Ba mươi phút sau viện binh cuối cùng cũng tới, cô ta nghênh ngang bước vào cửa chính căn biệt thự, cùng mẹ chồng tương lai đến thẳng bàn bày tráp lễ vật, giở ra kiểm tra từng món.
"Thu bàn tay bẩn hai người lại gấp!"
Đang giở tráp thứ ba, Bạc phu nhân không đặt lời Bạc Cửu vào lỗ tai: "Mẹ xem thử con mua đúng lễ vật Hạ gia thích không? Cái nào không đúng thì con đem đổi lại kẻo làm mích lòng ba mẹ vợ con!"
"Đúng đó Cửu ca, dù sao mẹ người lớn sẽ hiểu...."
Bạc Cửu cắt ngang lời cô ta: "Ngậm mồm! Cả hai người cút ngay trước khi tôi đổi ý!"
Bạc Cửu tung nắm đấm xuống bàn làm hai ả đàn bà giật mình tránh xê ra bàn lễ vật.
"Bạc cửu..."
"Cửu ca..."
"Cútttt!"
Mẹ chồng con dâu hờ giậm chân giậm cẳng quay đi.
"Đã bảo rồi lại không nghe, lễ vật đó hai người không có cửa chạm vào đâu vì nó thuộc về phu nhân Đàm Tương Tư."
Lần thứ hai nghe cái tên này Hạ Vy không thể không đề phòng: "Cô ta là thần thánh phương nào?"
Lão Nhất khoanh tay, mắt nhìn thẳng ra cổng: "Thân phận Cửu phu nhân cao quý, kẻ thấp kém như tôi sao dám mở miệng nói."
Hạ Vy muốn tát gã một cái nhưng thoáng thấy gã gườm ả, ả không dám manh động.
Vẫn là Bạc phu nhân có người chống lưng.
"Cô ta ở xóm X xã Y, qua hết cánh đồng lúa vùng ngoại thành sẽ tới!" A Bát nói nhỏ vào tai Bạc phu nhân.
Điều đó làm lão Nhất không ưng: "A Bát, cậu làm vậy là trái lời Cửu gia!"
A Bát gạt đi: "Cậu không nói, tôi không nói, ai đâu mà biết!"
Hai mẹ con đứng trước chiếc cổng tre cũ kĩ, ngôi nhà cấp bốn mái ngói phủ rêu theo thời gian. Hạ Vy không tin một Bạc Cửu lúc nào cũng vênh mặt lên trời có thể rước con nhỏ nhà quê, nghèo như này về làm vợ.
Cô ta đá bay cánh cổng tre hầm hập xông vào nhà đánh ghen.
"Con đ.ĩ Đàm...Tương Tư đâu?"
Hai ông cháu đang ăn cơm. Nghe giọng giấm pha ớt, Đàm Tương Tư chưa thấy mặt cũng biết là kẻ nào. Cô nói với ông nội: "Ông cứ việc ăn cơm đừng để tâm ba tiếng chó sủa. Con lên đeo rọ mõm cho nó đây!"
Ông nội móm mém nhai cơm, chỉ đôi đũa lên nhà: "Cột quăng xa cho ông! Nhớ cẩn thận!"
"Dạ!"
Đàm Tương Tư vòng ra chuồng gà, lấy cây chổi dừa quét ít phân gà sáp, theo đầu hè cầm chổi lên sân. Cô tựa lưng thân cau, ngậm cây tăm, nhìn hai ả đàn bà rắn độc chỉ tay xỉa xối vào trong nhà. Cô nhớ lại lời hai tên mắt thâm môi thâm: "Cô đừng trách hai đứa tôi, có trách thì trách cô cướp chồng, cướp con trai người ta!"
Cô rút cây tăm: "Hai con điên kia, ở đây không có chồng cũng không có con trai tụi bay, quay đầu là bờ hen!"
Hai ả đàn bà quay ngoắc người ra sau. Thấy cô gái trẻ tựa thân cau, Hạ Vy xông ra, chỉ tay vào mặt: "Mày là..."
Đàm Tương Tư dí cây tăm trong miệng vào mặt ả cắt lời: "Ăn nói lịch sự chút, văng tục vô văn hóa tao cho ngậm tăm bây giờ!"
Hạ Vy nhào tới đập luôn túi xách hàng hiệu vào tình địch: "Một con nhỏ nhà quê như mày dựa vào đâu thách thức tao, tranh chồng của tao hả?"
Đàm Tương Tư này sống lại không phải để tụi bay bắt nạt! Cô tránh qua một bên tiện tay cầm luôn cây chổi dừa dính đầy phân gà đập vào người ả, trúng đâu thì trúng cô không biết!
Ọe...Ọe...
Người đàn bà trung niên nhìn tay con dâu và chiếc váy trắng hàng hiệu dính đầy thứ đen đen dẻo dẻo bà ta cũng mắc ói.
Hai mẹ con bịt mũi ôm ngực ói. Khi tới mẹ chồng đứng sát bên con dâu, giờ này cách xa vạn dặm.
"Hạ Vy, về nhà thay đồ đã con! Thúi quá mẹ chịu không nổi, mẹ về xông tinh dầu tẩy uế trước đây!"
"Con ĩ ọ àm kia...ày ợi ấy!" Cô ta bịt chặt mũi, thở bằng miệng phì phò, vừa thở vừa hăm dọa người chảy cả nước dãi tèm lem.
Người trước người sau lục đục kéo nhau về, Đàm Tương Tư dí cái chổi theo: "Còn dám đến đây chửi bậy, bà trét cả đôi!"
Hai mẹ con tránh né nhau, người trước người sau ngồi lên chiếc xe sang hối anh tài: "Chạy mau về!"
Cứ tưởng nhà giàu là ghê gớm lắm hả?
"Tiểu thư Đàm, chờ ai mà chống chổi đợi thế kia?" Hàn Tú bước xuống chiếc tay ga, cởi mũ bảo hiểm treo trên xe, bước đến véo mũi cô bạn thân.
Đàm Tương Tư liếc thằng bạn thanh mai trúc mã: "Còn không phải đợi cậu à, bảo đến 8 giờ mà 10 giờ 30 rồi thấy không?" Cô giơ tay chỉ vào mặt đồng hồ.
Hàn Tú cười ha hả: "Tại ngủ quên, với lại anh Hai mình bảo không gấp, nội trong buổi sáng đến nộp cũng được mà!"
"Vậy đợi tớ thay quần áo nhé!"
Thời gian chờ Tương Tư, Hàn Tú tranh thủ ăn bát cơm, trò chuyện với ông nội: "Ông nội, tụi cháu tìm có việc làm rồi, ông gả Tương Tư cho cháu nghe!"
Ông cụ móm mém, cười khà khà rung cả chòm râu trắng như cước: "Ừ, bay mau làm có tiền rồi đem sính lễ qua ông gả! Chứ để thứ gì cứ tới làm phiền!"