Đường Bội dùng bàn tay trắng nõn nắm dây cương, để Phong Triệt giảm bước chân lại.
Cô lại không biết, lúc này mình với Sở Quân Hàn cùng ngồi trên một con ngựa giống như thần tiên quyến lữ, Sở Quân Hàn tuấn tú khôi ngô, còn Đường Bội thì xinh đẹp động lòng người, lại thêm Phong Triệt, thấp thoáng như một bức họa.
Nhóm thợ quay phim và chụp ảnh cũng không chút khách khí ghi lại khoảnh khắc rung động này.
Đẹp giống như một bức tranh nhưng cũng khiến cho Bạch Chỉ San và đám người Thịnh Lan chưa bắt đầu trận đấu hầu như muốn cắn nát cả răng.
Cánh tay Sở Quân Hàn ôm eo Đường Bội, nét dịu dàng hiếm gặp trong mắt anh, và nụ cười càng lúc càng tươi trên môi Đường Bội…Đều làm cho các cô như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, thân thể gần như không ngồi vững trên ngựa, đều hận vì sao người biểu diễn đầu tiên không phải là bọn họ?
Sớm biết rằng, Sở đại thiếu bình dị và gần gũi như vậy bọn họ nên mời anh đầu tiên, để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng anh!
Bạch Chỉ San cắn môi, kế tiếp đến phiên cô rồi.
Cô lôi kéo cương ngựa, gắng gượng nói với Đường Bội bằng giọng điệu cứng nhắc: “Đường Bội, trận đấu của tôi sắp bắt đầu rồi.”
Đường Bội trong nháy mắt liền hiểu được dụng ý của cô ta.
Trước khi bắt đầu trận đấu của một tuyển thủ, thì vị khách quý cần trở lại chỗ ngồi của mình.
Cô cười nhạt, nếu như đã là thi đấu, thì phải thắng khiến các cô ấy tâm phục khẩu phục.
Vì thế cô hơi nghiêng đầu nói khẽ với Sở Quân Hàn: “Anh nên về chỗ rồi.”
“Ừ.” Sở Quân Hàn cúi đầu lên tiếng, ánh mắt dời khỏi người Đường Bội, một ít gió xuân cuối cùng cũng đôi mắt cũng đông lại, lạnh lùng đảo qua Bạch Chỉ San.
Hô hấp của Bạch Chỉ San như bị kiềm hãm, chưa từng bị ánh mắt nguy hiểm nào nhìn chăm chú như vậy.
Người ban nãy ngồi ở phía sau Đường Bội, nhã nhặn, ôn hòa như gió xuân, giống như chỉ là ảo giác của riêng cô.
Mà ánh mắt như tên ngầm trước mắt của Sở đại thiếu, mới giống dáng vẻ của đế vương ám dạ trong truyền thuyết.
Con ngựa dưới thân Bạch Chỉ San dường như cũng cảm nhận được sự bất an và cứng nhắc của cô, nên đứng cào móng trước, bất an phát ra tiếng thở phì phì trong mũi.
Sở Quân Hàn lúc này mới từ trên ngựa Phong Triệt xoay người xuống ngựa.
Xe mặt cỏ tới đón anh đã đến bên cạnh, chỉ là không tiến lên quấy rầy boss mà thôi.
Tài xế xe hơi đồng tình liếc mắt nhìn Bạch Chỉ San một cái, thật muốn nói cho cô ấy biết, người bị boss nhìn như thế, đều là bất hạnh.
Bạch Chỉ San không biết những thứ này.
Cô vốn đang lo lắng, nhưng nhìn thấy Sở Quân Hàn trở về xe mặt cỏ, không hề có chút lưu luyến Đường Bội, thì trong lòng dần dần hình thành một suy nghĩ lớn mật.
Cô xinh đẹp động lòng người hơn Đường Bội, vóc người cũng lồi lõm hơn cô ta, với lại còn nổi tiếng hơn!
Nếu Đường Bội đã mời được Sở thiếu, cô nhất định cũng có thể.
