Đêm tân hôn, hắn lấy cơ quan làm nhà. Ôm đỡ cái gối ở phòng nghỉ tạm dành cho Tổng giám đốc làm bạn. Đây không phải là lần đầu hắn ngủ lại cơ quan nhưng quái lạ hôm nay bỗng dưng khó ngủ. Hắn nằm trên giường hết trở bên này lại lăn qua bên kia. Lăn lộn suốt hai tiếng đồng hồ vẫn không sao chợp mắt.
Đầu óc cứ nghĩ mông lung đến người phụ nữ đang ở trong nhà hắn, phá tung giường ngủ vốn sạch sẽ thơm tho của hắn. Bạc Cửu bực bội ném cái gối vào tường xuống giường ôm đống giấy tờ chờ trời sáng.
Mọi bận thức đêm không thấy đêm dài. Đêm nay chợt dài lê thê như hàng thế kỉ. Trời vừa rạng sáng, Bạc Cửu lết cơ thể mỏi nhừ uống tách cà phê nhạt.
"Bạc tổng, bên bộ phận marketing sáng nay thi tuyển nhân viên, giám đốc Thâm hỏi có đợi sếp không?"
Không có hứng tham gia phỏng vấn, Bạc Cửu hờ hững: "Khỏi!"
Lúc này ở căn biệt thự.
Thím Trương nhìn thần sắc ngời ngời của nữ chủ nhân căn biệt thự, bà ấy buộc miệng khen: "Cửu phu nhân, cô thật đẹp! Thảo nào Cửu gia trúng tiếng sét ái tình rước cô về bằng mọi giá."
Đàm Tương Tư dặm thêm chút phấn nền. Đêm qua, cô nhận thông báo sáng nay phỏng vấn bên Công ty A& A. Ấn tượng ban đầu rất quan trọng, dù bạn tài giỏi đến đâu nhưng ngoại hình không ghi điểm sẽ out ngay vòng đầu tiên. Cô dừng tay nhìn thím Trương, nụ cười chua chát: "Trúng tiếng sét ái tình sao? Thím Trương, mọi người đừng tin vào vẻ bề ngoài!" Hắn đang diễn vở kịch thương vợ nhất trần đời để che mắt động cơ đê hèn của hắn. Động cơ đó là gì? Đàm Tương Tư nhất định phải tìm hiểu rõ ngọn ngành, biết được nguyên nhân thực sự hắn ép cô cưới, cô mới có cách thoát khỏi hắn.
Bạc Cửu, ngày tháng còn dài, tôi không tin mình vô dụng tìm không ra bằng chứng để ly hôn với anh! Anh cứ đợi đấy, một ngày nào đó tôi sẽ ngẩng cao đầu bước qua khỏi mặt anh!
Thấy sắc mặt Cửu phu nhân tự nhiên lạnh lẽo, thím Trương cười khà khà chuyển sang chuyện khác: "Đêm qua, cô ngủ có ngon không?"
"Cảm ơn thím. Cũng nhờ bát cháo hạt sen thím nấu giúp an thần nên cháu ngủ rất ngon." Đàm Tương Tư tô chút son dưỡng môi, cười thật tươi, báo trước thím ấy một tiếng: "Sáng nay, cháu đi thi tuyển xin việc làm! Trưa cháu về bên nhà lấy ít đồ nên thím đừng để cơm cháu nhé!"
Thím Trương giật mình: "Vậy phu nhân báo Cửu gia chưa? Để ngài ấy về không thấy cô đùng đùng nổi bão, tôi và lão Thập chống không nổi!"
Báo hắn? Liệu hắn có để cô rời khỏi đây? Thôi bừa được gì bừa, cô không tin một người đàn bà thua cả đ.ĩ như cô biến mất một ngày lại khiến hắn để tâm nổi giận lôi đình.
"Cháu báo Cửu gia rồi! Thím yên tâm ha!"
Thím Trương không tin cho lắm nhưng cũng không có gan cản. Bà ấy dặn dò: "Xong việc cô nhớ về liền nha! Về trước khi Cửu gia tan ca càng tốt!"
"Cháu biết rồi! Cháu đi đây!" Cô vui vẻ chào thím Trương. Đàm Tương Tư sao ngờ, cô vừa ra khỏi cửa, thím Trương đã gọi điện: "Cửu gia, phu nhân vừa ra khỏi nhà!" Bà là người nuôi Bạc Cửu từ nhỏ, bà khá hiểu tính cách của Bạc Cửu. Phàm người Cửu gia để tâm khi đi ra ngoài Cửu gia sẽ sai A Thất đưa đi.
Một Cửu phu nhân mới gả vào cửa nhà họ Bạc, đôi ba câu lấp liếm cửa miệng sao có thể qua mắt được bà?
Bạc Cửu xém chút sặc ngụm cà phê chưa kịp nuốt, đứng bật lên khỏi chiếc ghế xoay: "Ra khỏi nhà? Cô ấy có báo đi đâu không?"
"Phu nhân báo sáng thi tuyển xin việc làm, rồi trưa ghé về nhà lấy tư trang!"
Bạc Cửu sốt sắng định bảo thím Trương: Nói A Thất đưa phu nhân đi!
Nhưng hắn chợt suy nghĩ lại. Trong đáy mắt hắn ẩn chứa tia hồ nghi. Hắn muốn xem lời cô nói có thật không? Cô có lá gan lừa hắn, vịn cớ trốn khỏi nhà họ Bạc?
"A Thất, theo dõi phu nhân! Đem mọi nhất cử nhất động của cô ấy báo hết cho tôi!"
"Dạ!"
A Thất vội vàng lên xe bám theo chiếc taxi màu xanh vừa đón Đàm Tương Tư.
"Dạ, báo cáo Cửu gia, phu nhân đang ra đường Phan Đình Phùng, đến ngã tư, rẽ sang đường Hoàng Hoa Thám, và hiện giờ đang chạy trên đường Trần Hưng Đạo hướng đến công ty A&A."
"A&A?" Bạc Cửu bỏ ly cà phê. Mở hộc tủ lấy ống nhòm đến bên cửa chớp. Đứng ở tầng bảy này, qua cống nhòm, hắn phát hiện chiếc taxi VinFast dừng trước cổng lớn Công ty.
Như này là đến tìm chồng sao?
Hắn trở lại bàn ấn nút vào điện thoại bàn phân phó: "Báo xuống, đưa gấp cô gái muốn gặp tôi lên thẳng tầng 7!"
Bạc Cửu lao vào phòng nghỉ, lẹ làng thay bộ âu phục mới, chỉnh trang lại đầu tóc bóng loáng thơm tho, ung dung ngồi vào ghế tổng tài đợi người.
Hắn muốn chứng minh cho cô thấy, hắn ở bên ngoài soái lòi như thế nào?
Biết điều thì dịu dàng dỗ ngọt hắn, hắn châm chước bỏ qua hận thù đối đãi tốt với cô. Còn nghịch mạng, vô phép vô thiên: Hắn cho lạnh lẽo phòng không gối chiếc đến hết đời!
Năm phút.
Mười phút.
Mười lăm.
Hai mươi phút.
Rồi nửa tiếng trôi qua. Cửa phòng hắn chẳng có ai gõ. Hắn sắp phát bực đá bay chiếc ghế xoay thì...
Cốc...cốc...cốc...
Bạc Cửu vội kéo căng cơ mặt, sửa lại bản mặt cau có của hắn, đóng vào bản mặt lạnh, cầm bút dán mắt vào tập hồ sơ nhàn nhạt lên tiếng: "Vào đi!"