Trùng Sinh: Rồng Ở Đô Thị

Chương 23: Chúng tôi đã mang tiền đến rồi



Dù bọn chúng nhằm vào ai thì bây giờ hẳn cũng không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Sau khi nghĩ kỹ, Từ Thiên Phong nói vào điện thoại: “Chị đến chỗ cha lấy chỉ phiếu đi, em qua đón chị rồi đi với chị ngay!"

“Được, vậy em nhanh lên nhé, chị sợ muộn nữa Miêu Miêu sẽ có chuyện... hu hu...”

Từ Thiên Phong cúp máy, không hiểu sao trong lòng bực bội, rống lên với người tầng dưới: “Lý Bảo Sơn, phân một tổ đi theo tôi!”

Nếu có người đã muốn chết thì đúng lúc dắt đám người Lý Bảo Sơn đi rèn luyện, tiện thể kiểm tra thành quả huấn luyện gần đây của bọn họ, cũng đến lúc để bọn họ thể hiện sức mạnh của mình.

Lý Bảo Sơn không biết có chuyện gì nhưng vẫn nghe theo lệnh của Từ Thiên Phong, lớn tiếng nói: “Tổ Đại Hùng dẫn người đi theo tôi! Xuất phát ngay!”

Mọi người đều là quân nhân được huấn luyện kỹ càng, Lý Bảo Sơn vừa dứt lời, Đại Hùng đã nhanh chóng tập hợp xong, lên xe với tốc độ nhanh nhất.

Trước cửa tập đoàn Thịnh Thế, Lâm Sơ Ảnh lo lắng đi qua đi lại, lúc thấy Từ Thiên Phong lái xe đến, còn có ba chiếc xe sang màu đen đi theo sau lập tức bước đến: “Em điên rồi à, dẫn nhiều người theo thế lỡ bọn chúng giết con tin thì phải làm sao?”

Thấy con gái bị bắt cóc, Lâm Sơ Ảnh không còn giữ được sự bình tĩnh của một người phụ nữ mạnh mẽ, trong lòng chỉ lo cho an toàn của con gái, chỉ sợ hắn dẫn nhiều người theo mà bị bọn bắt cóc phát hiện thì con gái sẽ gặp nguy hiểm.

“Không sao, em bảo bọn họ vây bên ngoài, em và chị đi là được! Lên xe đi, em nói với bọn họI” Từ Thiên Phong cũng không muốn giải thích nhiều, kéo Lâm Sơ Ảnh lên xe, bảo đám người Lý Bảo Sơn đi theo cách xa bọn họ là được.

Nửa tiếng sau, Từ Thiên Phong lái xe đến một nhà kho bỏ hoang vùng ngoại thành.

Nhà kho này được xây vào những năm 90 của thế kỉ trước, đây vốn là một nhà kho hóa chất nguyên liệu, sau này bị bỏ hoang, vì đây là ngoại thành, không phải khu vực tốt nên không có giá trị khai thác, mãi không được dỡ bỏ. Xung quanh nhà kho đầy cỏ dại và những lùm cây thấp, chỉ có một con đường rải đá vụn đi vào nhà khó, đúng là một nơi giấu người rất tốt.

Nơi này vừa thích hợp để bọn bắt cóc giấu kín hành tung, cũng phù hợp để đám người Lý Bảo Sơn ẩn núp, đúng là một nơi hoàn hảo để chơi trò mèo vờn chuột!

Xe thể thao của Từ Thiên Phong gầm thấp mà lại chạy nhanh quá nên lúc này đã bị xước nhiều, có điều hắn hoàn toàn không quan tâm, giờ hăn chỉ lo cho sự an toàn của Miêu Miêu. Từ lúc chiếc xe lại gần nhà kho bỏ hoang, Từ Thiên Phong cảm nhận được xung quanh có ít nhất ba mươi người đang nhìn chăm chăm vào mình và Lâm Sơ Ảnh. Ra‎ chươ𝗇g‎ 𝗇ha𝗇h‎ 𝗇hất‎ tại‎ --‎ TRuM‎ TRU𝘠EN﹒𝑽𝗇‎ --

Chiếc xe dừng trước cửa nhà kho bỏ hoang, hai người vừa xuống xe đã có một gã cao lớn xông ra từ bụi cỏ, một tay cầm bộ đàm, tay kia cầm súng chĩa vào bọn họ, quát lên với Lâm Sơ Ảnh: “Con mụ thối tha, không phải bảo một mình mày đến sao? Sao còn dẫn thêm người nữa? Mày nghĩ bọn tao không dám giết con gái mày à?”

