Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 89: 89





Thu Dung ứng đối rất khéo léo, tuy rằng thấy ông xã mình đứng vững trước áp lực của bố chồng để hai người ở chung một phòng, ngoài nụ cười thiện ý, gương mặt cô không hề có biểu cảm nào khác khiến Lâu Linh đỡ xấu hổ hơn nhiều.

Cô đưa hai người vào phòng khách trên lầu, nó đã được quét dọn cực kì sạch sẽ, đầy đủ mọi thứ tủ, bàn, giường v.v, hiện nay chỉ cần trải đệm và lấy vật dụng hàng ngày là xong, vì vậy cô mở tủ lấy bộ chăn đệm mới.
Mọi thứ đều mới tinh rất ăn nhịp với bệnh thích sạch sẽ của Lâu Điện, chắc hẳn người nhà họ Lâu đặc biệt chuẩn bị cho anh.

Sau tận thế, Lâu Triển ở lại thủ đô, ngoài nhiệm vụ, mục đích còn lại là đưa hai người Lâu Điện về căn cứ Tây Bắc.

Gia tộc họ vốn dĩ không đông người nên ở cùng nhau thì tốt hơn.
“Cảm ơn chị dâu, chị vất vả quá.” Lâu Linh lễ phép cảm ơn.
Thu Dung vỗ vỗ bả vai cô, cười nói: “Có gì mà cảm ơn với không cảm ơn, mọi người đều là người một nhà.

Được rồi, các em cũng mệt, nghỉ sớm đi.”
Đợi Thu Dung ra ngoài, Lâu Điện lấy quần áo cho cô tắm rửa.


Trong phòng khách có phòng tắm riêng, không cần xuống nhà vệ sinh dưới lầu, thật tiện.
Chờ Lâu Linh tắm sạch sẽ, đến lượt Lâu Điện, miệng cô nhai kẹo cao su, mở tủ quần áo ra xem, phát hiện Lâu Điện chỉ đặt mấy bộ quần áo, vật phẩm riêng tư khác vẫn chưa bày biện.

Cô hơi ngạc nhiên, suy nghĩ kĩ cô đoán anh cũng không tính ở lại đây.

Theo suy nghĩ của Lâu Linh, vào thời buổi này, người một nhà ở cùng nhau rất tốt.

Song cô biết Lâu Điện mắc bệnh rối loạn ám ảnh cưỡng chế (1) ở mức độ nhẹ.

Dù Lâu Đường tốt đến mấy cũng chỉ là bác Cả, mà không phải cha mẹ, đã không phải là cha mẹ, sao ở chung một chỗ? Chớ nhìn hiện tại anh rất bình thường, tính tình anh rất mẫn cảm, rất ngang bướng trong một số vấn đề.
(1) Rối loạn ám ảnh cưỡng chế (tiếng Anh: Obsessive-Compulsive Disorder – OCD) là một rối loạn tâm lý có tính chất mãn tính, dấu hiệu phổ biến của bệnh đó là ý nghĩ ám ảnh, lo lắng không có lý do chính đáng và phải thực hiện các hành vi có tính chất ép buộc để giảm bớt căng thẳng, đây là một dạng trong nhóm bệnh liên quan trực tiếp đến Stress.

Bệnh còn có tên khác là rối loạn ám ảnh cưỡng bức.
Nghĩ đến đây, Lâu Linh thở dài, nhớ tới phản ứng của Lâu Điện ngày ba Lâu Nhiên và mẹ qua đời, trong lòng hơi chua xót.
Chờ nửa người trên Lâu Điện để trần, chỉ mặc quần đùi đi ra, liền phát hiện người nào đó nhiệt tình ôm lấy anh, hai tay ôm rất chặt, không biết chịu kích thích gì.

Đương nhiên, có tiện nghi không là đồ ngốc, cho nên cứ chiếm trước rồi nói.
Ôm cô vào trong lòng, cùng ngồi xuống giường, Lâu Điện hỏi: “Sao vậy?”
Lâu Linh cọ cọ anh, sau đó hỏi anh: “Anh không định ở lại đây à?”
“Ừm.” Lâu Điện rất thẳng thắn trả lời: “Anh biết bác Cả và bác gái rất tốt, có điều đây không phải nhà chúng ta, hai chúng ta ở bên nhau là đủ.

