“Lần này công việc làm ăn của Đường gia lâm vào tình thế bắt buộc”.
Ở ngoại ô thành phố S, trong thư phòng ở lầu hai của căn biệt thự 3 tầng, một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu đen đang nhàn nhạt nói chuyện.
Ông ta là người quản lý đương nhiêm của Đường gia- Đường Phong Ngôn. Nhà họ Đường hiện nay cũng xem như chiếm một vị trí riêng ở thành phố S, xuất thân phong phú, hơn nữa còn có một đứa con gái là Đường Phỉ Phỉ -đại minh tinh nổi tiếng trong làng giải trí, mấy năm nay Đường gia phát triển thật sự không tệ.
Chỉ có điều…
Đường Bội đứng ở trước mặt ông hơi cúi đầu, ở chỗ ông ta không nhìn thấy, khóe môi cô cong lên nụ cười lạnh, không có trả lời cũng không có từ chối.
Không nghe thấy Đường Bội trả lời, Đường Phong Ngôn hơi nhíu mày, giận tái mặt liếc nhìn đứa con gái càng ngày càng im lặng, giọng nói càng lạnh lẽo hơn so với lúc trước:
“Sức khỏe của Tử Thái gần đây tốt hơn nhiều, xem ra phương pháp mà chuyên gia bệnh tim mới đưa ra, rất có ích cho việc điều trị”
Nụ cười lạnh trên khóe môi của Đường Bội càng rõ ràng hơn.
Nếu như là quá khứ, cô nhất định sẽ tin.
Nhưng mà, có lẽ Đường Phong Ngôn không bao giờ ngờ được, Đường Bội đứng trước mặt ông ta hôm nay đã không còn là người vì bệnh tình của em trai mặc cho bọn họ sai khiến nữa.
Đường Bội ấy đã chết sau một tháng ngâm mình trong biển lớn rét lạnh rồi…
Hiện tại, đứng trước mặt ông ta là Đường Bội biết hết sự thật.
Em trai…
Nhẹ nhàng ngoéo ngón tay bên người một cái, Đường Bội giấu đi nụ cười lạnh nơi khóe môi, mặt không chút biểu cảm ngẩng đầu lên nhìn người mà cô phải gọi là “cha” lạnh lùng hỏi:
“Bố muốn cái gì?”
Mày của Đường Phong Ngôn nhíu chặt hơn, ông chán ghét mẹ của Đường Bội, người phụ nữ yếu đuối ấy không thể mang đến cho ông thứ gì. Nhưng đứa con gái giống như thiên tài này, ông vừa hận, vừa sợ lại vừa ỷ lại.
Đường Bội hoàn toàn là vũ khí sắc bén của Đường gia, nhất định phải giữ chặt cô ở trong lòng bàn tay, nếu không Đường gia mấy năm nay làm sao có thể phát triển nhanh như vậy, con gái bảo bối của ông sao có thể trở thành đại minh tinh.
Đường Bội không chút nào sợ hãi đối mặt với Đường Phong Ngôn, thần sắc trên mặt đối phương biến đổi đều bị cô nhìn thấy tường tận. Cô đương nhiên biết ông ta đang nghĩ cái gì, chính là muốn lợi dụng em trai đã chết từ lâu của cô mà khống chế cô thôi.
Ngay cả Đường Phong Ngôn muốn có được vật gì trong tay người đó cô cũng biết, chỉ có điều bây giờ cô sẽ không để cho Đường gia được toại nguyện.
Đường Phong Ngôn cau mày, đánh giá con gái một lúc lâu, vẫn mở miệng nói:
“Thông tin về hạng mục cạnh tranh đấu thầu Tây Giao ở thành phố S”
“Bố”. Đường Bội hờ hững nói: “Theo con được biết, người sau lưng hạng mục Tây Giao, là nhân vật mà Đường gia tuyệt đối không thể chọc vào”.
Đường Phong nhíu mày chặt hơn, có chút không kiên nhẫn nói: “Nếu như xảy ra chuyện gì nhà họ Đường đương nhiên bảo vệ cho con…” Ông nhìn ánh mắt của Đường Bội, không được tự nhiên tăng thêm cái tên:
“Tư Thái được an toàn”.
Ông cảm thấy hôm nay Đường Bội có phần sắc bén không bình thường, nhưng hạng mục Tây Giao có thể mang đến lợi ích không nhỏ cho Đường gia khiến ông không thể có suy nghĩ khác, lại càng không muốn tốn tâm tư để đi tìm hiểu đứa con gái trước giờ ông không quan tâm.
Đường Bội không nói thêm gì, xoay người bước ra khỏi thư phòng.
Đắc tội với người sau lưng ấy, cho dù có một trăm Đường gia cộng lại, cũng không bằng một bàn tay của người ấy, vậy mà dám bảo sẽ bảo vệ cho cô chu toàn?.
Kiếp trước đã từng làm đồ bỏ một lần, bây giờ nàng muốn những người của Đường gia tự mình nếm thử hậu quả khi đắc tội với người đó.
Ánh mắt của Đường Bội lưu chuyển, từ khi cô tỉnh lại phát hiện thời gian trôi về khoảnh khắc một tháng trước, trước khi sự việc ấy diễn ra, cô đã hạ quyết tâm, muốn khiến những người này phải trả giá đắt!. Phong cảnh đẹp nhất thành phố S trên ngọn núi nhỏ cũng chỉ có căn biệt thự này.
Đường Bội đứng ở phía ngoài vách tường của biệt thự, trước khi trọng sinh cô từng tới nơi này, bên trong canh phòng hết sức nghiêm ngặt, ngoại trừ hệ thống bảo vệ tiên tiến nhất trên thế giới, còn có rất nhiều vệ sĩ có bản lĩnh nhanh nhẹn canh gác.
Lần trước tới đây, là vì cô muốn trộm một tài liệu bí mật cho Đường gia, kết quả là ban ngày mới thay Đường Phỉ Phỉ diễn một số cảnh hết sức cực nhọc, khiến tinh thần không được tốt, nhất thời sơ suất, hoàn toàn bị hệ thống bảo vệ an toàn phát hiện.
Chỉ có điều…
Đường Bội ở trong bóng đêm lộ ra một nụ cười khẽ.
Lần này, cô không đếm xỉa đến lời uy hiếp của Đường Phong Ngôn và không mang theo tâm trạng lo lắng, cô nghỉ ngơi thật tốt 2 ngày rồi mới đi tới nơi này.
Hơn nữa, bây giờ mục tiêu của cô không phải là hệ thống an toàn trong thư phòng, mà là…
Cô đưa tay vén mái tóc dài, trước khi tới đây, cô còn đặc biệt trang điểm tỉ mỉ. Dung mạo của cô và Đường Phỉ Phỉ vốn giống nhau đến 5 phần, cố gắng bắt chước, trừ phi là người tương đối quen thuộc, nếu không mọi người nhất định sẽ nhầm cô là đại minh tinh Đường Phỉ Phỉ.
Đường Bội hoạt động thân thể, khéo léo né tránh được tia hồng ngoại dò xét trên tường, lướt nhanh qua rồi leo lên tường.
Cô chọn điểm dừng chân là nơi những vệ sĩ canh chừng khá lỏng lẻo, cũng là chỗ tiện nhất để cô ẩn thân tàn hình.
Đường Bội liên tục khom người, thu liễm hơi thở, dọc đường cẩn thận xuyên qua vườn hoa đến mặt sau của lầu chính biệt thự, ngẩng đầu thoáng nhìn lướt qua tòa biệt thự cao 3 tầng, nếu như cô nhớ không lầm thì phòng ngủ của chủ nhân ngôi biệt thự này ở lầu 2, và cũng là nơi được canh giữ nghiêm ngặt nhất sau thư phòng, tọa lạc ở hướng đông tây.
Thân hình vô cùng nhanh nhẹn bám vào tường, làm thế nào để tránh những hệ thống bảo vệ, che giấu hành tung của bản thân là những hạng mục từ nhỏ cô đã được học tập.
Từ trước đến nay, Đường Bội luôn là thiên tài trong phương diện này.
Rất nhanh đã đến lầu hai, phòng ngủ chính có một ban công rộng rãi, Đường Bội lặng lẽ xoay người nhảy vào ban công, giữa phòng ngủ và ban công ngăn cách bởi một cửa sổ sát đất thật lớn, được che chắn bởi tấm màn thật dày, khiến cô mơ hồ không nhìn rõ tình huống bên trong.
Trên ban công bày một chiếc ghế dựa hết sức thoải mái, bên cạnh có một bàn trà thủy tinh nho nhỏ, trên bàn có một quyển sách.
Cô tùy ý nhìn lướt qua tên quyển sách: Bốn mươi vị thần và bốn mươi đêm là một quyển truyền thuyết dân gian Ả Rập, xem ra lời đồn quả nhiên là sự thật, người đứng đầu đế quốc ám dạ là người có trí thông minh tuyệt đỉnh, năng lực cường hãn, là một kỳ tài. Đáng tiếc từ nhỏ sức khỏe suy nhược, đọc sách là thú vui tiêu khiển duy nhất của anh ta
Kiếp trước, Đường Bội tới nơi này, cũng không kịp nhìn qua chủ nhân của nó.
Lúc này, cô đang đi về phía phòng ngủ của ám dạ đế vương khó lường đó.
Cô hơi hơi híp mắt, mượn ánh trăng để xác nhận lại cách ăn mặc của mình.
Vẻ bên ngoài được chăm chút tỉ mỉ, hàng mi dài dài được quét màu hồng phấn có thể khiến cho người xem thoạt nhìn thấy thuần khiết, tao nhã, và son nước cùng màu…Ngay cả tóc cũng cố ý làm cho thẳng, buông xỏa ở phía sau.
Nhìn qua rất giống dáng hình của Đường Phỉ Phỉ.
Gió từng đằng xa thổi tới, thổi tung rèm cửa nối liền với ban công. Cô mượn cơn gió nhẹ này, lắc mình vào phòng ngủ.
Chủ nhân của phòng ngủ vẫn còn chưa ngủ.
Anh đang ngồi dựa vào đầu giường, trên ngón tay thon dài cầm một quyển sách, cho dù nghe thấy hơi thở của một người khác xuất hiện trong phòng, anh cũng không lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Anh thong thả ngẩng đầu nhìn về phía Đường Bội, môi mỏng hơi hé mở:
“Cô là ai?”
Thanh âm này trầm thấp, từ tính, mang theo chút lười nhác, khàn khàn, hết sức êm tai, có thể nói là giọng nam dễ nghe nhất mà Đường Bội từng nghe, cô thậm chí có lý do tin tưởng, giọng nói như vậy nếu xuất hiện trong giới ca sĩ, nhất định sẽ tạo nên cơn cuồng phong, khiến vô số người khuynh đảo vì anh.
Huống hồ, chủ nhân của giọng nói này lại là người đàn ông anh tuấn hiếm thấy.