“Chú Thường….” Trên mặt Sở Quân Hàn không có chút hờn giận, chỉ chậm rãi đi tới bên cạnh bọn họ, nhàn nhạt liếc mắt lườm quản lý Thường một cái.
“Haha…Haha…” Quản lý Thường cười haha, cười nói: “Đường tiểu thư thân thủ nhanh nhẹn, nói thật ngoại trừ thiếu gia, ở đây, không tìm thấy người có thể dạy cô.”
“Tôi cũng không dám…” Đường Bội cười đến mức nheo mắt lại, cô đã nhìn ra, người quản lý này với Sở Quân Hàn tuyệt đối không phải thân phận cấp trên cấp dưới đơn giản như vậy, nhưng vẫn mỉm cười liếc mắt nhìn Sở Quân Hàn một cái, cười nói
“Làm phiền Sở thiếu đại giá.”
Cô nói xong, không nói chuyện với Sở Quân Hàn, mà nhanh chóng lôi kéo cương của Phong Triệt, sau đó xoay mình lên ngựa.
Đường Bội ngồi ở trên mình của Phong Triệt, cúi người cười với Sở Quân Hàn, Phong Triệt chỉ hí một cái, sau đó phóng ngựa lao về phía trước, vượt qua tay vịn của chuồng ngựa, lướt trên thảm cỏ xanh mướt của mã trường.
“Thiếu gia…”
Quản lý Thường tên là Thường Hướng Văn, quả thật không phải quản lý của mã trường Vân Tiêu đơn giản như vậy. Bắt đầu từ thời bố của anh, ông đã làm việc ở Sở gia. Thời gian ông gặp Sở Quân Hàn không nhiều, nhưng cũng xem như nhìn anh lớn lên.
“Ừ.” Ánh mắt của Sở Quân Hàn dừng trên bóng lưng đang phóng ngựa của Đường Bội, chỉ thuận miệng đáp lại.
“Đường tiểu thư vừa xinh đẹp, thân thủ lại tốt, cưỡi ngựa lại giỏi, hơn nữa con người lại rộng rãi…” Thường Hướng Văn càng nói, nụ cười trên mặt càng sâu:
“Cùng với những tiểu thư khác, quả thật không giống nhau, cô với thiếu gia ở cùng một chỗ, điệu bộ rất tự nhiên.”
“Cô ấy đúng là con hồ ly nhỏ.” Nét mặt Sở Quân Hàn cũng trở nên nhu hòa không ít, đối với người đàn ông trung niên cũng xem như là một nửa trưởng bối, cười nói:
“Hành động vừa rồi của chú, sẽ khiến cho cô ấy ở mã trường từ nay về sau, hoành hành không sợ.”
Thường Hướng Văn cười haha, cùng Sở Quân Hàn nhìn về phía Đường Bội rời khỏi.
Dưới trời xanh mây trắng, phía trên bãi cỏ xanh biếc, bóng hình của cô đã trở nên rất nhỏ, chỉ có thể nhìn thấy bóng người màu đỏ, và con ngựa màu đen mạnh mẽ, thoạt nhìn cực kì linh hoạt.
Bất cứ chuyện gì cũng nên có chừng có mực, đây là pháp bảo mà Thường Hướng Văn ông dùng ở nhà họ Sở nhiều năm, quả nhiên không tệ.
Có những lời ông không nói ra miệng, Sở Quân Hàn đối với Đường Bội như vậy, hôm qua còn không ngại nguy hiểm để cứu cô.
Trên dưới mã trường Vân Tiêu, ai còn không xem cô như công chúa?!
Về phần hành động của ông thì có liên quan gì?!
Bởi vì người đứng đầu nhà họ Sở, đang đứng ở bên cạnh ông!
Tuy rằng biểu cảm trên mặt vẫn lạnh nhạt quanh năm, nhưng trong đôi mắt đẹp lại lộ ra ánh sáng, dịu dàng mà ông chưa từng gặp.
