Việt Bân vẫn trang một bộ lãnh lẽo nhưng nhìn kĩ bên tai có chút đỏ, hắn thấy lão đại nhanh chóng báo cáo. Hàn Tử Thiên không nói gì lập tức ra lệnh xuất phát.
Xe mạnh mẽ chuyển động xếp thành một hàng dài, chẳng mấy chốc đã tiến vào nội thành J thị, đoàn xe tránh những con đường đông dân cư cố gắng hạn chế nhất số lần đụng độ cùng tang thi.
“Lão đại, bên kia có một cái siêu thị.” Minh Viễn tinh mắt phát hiện, tuy siêu thị đã bị tang thi vây quanh che khuất không ít nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy được đồ vật bên trong còn khá nguyên vẹn.
Theo hướng chỉ thấy của Minh Viễn, Hàn Tử Thiên cũng thấy được một siêu thị nằm ngay góc đường, hắn nhìn xung quanh xác định số lượng tang thi có thể giải quyết “Minh Viễn, đi, cậu kêu mọi người chúng ta đi siêu thị, để lại một đội canh chừng xe.” Tuy Hàn Tử Thiên hắn hiện tại vật tư không thiếu nhưng muốn xây dựng căn cứ thì vật tư nhiều nữa cũng chưa chắc đủ.
Đây là một siêu thị tư nhân bình thường không quá lớn, phía trước bày các thứ đồ ăn vặt, đầu sau có các loại đồ ăn hằng ngày, bên phải bán đồ uống còn bên trái thì có các đồ dùng sinh hoạt.
Tang thi xung quanh lẫn trong siêu thị đều khá nhiều. Bọn họ giải quyết tang thi bên ngoài trước mất chừng mười năm phút, tang thị bên trong thấy có người tiến lại gần gào rít muốn nhào qua lại đụng phải kính thủy tinh chỉ có nhìn chảy nước miếng, Đinh Hương nhìn thấy suýt chút nữa không kìm được mà cười ra tiếng.
Hàn Tử Thiên dẫn đầu mở cửa tiến vào từng đạo lôi điện đánh xuống, tuyệt không nương tay.
Đinh Hương đi bên cạnh giơ tay lên tức khắc sáu trụ băng xuất hiện đánh nát đầu sáu tang thi.
Tang thi bên trong ít hơn bên ngoài gần một nửa chẳng mấy chốc đã thanh lý xong. Việt Bân bắt đầu thu vật tư vào không gian, Minh Viễn chạy theo vừa giúp đỡ vừa lấy lòng. Mọi người cũng tự giác khuân vấc đồ ra xe.
Hàn Tử Thiên đang đứng quan sát bỗng xe được âm thanh của một người kêu lên: “Lão đại, bên này, bên này phát hiện một tầng hàng có thể là kho hàng.”
Đinh Hương bỗng cảm thấy bất an mãnh liệt, phía dưới kho hàng vô cùng yên tĩnh càng tiến lại gần cảm giác trong lòng càng mãnh liệt.
Hàn Tử Thiên muốn một mình đi xuống trước kiểm tra nhưng Đinh Hương làm sao có thể để anh đi một mình mãnh liệt kháng nghị cuối cùng hai người cùng nhau xuống dưới xem xét.
Bên trong không có một ai, không có tang thi hai người tựa lưng vào nhau cẩn thận tiến từng bước.
Đinh Hương trên tay toàn mô hôi, loại cảm giác sợ hãi phát ra từ nội tâm này cô mới gặp lần đầu nhất định trong này có thứ gì đó vô cùng nguy hiểm.
Truyện đăng trên m.medoctruyentranh.net – xin tôn trọng tác giả, mong các bạn không reup linh tinh chưa được sự đồng ý của Tiểu Mật.
Đột nhiên một trận gió đánh tới nhắm thẳng về phía Đinh Hương ngay khi cô chưa kịp phản ứng, Hàn Tử Thiên đã ôm cô vào trong lòng né tránh.
Bóng đen kia thấy hai người tránh né không từ bỏ tiếp tục đánh qua.
“Lưới điện.” Hàn Tử Thiên kéo Đinh Hương ra sau lưng bảo vệ.
Bóng đen thấy vậy vội vàng rụt móng vuốt đang định tấn công lại tránh.
Tầng hầm tối thui được những tia sấm sét Hàn Tử Thiên chiếu sáng lúc này họ mới nhìn rõ đối thủ.
“Không tốt, đó là nhện mặt người.” Đinh Hương kinh hãi trước mặt họ là một con nhện cao bằng một người đàn ông trưởng thành, màu đen tuyền, bụng to đùng có nhiều đường vân đỏ, khuôn mặt hình người đang cười quỷ dị.
Nó nhìn chằm chằm hai người không rời mắt, phảng phất như đang nhìn đồ ăn mỹ vị của mình.
Đinh Hương sợ hãi lùi về phía sau hai bước thì đụng phải bức tường sau lưng, chạm ngay công tắc điện, cô vội vàng mở lên. Cả tầng hầm chìm trong bóng tối bỗng bừng sáng.
Lúc này cô mới phát hiện trên tường trong góc phòng có một tấm mạng nhện lớn vô cùng, bên trên có không ít người bị dính vào có vẻ như đều đã chết cả rồi.
Cô phát hiện sau lưng Hàn Tử Thiên bị thủng một lỗ, máu đã ướt đậm một mảng.
Mắt Đinh Hương hơi đỏ lên, lo lắng “Tử Thiên, anh bị thương rồi.”
Hàn Tử Thiên không quay đầu lại vẫn quan sát con nhện đối diện, nhẹ giọng an ủi: “Bảo bối, không sao, anh không có việc gì, em không sao là được.”
Đinh Hương biết hắn chỉ đang an ủi mình như vậy làm sao có thể không sao được chứ, nếu không phải vì ôm cô tránh né chắc chắn anh sẽ không bị thương, đều tại cô không tốt.
Đinh Hương nhìn thấy chân nhện vẫn còn dính một chút máu, lo lắng trong lòng lại tăng lên, chân nhện cũng là nơi mang độc của nó.
Đinh Hương tức giận bắn ra trụ băng liền tiếp, đáng tiếc, thân nhện vô cùng cứng cáp cô đánh cũng không gây cho nó chút tổn thương nào.
Hàn Tử Thiên cũng bình tĩnh tấn công tiến lại gần cửa tầng hầm, phát hiện cửa đã bị một lớp mạng nhện che kín, xem ra con nhện này hôm nay chắc chắn không để hai người bọn họ chạy thoát khỏi đây.