Huống chi…Bạch Chỉ San có phần khinh thường liếc mắt nhìn Đường Bội, xem ra cô ta không lừa mình nếu như Sở thiếu có tình ý gì với cô ta thì tại sao cô ta phải tham gia thi đấu với bọn cô? Đến bây giờ còn chưa nổi tiếng?
Sự đắc ý trong mắt cô ta đương nhiên không qua được Đường Bội, thậm chí khi ánh mắt cô ta lóe lên tia sáng, cô cũng đoán được trong đó chứa ý định gì chính xác đến mười mươi.
Nhưng, Đường Bội cười nhẹ nhàng, dĩ nhiên, cô sẽ không có lòng tốt đi nhắc nhở cô ta, Sở Quân Hàn tuổi còn trẻ nhưng có thể nắm toàn bộ giang sơn của Sở thị trong lòng bàn tay, không đơn giản chỉ vì anh là con trai một của nhà họ Sở!
Đế vương ám dạ, danh xưng này đã giải thích vấn đề một cách rõ ràng rồi!
Cô lôi kéo dây cương của Phong Triệt, đi về phía chỗ nghỉ ngơi dành cho tuyển thủ đã thi đấu xong.
Chỗ đó cách chỗ ngồi của nhóm khách quý rất gần, tầm nhìn không tệ, các cô có thể nhìn thấy màn biểu diễn của những tuyển thủ còn lại.
Đường Bội xoay người xuống ngựa, đem dây cương của Phong Triệt buộc ở cọc ngựa ngoài khu nghỉ ngơi, mỉm cười ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Tào Mạn Mạn.
Mạc Thành và Nhan Ninh giống như kẻ xướng người họa, giới thiệu Bạch Chỉ San xong, nếu so với 2 vị minh tinh trước, Bạch Chỉ San thành danh lâu hơn, và nổi tiếng hơn, khán giả ở trường quay cũng không tiếc dành cho cô ấy những tràng vỗ tay nhiệt liệt.
Không đầy một lát, bóng hình trên ngựa của Bạch Chỉ San đã dọc theo mã trường chạy về phía nhóm khách quý bên này.
Có thể quyết định học theo phương pháp Đường Bội, hoặc cô ấy vốn không am hiểu về biểu diễn, động tác của cô ấy rất đơn giản, chỉ có khi đi ngang qua khán giả, cô ấy xoay người vẫy tay cười ngọt ngào với khán giả khiến họ vỗ tay và reo hò.
Rất nhanh, Bạch Chỉ San thu liễm tinh thần, cười đắc ý liếc mắt nhìn Đường Bội một cái, dây cương rung lên, trực tiếp giục ngựa chạy tới chỗ nhóm khách quý.
Ngựa trắng xoay người một cái ở trước mặt nhóm khách quý, chỉ là cô ta chưa kịp cưỡi đến trước mặt bọn họ thì đã lộ vẻ luống cuống tay chân.
Nhưng, những thứ này đều không quan trọng, chỉ cần có thể thu hút Sở thiếu…
Bạch Chỉ San bình tĩnh khống chế con ngựa, lộ ra nụ cười ngọt ngào với Sở Quân Hàn.
Ánh mắt cô vốn là mắt hạnh, khi cười rộ lên là lúc mê người nhất, cô có trăm phần trăm tự tin, không có người đàn ông nào không bị nụ cười của cô hấp dẫn…
Sau đó, cô ta từ trên ngựa thò người ra, vươn hai tay về phía Sở Quân Hàn.
Đó là một tư thế xin ôm tiêu chuẩn, nếu đổi lại là người đàn ông khác, e rằng trước nụ cười ngọt ngào như vậy đã phóng nhào lên từ lâu, đảo khách thành chủ, chủ động ôm Bạch Chỉ San lên ngựa, sau đó sẽ thúc ngựa mà chạy.
Đây chỉ là suy nghĩ riêng của Bạch Chỉ San, cô nghĩ đối mặt với người đẹp chủ động sà vào lòng lại trước mặt rất nhiều người như vậy, Sở Quân Hàn nhất định sẽ không chối từ.
Cô ta không bắt chước Đường Bội hoàn toàn, đấy là chỗ thông minh Bạch Chỉ San khác so với Đường Phỉ Phỉ, bởi vì cô biết mình không học được, nếu như làm không tốt còn có thể trở thành trò cười cho người khác.
