Sau khi về nhà sau một ngày làm việc, cậu chỉ muốn về ăn cơm vợ tương lai nấu cho, rồi nằm gác đầu trên đùi cô kể cô nghe chuyện trên công ty.
Căn nhà được trang trí lại chuẩn bị cho ngày cưới, khoảng một tuần nữa cả hai sẽ kết hôn. Vì cậu bận và không chăm sóc tốt cho bản thân nên cô đã ở lại đây, sẽ về nhà mẹ đẻ trước ngày cưới ba ngày.
Cậu tin tưởng cô, chưa cưới đã chuyển nhượng tài sản của mình, bao gồm cả căn nhà cho cô đứng, cậu không giỏi quản lí tiền bạc và những thứ này, sợ mình sẽ mang bán chúng.
Vừa về đến nhà, cậu mở cửa ra, cảnh tưởng kinh tởm đập vào mắt cậu. Quần áo lót váy của nữ nằm rải rác trên sàn, đôi giày nằm lăn lóc mỗi chiếc một nơi, còn có một đôi giày lạ của nam, bên cạnh quần áo nữ còn có chiếc áo vest đen, chiếc áo sợ trắng, quần dài đen của nam và quần lót nam. Toàn bộ dẫn cậu về hướng căn phòng tân hôn. Cậu mở cửa xông vào, cảnh tưởng trên giường khiến cậu sụp đổ. Trên giường một đôi nam nữ đang quấn lấy nhau ngủ, trên người không có đồ. Chiếc cặp trong tay cậu rớt xuống đất, làm cả hai tỉnh giấc.
Tạ Phong hét lên đầy giận dữ:"Liễu Thanh Nhã, cô dám mang đàn ông về làm chuyện kinh tởm trong nhà tôi đấy à?"
Cô gái trên giường lộ vẻ khinh thường, đối phương ngồi dậy, vén tóc qua một bên rồi nói:"Nhà nào của anh? Căn nhà này đứng tên tôi"
Tạ Phong lao đến tát mạnh vào mặt cô:"Nhà nào của cô? Vì cô là vợ sắp cưới của tôi nên tôi mố tin tưởng nhượng quyền chủ căn nhà cho cô, cô cút ra khỏi đây ngay cho tôi"
Nam nhân bên cạnh cũng ngồi dậy, anh ta ôm lấy eo vợ chưa cưới của cậu rồi nói:"Thật đáng tiếc, Thanh Nhã đã bán căn nhà này cho tôi rồi, từ giờ, cô ấy là của tôi, căn nhà này cũng là của tôi, anh vui lòng rời khỏi căn nhà này trước khi tôi gọi cảnh sát đến bắt anh vì tội xâm nhập trái phép vào nhà của người khác"
Tạ Phong cười lớn trong sự thất vọng và tức giận, cậu chỉ hai kẻ trên giường rồi nói:"Được, giỏi, hai người rất giỏi"
Cậu xoay người bỏ đi, đóng rầm cảnh cửa nhà lại. Cánh cửa phát ra tiếng rất to như muốn đổ xuống.
Lúc đó đã 10h đêm, cậu lết từng bước, từng bước trên đường lớn. Trong cậu có sự thất vọng, có sự tức giận và có cả sự tội lỗi.
Thất vọng vì cô gái cậu chọn, tức giận vì bản thân cậu quá tin người và tội lỗi vì đã làm mất căn nhà bố mẹ để lại, nó là tài sản duy nhất họ để lại cho cậu, giờ thì hay rồi, cậu mất vợ mất cả nhà vào tay đối phương.
Gã đàn ông ấy là giám đốc tập đoàn Giang thi chi nhánh Huyên Quốc, Phong Xuyên, cũng là cấp trên của cô. Cô là thư kí riêng của hắn. Chi nhánh Huyên Quốc của Giang thị vừa được lập chưa lâu, là chi nhánh được thiếu gia Giang gia Giang Vũ lập sau khi về nước. Mà Giang Vũ, chính là bạn thân cũ của cậu.
Cũng cùng lúc đó, trong căn biệt thự nhà họ Giang ngay cạnh nhà cậu. Giang Vũ lái xe đến, anh nhấn chuông cửa nhà cậu, một lúc sau thì gã đàn ông kia bước ra mở cửa. Đối phương hốt hoảng hỏi:"Giang...Giang tổng, sao anh ở đây?"
Giang Vũ kinh ngạc hỏi:"Cậu ở đây cùng Tạ Phong bạn tôi sao?"
Đối phương lập tức run rẩy sợ hãi, Tạ Phong, người bị anh ta và vợ đối phương cắm cho một chiếc sừng dài vậy mà là bạn Giang tổng của Giang thị"
Anh ta sợ hãi lắc đầu nói:"Tôi....nhà này tôi mua"
Vừa đúng lúc cô gái kia bước ra, cô chạy đến ôm lấy anh, không biết rõ tình hình mà hỏi:"Sao thế anh yêu? Tên Tạ Phong nghèo kiết xác kia lại quay lại sao?"
Giang Vũ nghe xong nổi giận, anh hỏi đối phương:" Cô bảo ai nghèo kiết xác?"
