Đường Phỉ Phỉ nằm trên đất thật lâu không nhúc nhích.
Động tác của Liên Thiên Duệ không thô lỗ, cô ta cũng không bị thương, nhưng trong ngực lại giống như có lửa, cô ta kìm nén đến mức khó chịu.
Từ khi nào mà cái đứa luôn chỉ có thể làm thế thân cho cô ta, luôn sống dưới sự sai khiến của cô ta - Đường Bội, lại vượt qua cô ta?!
Đường Phỉ Phỉ cô ta, đường đường là đại tiểu thư Đường gia, là nữ minh tinh 'Thiên sứ' có vô số fan, bây giờ lại thành thế thân cho Đường Bội?!
Môi Đường Phỉ Phỉ sắp bị cô ta cắn nát, cô ta nếm được một mùi vị ngai ngái.
Đó là hỗn hợp của hận và máu.
Cô ta ngẩng đầu nhìn Liên Thiên Duệ.
Nhìn từ góc này, Liên Thiên Duệ càng cao lớn hơn.
Sau khi ném ra câu nói kia, hắn lại quay ra cửa sổ, không nhìn Đường Phỉ Phỉ dù chỉ là một lần.
Mắt Đường Phỉ Phỉ trợn to đến đau, cô ta sẽ nhớ nỗi nhục ngày hôm nay, nhớ đây là do con tiện nhân Đường Bội gây ra.
Cô ta chờ, chờ ngày Đường Bội bị Sở thiếu chơi chán rồi vứt bỏ.
Đến lúc đó, cô ta nhất định sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi tất cả sĩ nhục mà Đường Bội mang đến cho cô ta.
Đường Phỉ Phỉ từ từ đứng lên.
Chiếc váy yếm hơi xốc xếch, mái tóc được chăm chút tỉ mĩ cũng rối tung, lớp trang điểm tinh xảo bị nước mắt làm nhòe.....
Nhưng cô ta không quan tâm đến những thứ này, cắn răng nhìn bóng lưng Liên Thiên Duệ, nhìn người đàn ông cao ngạo lạnh lùng trước mặt, hít thở sâu mấy lần, cố gắng để giọng nói của mình nghe kiều mỹ hơn một chút: "Liên tổng..."
Cô ta cúi người cởi đôi giày cao gót mười cm ra, chân không đạp lên thảm, chậm rãi đi về phía Liên Thiên Duệ.
Cuối cùng Liên Thiên Duệ cũng chịu quay đầu liếc nhìn cô ta, trong mắt đầy lãnh ý, cái gì cũng không nói.
Ánh mắt kia như đang nhìn rác rưỡi, làm Đường Phỉ Phỉ thiếu chút cắn nát răng.
Nhưng cô ta chỉ có thể cắn ra máu rồi nuốt vào bụng, cười nói: "Liên tổng cũng biết, em là một diễn viên. Cho nên..." Cô ta nặn ra một nụ cười lấy lòng, tiếp tục nũng nịu nói: "Anh thích dạng người nào, em cũng có thể diễn thành dạng đó."
Trong lòng Đường Phỉ Phỉ hận đến nhỏ máu, nhưng cũng biết, bây giờ Liên Thiên Duệ, là cọng cỏ cứu mạng duy nhất của Tôn gia.
Cho dù nhục nhã hơn nữa, cô ta cũng phải bám chặt.
Nếu không, cô ta và Tôn gia, sẽ rơi xuống địa ngục, không bao giờ trở mình được nữa.
Liên Thiên Duệ híp mắt.
Đường Phỉ Phỉ đã gặp vô số người, lúc này cô ta biết, Liên tổng này, ít nhất có một chút hứng thú với mình.
Cô ta vội vàng cười kiều mỵ với Liên Thiên Duệ, đưa tay nhẹ nhàng vén tóc ra sau lưng, để lộ đôi vai trắng nõn. Ưỡn ngực, làm lộ ra đường cong phái nữ.
"Liên tổng...." Đường Phỉ Phỉ bước tới gần Liên Thiên Duệ, cười quyến rũ, giọng nói lả lướt: "Bất luận anh thích dạng gì..." Cô ta chậm rãi nhấc tay phải lên, như bị lạnh, nhẹ nhàng đặt lên cánh tay trái, ngón tay thon dài kéo từ vai xuống cùi chỏ.
Đường Phỉ Phỉ biết rõ, tư thế này, vô cùng dụ dỗ người ta phạm tội.