Rất có thể vì hôm qua Sở Quân Hàn cố gắng quên mình để cứu Đường Bội, nên hôm nay cô cảm nhận được ánh mắt khác thường của những người khác.
Ánh mắt của những nữ minh tinh kia, nhìn về cô càng lúc càng phức tạp.
Trộn lẫn hâm mộ, ghen tị, tuy rằng không rõ ràng nhưng không ngừng che giấu sự khinh thường và chán ghét.
Thế nhưng mặc kệ bọn họ nhìn Đường Bội như thế nào, hôm nay cuối cùng cô cũng thanh tịnh không ít, có thể tha hồ phóng ngựa rong ruổi, không có ai làm phiền.
Sắc mặt Đường Phỉ Phỉ, từ khi Đường Bội bắt đầu xuất hiện thì vẫn luôn không tốt.
Cô quả thật không quen cưỡi ngựa, ngồi thúc ngựa chạy hơi nhanh một chút thì đã cảm thấy lung lay sắp đổ.
Nhưng cô lại chỉ có thể kiên trì, cắn chặt răng, không ngừng luyện tập một cách cứng nhắc.
Đường Bội nhiều lần cố ý chạy qua bên người cô như một cơn gió, Đường Phỉ Phỉ giống như lâm vào đại địch, phảng phất lúc nào cũng có thể rơi xuống ngựa.
Cho nên một ngày qua đi, khi Hứa Tử Ninh giúp cô từ trên ngựa xuống, cô suýt nữa đứng không vững.
Hôm nay mã trường Vân Tiêu không phái huấn luyện mới cho Đường Bội, có lẽ Sở Quân Hàn không muốn xuất hiện trước ống kính vì thế dù mặc trang phục cưỡi ngựa nhưng cũng không cưỡi ngựa chung với các cô.
Đường Bội tiện tay ném roi da cừu cho nhân viên công tác mã trường ở gần nhất, cười tủm tỉm đi đến bên cạnh Đường Phỉ Phỉ, nói với cô ta:
“Bộ dạng này của cô, thua tôi là chắc rồi.”
Kỳ thật cô biết cho dù cho Đường Phỉ Phỉ thời gian một năm, cô ta cũng không thể thắng được cô.
Nhưng mà nhìn Đường Phỉ Phỉ từ trước đến nay luôn được nuông chiều từng li từng tí, vậy mà không thể không nghiến răng nghiến lợi ngồi trên lưng ngựa, dáng vẻ miễn cưỡng đó, thật sự khiến cho cô vui vẻ.
Huống chi, cô còn có dự định khác.
“Xin cô tránh ra.” Hứa Tử Ninh không chút khách khí lớn tiếng nói với Đường Bội: “Phỉ Phỉ cần nghỉ ngơi rồi.”
Giọng nói của cô ta hơi lớn cho nên những người phụ trách quay phim trong mã trường và vài phó đạo diễn trong tổ cũng chú ý đến bên này.
Hứa Tử Ninh đỡ Đường Phỉ Phỉ, khiến sức nặng trên người của cô ta đều đặt hết lên vai cô.
Hai người con gái thoạt nhìn gầy yếu, mỏng manh sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ loạng choạng đứng không vững, quả thực có chút đáng thương.
Mà Đường Bội lại sảng khoái tinh thần, ung dung đứng ở trước mặt các cô.
Một đôi như thế, nếu như người bình thường nhìn thấy cảnh này, thông thường nhất là đàn ông, chắc chắn sẽ nghiêng về phía bọn họ, không cần nói cũng biết.
Ánh mắt Đường Bội xoay xoay, trong nháy mắt cô đã hiểu được Hứa Tử Ninh làm vậy có dụng ý gì.
Xem ra lão hồ ly Đường Phong Ngôn bắt đầu phòng ngừa cô sẽ đập nồi dìm thuyền, thật sự sẽ vạch trần scandal của Đường Phỉ Phỉ. Cho nên ông ta mới cố ý bảo Hứa Tử Ninh làm như thế, khiến cho tổ chương trình thậm chí cả khán giả đều cho rằng cô và Đường Phỉ Phỉ bất hòa, một mặt muốn tạo scandal mặt khác tạo độ tin cậy cho khán giả.