Phong Xuyên vội vàng nói:"Giang tổng, ngài hiểu lầm rồi, chúng tôi không quen biết cậu ta"
Thanh Nhã không hiểu được sự nghiêm trọng, cô ta nói:"Anh nói gì thế, tên đó vừa từ đây rời khỏi mà"
Giang Vũ lập tức hỏi:"Cô, là người chi nhánh Giang thị?"
Thanh Nhã đáp lời:"Đúng"
Anh nói ngay:"Ngày mai hai người tự đề đơn nghỉ việc đi, tôi nói luôn, cậu ấy là con trai của cổ đông thứ hai Giang thị quá cố, tài sản đó cậu ấy vẫn chưa nhận được, hay nói cách khác, người mà hai người đắc tội là cổ đông lớn thứ hai Giang thị, bạn tôi, giờ thì cút ra khỏi nhà cậu ấy"
Phong Xuyên:"Nhưng....nhưng mà Giang tổng, cậu ta nhượng quyền sở hữu cho cô ấy, cô ấy đã bán cho tôi, căn nhà này là của tôi rồi"
Giang Vũ lập tức bảo:"Tôi trả cậu gấp ba, giờ thì dọn sạch đống hỗn độn kinh tởm hai người gây ra và cút khỏi căn nhà này của cậu ấy"
Căn nhà tuy đã được dọn sạch nhưng cậu chưa trở lại. Cậu ấm tích đã hai ngày. Anh triệt để nổi điên, tung người tìm. Anh sắp ra nước ngoài, quay lại thừa kế tập đoàn, anh muốn nhìn thấy cậu lần cuối cùng.
Anh đi lại trong nhà cậu, lục lại từng kí ức cũ. Giang Vũ tìm thấy một cuốn sách trên gác mái, anh nhận ra nó, cậu từng hay đặt nó trên bàn học nhưng anh không được phép chạm vào. Anh mở nó ra, từng dòng chữ ngay ngắn, nét nào ra nét nấy được viết trên giấy trắng ngả màu. Nó là nhật kí của cậu.
Anh đọc nó, đến gần cuối cuốn nhật kí anh đọc được một đoạn thế này:" Hôm đó là một ngày đẹp của tháng hai, hôm đó người mà tôi yêu đã tỏ tình tôi, tôi muốn đồng ý với cậu ấy, nhưng mẹ tôi nhất định sẽ không đồng ý, tôi là con trai duy nhất của bà ấy, tôi phải nghe. Vì sợ mẹ biết nên tôi đã nói cậu ấy kinh tởm chủ động né xa. Tôi muốn nói:"Tao cũng thích mày, tao đồng ý" với cậu ấy"
Sau đó cuốn nhật kí lại chuyển đến ngày cuối cùng gặp anh:" Đó là ngày cuối cùng tôi gặp cậu ấy, bố mẹ mất rồi, tôi không còn người thân nào khác ngoài chú thím, nhưng họ không lo cho tôi mãi được. Lúc quay sang nhìn cậu, tôi thực sự muốn mình tiến đến đó và nói ra lòng mình, nói với cậu rằng tôi thích cậu. Nhưng dù họ có mất đi nữa, tôi vẫn nên làm tròn trách nhiệm của mình"
Trang cuối cùng, nét chữ còn mới, bởi nó chỉ mới được viết cách đây không lâu:"Tôi sắp lấy vợ rồi, sinh một đứa con trai với cô ấy làm tròn trách nhiệm nên làm, mẹ sẽ không trách nữa. Tôi không yêu cô ấy, cô ấy cũng chỉ yêu tiền không yêu tôi. Rất lâu rồi không được nhìn thấy Giang Vũ rồi, thật muốn nói với cậu ấy lời chưa nói trước khi kết hôn rằng:"Tao vẫn luôn thích mày, trước nay chưa từng thay đổi"
Giang Vũ tức thì bật khóc, ra là thế, người anh thích chưa từng nghĩ anh như vậy, anh luôn tin cậu, dù cậu nói anh kinh tởm anh cũng không tin. Bởi hôm ấy anh đã nhìn thấy sự do dự của cậu, anh thấy ánh mắt không cam tâm của cậu. Anh biết phải có lí do.
Ba ngày sau, có tin tức nóng nổi lên, một nhân viên văn phòng tuổi chừng 28 nhảy cầu tự tử.
Thư kí riêng của cậu tới báo:"Giang tổng, Tạ Phong thiếu gia....đã có tin tức rồi"
Giang Vũ buông giấy tờ xuống hỏi:"Cậu ấy đang ở đâu?"
Thư kí trả lời:"Thưa.....đang ở nhà xác"
Giang Vũ nổi giận đứng bật dậy hất tung toàn bộ đồ trên bàn, anh nói:"Tôi không tin, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, dẫn tôi đến đó"
Lúc cửa nhà xác mở ra, chiếc khăn trắng được lật lên, anh lập tức đổ gục xuống đất ngay khi thấy rõ mặt người đó, là cậu, nhưng đã cậu chết rồi, đã không còn nữa.