Nhưng, cô tin tưởng mình, nhất định không bại dưới vũ khí của Đường Bội.
Bầu không khí của hiện trường dần dần có phần xấu hổ.
Bạch Chỉ San cưỡi ngựa không quá giỏi, Minh Hiên mời cô ấy là vì tính cách hoạt bát và và tác phong gan dạ của cô ta. Lúc này Bạch Chỉ San chỉ ngồi nửa người trên ngựa, muốn duy trì cân bằng cũng là điều hết sức khó khăn.
Cảnh tượng tốt đẹp trong tưởng tượng không xuất hiện như cô ta mong muốn, Sở Quân Hàn từ đầu đến cuối, ngay cả dư quang khóe mắt cũng chưa từng đảo qua nhìn cô ấy.
Anh chỉ lẳng lặng ngồi ở chỗ ấy, thi thoảng thì nhìn về phía chỗ nghỉ, giống như một đế vương cao quý không cần phải nhìn những thần dân nằm ở dưới lòng bàn chân anh.
Vị trí của 3 người khách quý cách hơi xa, cũng là vì phòng ngừa con ngựa không cẩn thận sẽ đá trúng người khác.
Minh Hiên vẫn không có chút biểu tình.
Hạ Tử Diệu nổi tiếng là thân sĩ, nhưng đã nhìn không được. Huống chi…
Chẳng qua là với vị trí chỗ ngồi của anh, cho dù muốn hóa giải cảnh tượng xấu hổ này của Bạch Chỉ San chỉ càng khiến cô ấy trông càng thêm buồn cười và thảm hại hơn mà thôi.
Hạ Tử Diệu hơi xoay người một chút, dứt khoát xoay người qua, khẽ cười nói với Sở Quân Hàn: “Sở thiếu, Bạch tiểu thư hẳn là muốn mời anh.”
Ánh mắt Sở Quân Hàn dừng lại trên người Bạch Chỉ San, Bạch Chỉ San sớm đã chống đỡ không nổi, nay cảm thấy vui mừng đến phát khóc.
Cô cơ hồ tràn ngập cảm kích liếc mắt nhìn Hạ Tử Diệu một cái, trong lòng cũng không khỏi đắc ý, sức quyến rũ của mình hóa ra lại có sức ảnh hưởng với Thiên Vương Hạ như vậy.
Nhưng, ánh mắt cô quay lại nhìn Sở Quân Hàn, thấy anh không có động tĩnh gì cả.
Bạch Chỉ San ngồi ở trên ngựa, càng ngày càng khó chống đỡ, chỉ cảm thấy hai chân bủn rủn, thân duỗi về phía Sở Quân Hàn đau nhức khó chịu, gần như sắp ngã xuống ngựa.
“Sở thiếu…” Bạch Chỉ San hạ quyết tâm, gọi một tiếng nũng nịu.
Thanh âm ấy uyển chuyển, êm tai, câu hồn đoạt phách, ngay cả Minh Hiên cũng bị hấp dẫn phải quay mặt lại.
Ánh mắt ba người bọn họ đều dồn hết lên người Bạch Chỉ San, hình như đã cho cô động lực vô hạn, khiến cô ổn định lại thân thể của mình một cách miễn cưỡng, nũng nịu gọi: “Sở thiếu, tôi có thể mời anh không?”
Những lời này cực kỳ bạo dạn, lời nói chứa đầy hàm ý, cũng phù hợp cũng với tác phong tràn đầy hoạt bát của cô ta.
Lần này, chung quanh nhóm khách quý đều trở nên yên tĩnh, mọi người đều im lặng chờ đợi kết cục….
Người đẹp kiều diễm như thế chủ động ngã vào lòng, thế giới này rốt cuộc còn có Liễu Hạ Huệ hay không?
“Sở thiếu sẽ lên ngựa sao?”
Ước chừng biết rõ mình sẽ không giành chiến thắng, giọng điệu của Tào Mạn Mạn lại hết sức bàng quan, bình tĩnh, cô quay đầu nhìn về phía Đường Bội, vừa cười vừa hỏi: