên nhẹ quát: “Lôi”, “Lôi”.
Vang lên từng tiếng ầm ầm, hai bên chợt lóe lên một thứ sáng trắng, hơn mười tia sấm sét bổ xuống vô cùng khí phách, tang thi bị sét đánh thành tro. Trước kia Hàn Tử Thiên cấp một sử dụng lôi điện trong diện rộng chỉ có thể làm một hai lần, hiện tại cấp hai dị năng tăng lên số lần sử dụng tăng lên đến năm sáu lần có thể chống đỡ qua đoạn đường này.
Khang Tứ đứng trên tường thành thấy đám người Hàn Tử Thiên nhát chết vừa thấy tang thi liền chạy thầm mắng ngu ngốc, bên ngoài tang thi nhiều như vậy ra ngoài không phải tự nạp mạng cho chúng hay sao, gã muốn xem xem Hàn lão đại cao cao tại thượng một thời chết trong miệng tang thi như thế nào, hừ.
Khi thấy từng chiếc xe thoát khỏi vòng vây tang thi chậm rãi biến mất gã không khỏi sửng sốt sao có thể chuyện này sao có thể chứ. Bọn chúng có thể chạy qua hẳn là gã cũng có thể đi lại nhìn tang thi đông nghịt phía dưới ý nghĩ vừa hiện lên lập tức bị dập tắt.
Tang thi cũng không phải ăn chay thấy thức ăn đến miệng còn chạy mất tức giận đuổi theo nhưng dù sao tốc độ của tang thi cũng không thể nhanh bằng xe được chẳng bao lâu đã bỏ xa tang thi chạy theo.
Trong bộ đàm được xe cuối cùng báo cáo tình hình, Hàn Tử Thiên để các xe giảm tốc độ từ từ chạy về theo. “Việt Bân, cậu cũng giảm tốc độ đi, đi thêm một đoạn nữa rồi chạy qua J thị đi.”
“Ân, lão đại.” Mong rằng đám người Minh Viễn cũng an toàn, hắn đây là lo cho đám anh em tuyệt đối không phải lo lắng cho tên Minh Viễn đáng ghét kia đâu, hừ.