Mấy ngày nữa, chờ dàn xếp xong xuôi, anh đi tìm phòng.”
Lâu Linh xưa nay không hay tranh cãi với anh về mấy loại chuyện nhỏ này, nhân tiện nói: “Em sợ đến lúc đó bác trai biết sẽ nổi giận mắng anh.”
Lâu Điện bình chân như vại: “Không sao, giao cho anh, anh có biện pháp đối phó.”
Lâu Linh đột nhiên cảm thấy bác Cả thật đáng thương, không làm gì được anh.

Tựa như lúc trước khi bác Cả biết chuyện giữa hai người thì cô còn lo lắng hai bác ấy phản đối, dù sao với những người ở thế hệ cũ mà nói, cho dù không có liên hệ máu mủ, nhưng trên hộ khẩu quan hệ cả hai là anh em nên chưa chắc hai bác sẽ chấp nhận cho họ ở bên nhau.


Ai ngờ Lâu Triển chỉ nhắc tới Lâu Nhiên, bác Cả đã lùi bước, có lẽ việc ba Lâu Nhiên làm hồi trẻ quả thật dọa bác ấy sợ.

Tính tình Lâu Điện cực kì giống ba, bác ấy không dám ép anh quá mức, đành thuận theo ý anh.
Lâu Điện cầm lấy khăn lông bên cạnh, lau tóc cô đến khi khô một nửa.

Anh cắt ngắn, không cần lau, đứng một lúc để gió đêm thổi đã gần khô.

Tóc cô dài, thường duy trì chiều dài đến ngang vai, bình thường thời tiết nóng có thể buộc đuôi ngựa.

Đương nhiên Lâu Linh rất muốn cắt tóc ngắn như đầu nam nhưng bị Lâu Điện ngăn cản, anh tình nguyện bản thân bỏ công bỏ sức giúp cô bảo dưỡng, cũng không cho phép cô cắt tùy tiện.

Có ai nhớ đến Luật sư Hà không?
Lâu Linh ngồi xếp bằng trên giường, tán gẫu câu được câu mất với anh về nhà bác cả, ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện nét mặt anh ôn nhu, động tác mềm nhẹ, trong mắt thậm chí lộ ra một chút si mê, trong lòng cô không khỏi rét run, rùng mình một cái.
Anh không mắc bệnh nghiện tóc dài chứ? Chẳng trách anh không cho cô cắt tóc ngắn!
Lại phát hiện thêm một mặt biến thái của anh, làm sao đây? Chuyện nhỏ, ngủ thôi!
Người nào đó thần kinh thô rất nhanh chấp nhận sự thật này, lười để ý tới cái khác.


Đã đến nơi an toàn, Lâu Linh ngáp một cái, chuẩn bị ngủ.
Vừa nằm xuống, phát hiện ai đó nhào tới, cả người cô vang lên chuông báo động, biết mình không phải là đối thủ của anh, song vẫn thử phản kháng.

Kết quả dĩ nhiên lại bị đối phương dễ dàng trấn áp, đè xuống giường, anh tốc váy ngủ lên khiến cô sợ mất mật, vừa hận bản thân hôm nay mặc váy ngủ —— Khoan, váy ngủ là anh đưa cho cô.

Móa! Quả nhiên có âm mưu!
“Không phải em nói, đến nơi an toàn anh muốn gì đều tùy anh.” Anh thổi khí vào tai cô, giọng hơi khàn khàn, ẩn chứa sự hưng phấn khó diễn tả bằng lời.
Rất nhanh Lâu Linh nhớ lại câu nói tự đi tìm chết của mình, da đầu cô tê dại, thậm chí khi cảm nhận bộ phận nào đó của anh trỗi dậy thì mặt càng cứng ngắc, cố lần lữa: “Hôm nay vừa đến căn cứ, ngày mai em muốn đi dạo căn cứ với Tiểu Nghiên, có rất nhiều chuyện phải làm.

Đổi sang ngày khác đi, làm ở trong nhà người khác không tốt…” Có thể kéo dài bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Lâu Điện hơi mất hứng, chẳng qua câu “làm ở trong nhà người khác không tốt” nói trúng ý anh.

Âu yếm với em gái trong nhà người khác… Được rồi, trong lòng anh ẩn ẩn có chút bài xích, luôn cảm thấy như vậy sẽ làm bẩn cô.
Phát hiện anh đồng ý, trong lòng Lâu Linh vui mừng vì mặc dù tính anh biến thái, chí ít còn chú ý vài điểm, đêm nay cô có thể ngủ ngon.