Mặt Liên Thiên Duệ giãn ra.
Mắt của hắn càng thêm thâm trầm, tự như hồ nước sâu thẳm.
Hắn dò xét nhìn Đường Phỉ Phỉ từ trên xuống dưới.
Đường Phỉ Phỉ vốn nên cảm thấy vui sướng, bởi vì Liên Thiên Duệ rốt cuộc cũng chịu nghiêm túc nhìn cô ta.
Nhưng ánh mắt kia, lại làm cô ta cảm thấy sau lưng có gai, suýt chút đã không giữ được nụ cười trên mặt.
"Đường Bội...." Liên Thiên Duệ chậm rãi mở miệng, khóe môi là nụ cười nhạt, nụ cười tràn đầy khinh bỉ: "Cô có thể diễn thành cô ấy sao?"
Cả người Đường Phỉ Phỉ cứng lại trong chốc lát, nhưng vẫn cười nói: "Tất nhiên, Liên tổng chắc chắn không biết, trước kia Đường Bội rất thích bắt chước em..."
Vừa nói cô ta vừa nhấc chân lên, móng chân đẹp đẽ, sơn màu đỏ, làm cho ngón chân cô ta giống như hoa anh đào.
Tận lực làm giảm tốc độ đặt chân xuống đất, Đường Phỉ Phỉ xài hết vốn liếng, muốn hấp dẫn sự chú ý của người đàn ông trước mặt.
"Chắc chắn anh không biết, lúc đó, Đường Bội có bao nhiêu quyến rũ lòng người...." Đường Phỉ Phỉ cười thần bí, không chút để ý, bôi nhọ Đường Bội.
Cô ta nâng một tay lên, từ từ đặt lên âu phục giá trị không nhỏ của Liên Thiên Duệ.
Xúc cảm nơi đầu ngón tay làm tim cô ta rung lên.
Liên Thiên Duệ tuyệt đối là loại mặc quần áo vào thì nhìn có vẻ gầy, nhưng cởi ra mới biết là loại có da thịt. Chỉ tiếp xúc nhẹ như thế, Đường Phỉ Phỉ đã cảm thấy sức mạnh và sự nóng bỏng truyền ra từ người Liên Thiên Duệ.
Liên Thiên Duệ cũng không động đậy.
Đường Phỉ Phỉ đắc ý.
Thật ra thì người đàn ông nào cũng vậy, khi phụ nữ chủ động, sao bọn họ có thể từ chối.
Cô ta nhẹ nhàng khoác tay phải lên cánh tay Liên Thiên Duệ, tay trái lặng lẽ kéo váy mình, tháo dây buột cổ, váy.... tuột xuống.
Bộ ngực đầy đặn trắng như tuyết, Đường Phỉ Phỉ tin tưởng, bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy, cũng sẽ không nhịn được mà cương cứng.
"Chắc chắn anh không biết, thật ra thì Đường Bội...." Đường Phỉ Phỉ vừa nói vừa che miệng cười khẽ, giống như nhớ lại chuyện gì đó rất buồn cười, rồi tiếp tục nói: "Nhưng chắc chắn đạo diễn Tần và Thiên Vương Hạ biết, Đường Bội có bao nhiêu quyến rũ. Giống như em..... Bây giờ vậy...."
Đường Phỉ Phỉ kéo tay lên trên, bàn tay mềm mại không xương chạm vào nút áo âu phục trước ngực Liên Thiên Duệ.
Đường Phỉ Phỉ dán người vào, bầu ngực tròn trịa mắt thấy sẽ chạm vào cánh tay Liên Thiên Duệ.
Tay cô ta, cũng đặt lên cúc áo thứ nhất trên âu phục của Liên Thiên Duệ.
Cổ tay mềm mại, đột nhiên truyền đến cảm giác đau đớn kịch liệt.
"A a a!" Đường Phỉ Phỉ đột nhiên hét thảm, khuôn mặt dữ tợn như ma quỷ.
"Trí nhớ của cô Đường, thật sự vô cùng kém!" Tay Liên Thiên Duệ giống như sắt thép, bóp chặt cổ tay Đường Phỉ Phỉ.
Hắn trơ mắt nhìn đôi mắt ngập nước vì đau của cô ta, không chút thương hoa tiếc ngọc.
"Lời tôi vừa nói, cô đã quên rồi sao?!"
Liên Thiên Duệ buông tay Đường Phỉ Phỉ ra.
Lần này không cần hắn ra tay, Đường Phỉ Phỉ lảo đảo lui về sau mấy bước, mất thăng bằng, chật vật ngồi trên đất.
Liên Thiên Duệ hơi khom người, từ trên cao nhìn xuống, trong mắt, lạnh như núi băng ngàn năm, đâm vào da thịt Đường Phỉ Phỉ.
"Khó trách..." Liên Thiên Duệ khinh thường nói: "Đến cha của cô cũng cảm thấy, cô không bao giờ bằng Đường Bội, không coi cô ra gì."
Hắn nhếch môi, lạnh lùng, tàn nhẫn nói: "Không thể không nói, sự lựa chọn của Đường tổng, quả thật sáng suốt!"
Một kích trí mạng, trong nháy mắt Đường Phỉ Phỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, suýt nữa không thể nghĩ ra ý trong lời nói của Liên Thiên Duệ.
"Anh nói gì?!" Cô ta không dám tin lẫm bẩm hỏi: "Ba tôi.... Ông ấy.... Chọn Đường Bội."
Cô ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn Liên Thiên Duệ, không biết lấy dũng khí từ đâu, nghiêm túc hỏi: "Lời này có ý gì?!"
"Ý trên mặt chữ." Liên Thiên Duệ ném xuống những lời này, không muốn tiếp tục dây dưa với cô ta.
Hắn bước tới bàn, nhấn nút phía trên.
Rất nhanh, hai bảo vệ to con gõ cửa đi vào, chào hỏi Liên Thiên Duệ xong, một người một bên, kéo cánh tay Đường Phỉ Phỉ, muốn lôi cô ta ra ngoài.
"Buông ra!" Đường Phỉ Phỉ bị kéo, hồi thần.
Cô ta không để ý hình tượng dùng sức vùng vẫy, nhưng sao có thể chống lại nhân viên bảo vệ cao to lực lưỡng.
Đường Phỉ Phỉ ngừng giãy giụa, trợn to mắt nhìn Liên Thiên Duệ, trong mắt đều là khó tin: "Câu nói vừa rồi, cuối cùng là có ý gì? Ba từ bỏ tôi, chọn Đường Bội, là có ý gì?!"
Liên Thiên Duệ lười để ý tới cô ta, lạnh lùng vung tay lên, để bảo vệ kéo cô ta ra ngoài.
Đường Phỉ Phỉ không nhớ mình về nhà bằng cách nào.
Chỉ nhớ rõ ánh mắt của cậu mợ và hai người anh họ, tràn đầy cười nhạo.
Nhưng bọn họ lập tức vây lại, ân cần hỏi han.
Đường Phỉ Phỉ biết chuyện bọn họ muốn biết bây giờ là gì, nhưng cô ta không có tâm trạng đối phó với sự giả dối của cậu mợ.
Cô ta ngẩng đầu nhìn Tôn Mặc Vân sắc mặt khó coi ngồi trên ghế salon, chạy nhanh đến cạnh bà ta, gấp gáp nắm chặt cánh ta bà ta.
Giống như bắt được cọng cỏ cuối cùng Đường Phỉ Phỉ thở dốc mấy hơi, lúc này mới vội vả hỏi: "Mẹ? Ba đâu? Mấy ngày nay ba vẫn luôn giúp chúng ta, đúng không?"
Tôn Mặc Vân khẽ nhíu mày, nghi hoặc hỏi: "Phỉ Phỉ, sao đột nhiên con lại hỏi tới ba?"
Đường Phỉ Phỉ không nói gì.
Hô hấp của cô ta càng gấp gáp hơn, làm cô ta cảm thấy mở miệng cũng khó khăn.
"Đừng vội." Tôn Mặc Vân vỗ nhẹ vai Đường Phỉ Phỉ mấy cái, thấy quần áo cô ta tán loạn, nhưng trên người không có dấu vết gì, hơi yên lòng một chút, cẩn thận dò xét nói: "Liên tổng..."
"Đừng nhắc tới anh ta!" Đường Phỉ Phỉ đột nhiên cao giọng cắt lời mẹ mình, nói tiếp: "Anh ta vì Đường Bội! Vì con điếm kia mới gọi con tới! Hơn nữa...." Cô ta nuốt nước miếng, đôi mắt đỏ bừng đầy thù hận nhìn mẹ mình, nói từng chữ: "Anh ta nói cho con biết, tổng giám đốc tập đoàn Đường thị, bỏ rơi con, chọn con điếm Đường Bội kia!"
