Nhưng Minh Hiên đã ra hiệu, ngoại trừ Đường Phỉ Phỉ ở lại bên ngoài thì 6 vị diễn viên khác phải cưỡi lên ngựa của mình.
Minh Hiên với tư cách là người biên tập chương trình có tiếng trong giới showbiz không những biết cách khiến chương trình trở nên độc đáo, hữu mại, hơn nữa còn giỏi về nắm bắt cách hấp dẫn ánh mắt của khán giả.
Không giống đại đa số chương trình, giới thiệu về tuyển thủ dự thi ngày từ đầu, mà phải trải qua một khoảng thời gian tuyên truyền, đến khi mọi người đều thuộc làu tên những tuyển thủ tham gia trận thi đấu mới thôi.
Hơn nữa, cuộc họp báo khẩn cấp sáng nay tung ra tin tức scandal càng hấp dẫn sự quan tâm của mọi người.
Thế nhưng lúc này, trong lòng người xem, vì scandal của Đường Phỉ Phỉ khó tránh khỏi có cái nhìn tiêu cực về các diễn viên còn lại.
Vì thế, thay vì để các cô dùng dung mạo xinh đẹp để hấp dẫn người xem, chỉ là vẻ đẹp tô vàng nạm ngọc ở bên ngoài, nhưng bên trong lại trống rỗng, chỉ tổ bêu danh mà thôi, chi bằng để các cô dùng khí thế của mình chinh phục khán giả.
Ngay cả Mạc Thành và Nhan Ninh cũng nhận được nhắc nhở của Minh thiếu, vừa lên nói lời giới thiệu hai ba câu, về mã trường Vân Tiêu thì đã trực tiếp vào chủ đề chính.
“Tục ngữ nói, bất luyện giả bất thức *. Cho nên nói nhiều lời cũng bằng thừa, chi bằng chúng ta hãy cùng quan sát những tuyển thủ sắp dự thi thông qua ống kính đi.” Mạc Thành cười tít mắt nói.
Theo tiếng nói của anh vừa ngừng, máy quay phim đột nhiên kéo xa ra, tất cả 6 diễn viên nữ đều được thu vào ống kính.
Trời xanh mây trắng, màu xanh của hoa cỏ như tấm đệm, dáng người xinh đẹp trên tuấn mã mạnh mẽ…Bỗng chốc đã đưa mọi người từ thời đại công nghệ cao trở về với cổ đại.
Đường Bội không có nóng lòng biểu hiện bản thân, cô khống chế Phong Triệt chạy chậm xung quanh mã trường.
Thế nhưng, đám người Thịnh Lan lại không nghĩ như vậy.
Những diễn viên nữ ở đây, ngoại trừ Đường Phỉ Phỉ mà Minh Hiên nảy ra ý muốn mời, bọn họ đều từng đóng phim hành động, bản lĩnh cũng không tệ.
Nhất là Bạch Chỉ San và Khương Dĩ Đồng, phim hành động và phim võ hiệp của hai người bọn họ là nhiều nhất trong số những người ở đây, cưỡi ngựa giống như ăn cơm bữa. Trải qua vài ngày đặc huấn, bất kể là kỹ thuật cưỡi ngựa được nâng cao bao nhiêu, nhưng khi ở trên ngựa thi thoảng có vài động tác nhỏ đẹp mắt mang tính khiêu chiến, vô cùng thu hút ánh mắt người xem.
Mạc Thành và Nhan Ninh nhìn thấy cảnh đẹp ý vui như vậy, hình ảnh có phần khác biệt so với bình thường, cho nên giới thiệu quy tắc trận đấu một cách đơn giản.
Sau đó người nào cũng biết, trận đấu là một chuyện, giám khảo mới là một trong những vở kịch vui chân chính của ngày hôm nay.
Mạc Thành kinh ngạc mở to hai mắt dường như không thể tin được: “Không ngờ ngay cả Minh thiếu cũng xuống nước rồi.” Anh nói tới đây lại cười cười có chút ái muội, nói:
“Vậy nữ diễn viên nào có thể được Minh thiếu ưu ái, có lẽ lần này sẽ một bước lên mây rồi.”
Minh Hiên lạnh nhạt quét mắt nhìn anh ta một cái nhưng không có nói tiếp.
Trước mặt mọi người anh luôn bày ra dáng vẻ lạnh lùng, nên mọi người cũng đã tập mãi thành quen rồi.
Chỉ là, máy quay phim lại nhạy bén bắt được hình ảnh khi ánh mắt anh nhìn về phía các minh tinh nữ đang cưỡi ngựa thì trở nên ấm áp hơn nhiều.
“Vị thứ nhất chính là Minh thiếu…” Nhan Ninh nói một cách chậm rãi, cô thoạt nhìn bình tĩnh và trấn định hơn Mạc Thành rất nhiều, nhưng rất nhiều khán giả lại thích cô như vậy, thích cô dùng khuôn mặt thanh tú, đôi khi pha một chút dí dỏm, cười cười nói: “Vị kế tiếp, tôi không dám giới thiệu đâu.”
“Vì sao?”
Mạc Thành cố tình hỏi.
“Tôi sợ miếu quá nhỏ a.” Nhan Ninh nói.
“Vậy cô cứ yên tâm đi, dù sao chủ nhân cũng không chê miếu nhà mình quá nhỏ.” Mạc Thành định liệu trước, nói tiếp, lộ ra nụ cười thần bí.