Lần đầu tiên bị người ta chĩa súng vào mặt nên Lâm Sơ Ảnh cực kỳ hoảng loạn, Từ Thiên Phong lại bình tĩnh nhìn người đàn ông cầm súng cười nói: “Anh bạn này, chẳng lẽ anh không nhận ra tôi sao? Tôi chỉ là kẻ ăn chơi mà thôi, không đến mức lọt vào mắt mọi người chứ!”

“Ha ha, cậu cả Từ à, hóa ra là anh!” Lúc này gã mới chú ý đến Từ Thiên Phong đang tựa vào xe thể thao, cười nói: “Không ngờ cậu cả Từ lại quan tâm cô cháu gái này đến thết”

“Bớt nói nhảm đi, tôi mang chỉ phiếu đến rồi, người đâu?” Bây giờ Từ Thiên Phong muốn nhìn thấy Miêu Miêu trước rồi mới nghĩ cách cứu viện được.

Lúc này, tiếng một người đàn ông khác vang lên trong bộ đàm: “A Đông, xung quanh an toàn, bọn chúng không báo cảnh sát, dẫn vào đi!”

Nghe thấy tiếng nói trong bộ đàm, A Đông mới yên tâm, Từ Thiên Phong cũng yên tâm, rõ ràng là bọn bắt cóc này không phát hiện ra đám người Lý Bảo Sơn, như thế có thể nói cứu viện đã thành công hơn một nửa rồi!

“Hừ, coi như bọn mày thức thời!” A Đông bước ra sau hai người, chĩa súng chỉ hai người đi vào nhà kho, nhìn bóng lưng uyển chuyển của Lâm Sơ Ảnh không khỏi thèm thuồng, vừa đi vừa nói với bộ đàm: “Anh Hổ, con mẹ nó ả này đẹp quá, có muốn...”

Đám người này toàn làm những việc li3m máu trên lưỡi đao, khó gặp được người đẹp có cả vẻ ngoài lẫn khí chất như: Lâm Sơ Ảnh, vừa thấy đã nổi lòng tà dâm.

Nghe A Đông nói, ánh mắt Từ Thiên Phong nổi sát khí. Nếu không phải còn đang lo cho sự an toàn của Miêu Miêu thì giờ hắn đã đá bay đầu A Đông rồi! Lâm Sơ Ảnh nhìn thấy ánh mắt Từ Thiên Phong nên khẽ giật góc áo hắn, ra hiệu cho hắn đừng kích động.

Lâm Sơ Ảnh ra hiệu nên Từ Thiên Phong tạm thời bỏ qua suy nghĩ muốn giết A Đông, bây giờ điều quan trọng nhất là bảo đảm an toàn cho Miêu Miêu, có điều trong lòng Từ Thiên Phong, hắn đã phán tội chết cho tên bắt cóc A Đông này rồi!

“Câm mồm" Tiếng quát tức giận vang lên trong bộ đàm: “A Đông! Đừng quên mục đích của chúng ta! Có tiền rồi thì muốn chơi gái nào mà chả được?”

Hai người bị dẫn vào nhà kho, một gã đeo kính râm đen ngồi trên ghế, miệng ngậm xì gà, thỉnh thoảng phả một làn khói trắng, chắc đây là “anh Hổ” mà A Đông nói. Sau lưng gã ta còn có bốn gã cao lớn nữa, ai nấy đều mang súng lục bên hông.

Đến giờ mà chỉ thấy sáu người, xem ra còn không ít người đang ẩn núp nữa, bọn chúng khá cẩn thận.

Từ Thiên Phong bình tĩnh lấy chi phiếu ra, trầm giọng hỏi anh Hổ: “Chúng tôi đã mang tiền đến rồi, người đâu?”