"Cái gì?!" Không chỉ là Tôn Mặc Vân, ngay cả Tôn Mặc Ngôn cũng cao giọng hỏi.
"Ba của con, ông ấy bỏ rơi con! Ông ấy không quan tâm tình phụ tử! Ông ấy bán đứng Tôn gia! Ông ấy chuẩn bị ôm đùi con điếm leo lên giường Sở thiếu - Đường Bội!" Đường Phỉ Phỉ nói một hơi.
Cô ta thở hổn hển nhìn Tôn Mặc Vân, nhìn mặt mẹ tái nhợt, chảy nước mắt: "Mẹ, ba không cần chúng ta sao?"
Bà ta lạnh lùng nhìn Đường Phỉ Phỉ, nói như muốn xác nhận: “Lời con vừa nói, là thật?"
"Tổng giám đốc tập đoàn Liên thị, không cần thiết phải lừa con." Đường Phỉ Phỉ lẩm bẩm nói.
Tôn Mặc Vân híp mắt lại, một chút hy vọng trong lòng cũng bị dập tắt.
Đúng vậy, Liên gia không liên hệ gì tới bọn họ, tại sao đột nhiên lại ra tay với họ chứ.
Khi Liên Thiên Duệ mở miệng nói muốn Đường Phỉ Phỉ, bà ta còn tưởng rằng đối phương vì con gái mình, tất nhiên vui vẻ chấp tay dâng lên.
Lại không ngờ rằng....
"Mẹ muốn gặp Đường Bội!" Tôn Mặc Vân chậm rãi nói, trong mắt bà ta lóe lên ánh sáng khác thường, giống như người sắp chết thấy được hy vọng sống vậy, thậm chí bà ta còn cười: "Mẹ nói rồi, dù có chết, mẹ cũng sẽ kéo ông ta cùng xuống địa ngục."
Đường Bội cảm thấy, tình cảnh khôi hài nhất trên thế giới này, chắc là ngay bây giờ.
Nhưng một màn này, là kế hoạch cô đã sắp đặt từ lâu, cuối cùng cũng kết trái.
Trên bàn trong phòng bao, có một cái hợp nhỏ.
Tôn Mặc Vân sắc mặt tái nhợt ngồi đối diện cô, miễn cường duy trì dáng điệu của một phu nhân nhà giàu.
Nhưng giờ phút này, thắng làm vua thua làm giặc, ai là người chiếm thế thượng phong, chỉ cần liếc mắt đã nhìn ra ngay, cả người Tôn Mặc Vân cứng ngắc, lúng túng khó chịu.
Đường Bội im lặng nhìn Tôn Mặc Vân.
Người phụ nữ này, đã từng vênh váo hung hăng muốn làm chủ Đường gia, đuổi mẹ mình đang bụng mang dạ chửa ra ngoài, làm mẹ con ba người lâm vào cảnh sống đầu đường xó chợ, cuộc sống hết sức khó khăn.
Mẹ cô và Tôn Mặc Vân sinh cùng tháng cùng năm, nghe nói trước đó Tôn Mặc Vân còn mượn có này đến gần lấy lòng mẹ, mặt dày mày dạn nói muốn làm bạn với mẹ.
Sau đó, bà ta vênh váo ngang ngược cướp chồng của bạn, trở thành Đường phu nhân.
Sau khi mẹ chết, Đường Bội và Tử Thái bị đưa tới trước mặt Đường Phong Ngôn.
Vì cuộc sống gian khổ nên cô trưởng thành sớm, cảnh lúc đó cô vẫn còn nhớ rõ.
Cô nhớ khi đó Tôn Mặc Vân vênh váo ngang ngược ngồi cạnh Đường Phong Ngôn, mặt đầy không kiên nhẫn cùng khinh bỉ nhìn cô.
Nhớ bà ta ăn mặc xa hoa, cao quý.
Nhớ trên cổ bà ta, trên tay bà ta, đeo trang sức quý báu.
Nhớ làn da bà ta được bão dương, trắng nõn, cùng với đôi bàn tay thon dài như ngọc.
Mà mẹ của cô, khi qua đời, đã không còn xinh đẹp.
Mẹ của cô, chỉ có dấu vết năm tháng hằng sâu trên người.
Bà vẫn chưa qua tuổi ba mươi, vốn dĩ nên là một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng bà lại bị áp lực cuộc sống làm cho ngã quỵ.
Bà chỉ có một đôi tay đầy vết chai, mỗi lần vuốt má Đường Bội đều làm má cô đau rát.