Hiện trường bỗng trở nên yên tĩnh, theo tiến trình quay phim của chương trình, mọi người đã đoán được chủ nhân mã trường Vân Tiêu là ai. Nhưng vị thiếu gia ấy, không phải vẫn luôn là thần long thấy đầu không thấy được đuôi sao, bất luận người nào cũng không thể ép anh làm chuyện mà anh không muốn làm sao ?
Đường Bội và các cô đương nhiên có thể nghe ra đối thoại của Nhan Ninh và Mạc Thành, cô không có chút ngượng ngùng, ngược lại cười một cách thoải mái khi ống kính hướng về mình.
Đúng lúc này, Sở Quân Hàn chậm rãi đi vào bàn.
Anh cũng mặc trang phục cưỡi ngựa, nhưng hoàn toàn khác với màu xanh đậm trên người Minh Hiên, trang phục trên người anh là màu đen.
Thiếu gia nhà họ Sở rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, là chủ nhân đứng phía sau tập đoàn Sở thị, bóng hình của anh bỗng nhiên xuất hiện trước ống kính, những thợ quay phim không cần chỉ huy, mọi ống kính đều hướng về phía anh, dáng vẻ vội vàng gấp gáp như muốn chup lấy mọi góc cạnh trên người anh.
Sở Quân Hàn lại không chút để ý đến những ống kính này, chỉ bước chậm đến bên cạnh Minh Hiên, liếc mắt nhìn Đường Bội ở xa xa, không hề để ý đến người khác, cứ thế tự đi đến ở chỗ bên ngoài mã trường, ngồi xuống chiếc ghế được thiết kế đặc biệt cho mình.
“Chao ôi, quả nhiên mấy vị khách quý vừa xuất hiện, thì mặt của chúng ta có thể trực tiếp bỏ qua rồi.” Mạc Thành giả vờ như có phần thương tâm nói.
“Vị khách cuối cùng còn chưa đến đâu đấy.” Nhan Ninh không chút nể tình nói.
“Người cuối cùng?” Mạc Thành thở dài một cách khoa trương: “Tôi chỉ hy vọng anh ta có thể xấu hơn tôi một chút! Dẫn chương trình nhiều năm rồi, lần đầu tiên tôi bị người ta cướp mất máy quay, không khéo mọi người lại không nhớ ai mới là người dẫn chương trình mất!”
“Vậy có lẽ phải khiến anh thất vọng rồi…” Nhan Ninh không chút khách khí châm chọc.
Hạ Tử Diệu mang theo nụ cười mê người, hoàn toàn là đứa con cưng với thân phận cao quý của tất cả các nhiếp ảnh gia.
Hào quang của ảnh đế, khiến cho bầu không khí của hiện trường vụt đến mức cao điểm.
Huống chi, hai người đàn ông trước đó mặc dù rất hoàn mỹ nhưng lạnh lùng quá mức. Nhưng ảnh đế không chỉ tuấn tú khôi ngô, còn rất ra dáng thân sĩ, có nụ cười mê người khiến tất cả mọi người đều nảy sinh hảo cảm.
Ba vị khách quý đều đã đến, có thể thấy được Minh Hiên vì hoạt động lần này đã tốn không ít tâm sức.
Mà vở kịch chân chính, vẫn còn ở đằng sau.
Mạc Thành cười tủm tỉm, cúi đầu nhìn quy tắc trận đấu trong tay, bỗng nhiên cười càng thêm khoái trá: “Tôi tin các bạn và mọi người nhất định sẽ rất trông đợi vào trận đấu kế tiếp.”
“Vì sao?” Nhan Ninh hiếm khi tò mò hỏi.
“Trong phim cổ trang, thường có cảnh anh hùng kéo mỹ nhân thẹn thùng động lòng người lên lưng ngựa có phải không?” Mạc Thành hỏi.
“Ừ.” Nhan Ninh gật đầu.
“Hôm nay chúng ta có thể nhìn lại cảnh tượng kinh điển đó, nhưng…” Mạc Thành cười thần bí: “Hôm nay sẽ là mỹ nhân kéo anh hùng lên ngựa.”
Anh nói xong câu đó thì lớn tiếng tuyên bố với mọi người: “Quy tắc của trận đấu chính là, mỗi tuyển thủ từ vị trí đối diện giục ngựa chạy đến trước mặt 3 vị khách quý sau đó kéo một trong số họ lên ngựa rồi chạy về điểm xuất phát trong thời gian ngắn nhất, người làm được điều đó sẽ là quán quân của cuộc thi hôm nay.”
Quy tắc thế này, chỉ sợ mới nghe lần đầu, mà 3 vị khách quý ở hiện trường hôm nay lại là…
Vài vị minh tinh ngồi trên lưng ngựa có chút hưng phấn lại chần chừ nhìn 3 người đàn ông lẳng lặng ngồi ở đó nhưng khí thế lại hết sức cường đại.
Chỉ có Đường Bội nhưng có vẻ đăm chiêu liếc mắt nhìn Minh Hiên, nghĩ đến lúc trước anh ta tiết lộ cho mình mục đích của trận đấu lần này, đột nhiên cô có thể hiểu được đại khái anh ta muốn chọn nhân vật chính như thế nào rồi.
Cô mỉm cười, cùng với mấy người còn lại giục ngựa chạy qua.