Cô sẽ để cho bọn họ được toại nguyện.
Đường Bội cười xinh đẹp, lùi lại một bước rồi nói: “Tôi chỉ muốn nói với cô Đường Phỉ Phỉ tiểu thư vất vả như vậy, buổi tối tốt nhất nên dùng tinh dầu mát xa thì mới có thể ngủ được, nếu không ngày mai toàn thân sẽ đau nhức, cưỡi ngựa không được.”
Cô lộ vẻ rộng lượng lại thân thiết khiến cho sắc mặt của Hứa Tử Ninh cứng đờ, mỉa mai nói: “Cô có lòng tốt như vậy sao?!”
Cô ta nói những lời này bằng giọng rất nhỏ, gió thổi trên mã trường hôm nay hơi lớn có lẽ ngoài trừ bọn cô, người khác cũng không thể nghe thấy.
“Dĩ nhiên không rồi.” Thanh âm của Đường Bội nhỏ đi nhiều: “Nên biểu hiện thân thiết một chút chứ, cô gái nhỏ. Hoặc là cô muốn để toàn thế giới này đều biết cô và Đường Phỉ Phỉ đều đối với tôi tràn ngập địch ý. Về phần tại sao lại tràn ngập địch ý? Có lẽ là từ lần đầu tiên tôi lên tiếng về việc mình làm thế thân cho Đường Phỉ Phỉ?...”
Cô cười với Hứa Tử Ninh, nâng giọng cao lên một chút: “Nhất định phải dùng ba loại dầu này để mát xa, nếu như cô không biết phương pháp mát xa như thế nào, thì buổi tối có thể tới hỏi tôi. Cố lên nha, Đường tiểu thư.”
Nhiếp ảnh gia và phó đạo diễn có phần thất vọng khi nhìn thấy ba người vô cùng thân thiết, nếu như có thể nắm được một vài cảnh quay mâu thuẫn và căng thẳng thì mới có thể thu hút quần chúng.
Thế nhưng cảnh thuận hòa như vậy bọn họ chỉ có thể chụp nhưng phải xem sau đó có dùng được hay không.
Nửa câu trước Đường Bội nói nhóm nhiếp ảnh gia nghe không được, nhưng biểu hiện phía sau lại được quay lại hết sức rõ ràng.
Đường Phỉ Phỉ đau nhức khắp cả người, nhìn thấy Đường Bội cô ta cắn môi dưới sắp rách, đứng trước máy quay lại chỉ có thể miễn cưỡng cười nói:
“Cảm ơn cô, Tử Ninh cô ấy chỉ quá quan tâm tôi, cho nên còn chưa hiểu nhiều việc, hy vọng cô đừng để bụng.”
“Làm sao có thể?” Đường Bội cười một cách rộng rãi, xoay người rời đi.
Bữa cơm chiều này Đường Bội ăn hết sức ngon miệng, sau khi cô về tới phòng thì tắm rửa cho thoải mái dễ chịu.
Chờ cô mặc áo tắm từ phòng tắm đi ra, thì đột nhiên cắn môi dưới híp mắt nở nụ cười:
“Em còn cho rằng, anh đã đi rồi.”
Sở Quân Việt buông sách trong tay, đứng dậy từ ghế nằm thoải mái bên cạnh giường, tiến lên chụp lấy khăn lông ở trong tay Đường Bội, sau đó kéo cô đến ngồi xuống trên ghế nằm, vừa dịu dàng giúp cô lau tóc vừa nhàn nhạt nói:
“Chỗ này không phải là địa bàn của anh sao? Đương nhiên anh muốn tới thì tới.”
“Sở thiếu…” Đường Bội thoải mái mà híp mắt, hưởng thụ phục vụ tuyệt đối mà chưa có ai hưởng thụ qua, sự phục vụ của người đứng đầu nhà họ Sở, khẽ cười nói:
“Có ai từng nói với anh không… Dáng vẻ này của anh, rất đáng yêu?”