Sắc mặt của bà cũng vì thiếu dinh dưỡng mà vàng vọt, hốc hác khó coi, không như Tôn Mặc Vân trắng nõn đầy đặn.
Đôi mắt của bà, bởi vì thức đêm làm việc đến rạng sáng mà thăm quần trũng sâu.
Chớ đừng nói gì tới mái tóc đã sớm bạc trắng.
Đường Bội hít một hơi thật sâu, cô ép tất cả chua xót trong lòng xuống.
Cô bây giờ, có thể cho mẹ tất cả, nhưng mẹ ra đi quá sớm, không kịp đợi con gái che mưa chắn gió cho mẹ.
Một tiếng gọi đơn giản, lại làm Tôn Mặc Vân cứng người.
Dù khi đứng trước mặt Đường Phong Ngôn, bà ta cũng rất cường ngạnh, nếu so sánh, chắc chắn Đường Bội hận Đường Phong Ngôn hơn. Nhưng Tôn Mặc Vân hết sức rõ ràng, Đường Bội chắc chắn hận chết bà ta.
Nếu không có bà ta, mẹ của Đường Bội sẽ không chết sớm, Đường Bội cũng không từ thiên kim tiểu thư Đường gia biến thành một kẻ nghèo rớt mồng tơi, bây giờ ngay cả đứa em trai cô yêu thương nhất cũng....
Khi tiếng gọi 'Đường phu nhân' kia lọt vào tai Tôn Mặc Vân, thì bà ta cảm thấy như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Tất nhiên bà ta nhớ, năm đó mẹ Đường Bội qua đời, cô bị mang về Đường gia, bà ta đã vênh váo tự đắc như thế nào nói với cô, phải gọi bà ta là 'Đường phu nhân'.
"Đường phu nhân..." Đường Bội cười lạnh, cô biết tiếng gọi này, hoặc có lẻ là từng cử động của mình đều tạo thành ảnh hưởng lớn với người đàn bà trước mặt.
Chim sợ ná và không chịu nổi một chút đe dọa nào.
Đường Bội thư thái ngồi đó.
Tư thế của cô hết sức nhàn nhã, nhìn qua vô cùng thích ý.
So với cô thì sắc mặt Tôn Mặc Vân hết sức khó coi, dù bà ta vẫn miễn cưỡng duy trì sự ung dung bên ngoài.
"Bà nói thử xem, tại sao tôi phải bỏ qua cho Tôn gia?" Đường Bội nhẹ nhàng nói: "Tôi nghĩ Đường phu nhân không nên quên nhanh như vậy, năm đó mưa gió bảo bùng, mẹ tôi, còn có tôi, bị đối xử như thế nào."
Chuyện đã qua 20 năm, nhưng Đường Bội vẫn nhớ rõ mồn một, quần áo bị nước mưa làm ướt, dính sát vào người có bao nhiêu giá rét.
Tôn Mặc Vân im lặng trong chốc lát.
Hồi lâu sau, mới nói: "Chuyện năm đó..... Chuyện năm đó......"
Ngay cả chính bà ta, cũng không nghĩ ra lý do để Đường Bội bỏ qua cho Tôn gia.
Giọng nói của bà ta run rẩy, nói xong câu cuối thì gần như im bặt.
Cắn răng, Tôn Mặc Vân đột nhiên đặt tay lên chiếc hộp trên bàn, đẩy về phía Đường Bội.
"Chuyện năm đó..." Giọng nói của Tôn Mặc Vân đã bình tĩnh hơn chút, ít nhất bà ta có thể thuận lợi nói tiếp: "Sau khi cô xem thì sẽ hiểu."
Đường Bội im lặng nhìn cái hộp kia, không cử động cũng không nói gì.
Nụ cười nhạt ở khóe môi càng rõ ràng hơn, làm Tôn Mặc Vân cảm thấy đứng ngồi không yên, vô cùng khó chịu, Đường Bội tùy ý đẩy cái hộp về, nhẹ giọng nói: "Chuyện xảy ra năm đó, đã không còn quan trọng, nhưng mà, Tôn gia, kết thúc rồi."
Cô híp mắt lại, khinh thường quét qua cái hộp nhỏ đó, cái hộp giấy cũ kỹ.
Đường Bội làm nhiều chuyện như vậy, chính là vì muốn ép Tôn gia đưa ra bí mật.
Chuyện xảy ra năm đó, đối với cô mà nói, dĩ nhiên hết sức quan trọng.