Hạ Vy mừng thầm vì tưởng mình đã thoát qua cửa tử. Ả hếch mặt thách thức người đàn bà câm.
Chợt...
Mắt ả đơ ra, nụ cười đắc thắng trên khóe môi chưa kịp tắt, ả đã đổ ập xuống nền si măng. Máu từ ngực ả phụt ra thành vòi.
Á...á...á...
Người đàn bà hóa câm nãy giờ tự nhiên thét lớn. Bà ta sớn sác chạy lung tung tìm nơi ẩn nấp trong nhà kho.
Bạc Cửu bước chân lạnh lùng. Tay lăm lăm con dao bầu rỏ máu. Hắn đứng như ông thần trước đống thùng carton, đôi mắt trong đêm đen sáng rực lửa hận.
Phập!
Không ai nghe tiếng người đàn bà nữa. Chỉ thấy Cửu gia xách cái đầu mắt trân tráo, miệng hả to thất kinh quăng xuống nền. Rồi tiện tay lia nốt đầu của ả đàn bà đê tiện dám lột đồ trước mặt hắn.
"Đem túi ni lon ra đây!" Hắn ra lệnh cho đàn em. Rồi nhét hai đầu lâu vào hai chiếc túi đen to bỏ lăn lóc dưới nền, bước đến chiếc ghế bành ngồi rít hết điếu xì gà.
"Lão Nhất, lão Nhị, lão Tam, lão Tứ, lão Ngũ, lão Lục, lão Thất lại gần nghe kĩ lời tôi nói!
Trong hộc bàn làm việc của tôi, toàn bộ giấy tờ chuyển nhượng tôi làm dấu ở trong đó. Công ty A&A giao cho Nguyễn Thâm và Hàn Tú.
B&B giao cho lão Tam, lão Nhất, lão Nhị, lão Tứ.
C&C để lại cho lão Ngũ, Lục, Thất!
Sau khi Bạc Cửu chết nhớ an táng cùng mộ vợ con tôi."
"Cửu gia!" Đám đàn em nghe Bạc Cửu gia nói vậy bật khóc, quỳ rạp xuống chân hắn.
"Đừng khóc, ai rồi cũng chết cả thôi. Cái chết của tôi là cái chết đoàn viên. Tôi phải đi theo bảo vệ vợ con tôi. Các cậu không được tiếc thương.
Các cậu đi đi, toàn bộ những việc ngày hôm nay đều không liên quan các cậu."
"Cửu gia!" Cả đám đàn ông lại bật khóc thảm vang cả nhà kho.
"Đi!" Bạc Cửu cương quyết.
Sau tiếng 'đi' Bạc Cửu rút quẹt lửa chuẩn bị châm đốt nhà kho.
"Nếu có kiếp sau, chúng ta mãi là anh em!"
"Mãi là anh em!"
Huynh đệ gạt nước mắt, quyến luyến ôm nhau rồi chia ra làm hai hướng. Khi bóng anh em khuất mất trong màn đêm, Bạc Cửu châm lửa ném vào đống thùng carton. Ngọn lửa lan dần, lan dần rồi bùng cháy dữ dội.
Bạc Cửu kéo lê thùng carton đựng hai bì ni lon dưới đất đi về chiếc BMW.
Gần đến giờ lành di quan, Bạc Cửu bê hai cái đầu lâu đặt trước di ảnh vợ khiến bà con chòm xóm thất kinh.
"Không có gì phải sợ" Hắn trấn an bà con: "Là đầu giả thôi! Bạc Cửu tôi xin chân thành cảm ơn bà con cô bác đến đưa tiễn vợ con tôi." Hắn chỉ vào chiếc vali: "Trong này có đủ bì thư tạ ơn bà con. Mong bà con hoan hỉ!"
Hắn quay lại bàn thờ, đốt vài nén hương, quỳ gối khấn vợ: "Bà xã, ông xã xin lỗi em, ngàn lời xin lỗi em! Một người làm chồng như anh thật vô dụng, anh không xứng đến bên em, ngàn vạn kiếp cũng không xứng. Nhưng Tương Tư à, mất em và con, Bạc Cửu này sống không nổi nên em rộng lượng tha thứ tội cho anh, cho anh thêm cơ hội được ở bên em và con!"
Hắn xá vợ, cắm hương lên bát.
Bước tới đứng đối diện Nguyễn Thâm: "Nể tình chúng ta ba mươi năm làm bạn hãy giúp vợ chồng tôi chăm sóc ông nội Đàm và chôn tôi cùng vợ con tôi!"
Rất dứt khoát. Dứt khoát đến ngỡ ngàng. Dứt khoát đến bàng hoàng. Dứt khoát đến đau thắt ruột gan anh em Nguyễn Thâm và hàng ngàn trái tim người dân xóm nhỏ.
Một tang ba mạng. Hai chiếc áo quan quàn cạnh nhau trên chiếc xe rồng. Dòng người tiễn đưa họ về nơi an nghỉ cuối cùng một sáng đầu đông.
Nguyễn Thâm và bảy anh em chư huynh đệ đứng ra an táng đàng hoàng cho gia đình nhỏ Bạc Cửu. Một hố hai áo quan, đắp lên mộ mô đất to, khắc lên bia hàng chữ: Gia đình Cửu gia: Bạc Cửu, hiền thê Đàm Tương Tư và bé yêu.
Gió đông se sắt lạnh. Thổi từng luồng buốt giá con tim, Nguyễn Thâm gạt nước mắt khấn trước di ảnh Bạc Cửu và Đàm Tương Tư: "Kiếp này lỗi hẹn, kiếp sau mong hai người làm đôi phu thê ân ân ái ái."
Lão Tam bùi ngùi thay huynh đệ nói với người anh em lời cuối: "Kiếp sau hãy trân trọng hạnh phúc!"
Chiếc xe rồng đưa áo quan quay đầu trở về làng. Đoàn người tiễn đưa cũng rời nghĩa trang buồn quay về với cuộc sống.
Gió vẫn thổi. Mưa đã rơi như nước mắt tiếc thương của cao xanh dành cho một kiếp người.
Phù hoa như mộng. Dương thế tựa khói sương. Đường xuống cõi âm ngàn năm vĩnh viễn. Biết đôi ta còn có cơ hội tương phùng?
Đàm Tương Tư, anh yêu em!
Tình yêu của anh quá nặng nề. Bạc Cửu xin thứ lỗi, em không đủ sức để nhận.
Không, anh van em, anh xin em, đừng xua đuổi anh! Hãy cho anh được ở bên em! Anh nguyện làm trâu cho em cày, làm ngựa cho em cưỡi, làm người đàn ông để em sai.
Em không cần!
Anh xin em hãy thương giùm lấy anh mà! Bạc Cửu đã hối hận rồi. Đàm Tương Tư! Đàm Tương Tưưưuu!!"
Trong tiếng gọi người thương da diết, Bạc Cửu mở choàng đôi mắt.
Đập vào tầm mắt mờ nhạt của hắn là phòng khách. Trước mặt hắn là lão Thập và đám anh em đang loay hoay chuẩn bị lễ vật.
Khung cảnh này rất quen thuộc. Lễ vật này hắn cũng rất quen thuộc. Đó là sính lễ hắn chuẩn bị đi cưới vợ.
Bạc Cửu dụi mắt, nơi khóe mắt hắn vẫn còn nguyên nước mắt hắn vừa khóc. Là thực hay là mơ? Là dương gian hay địa phủ?