Trùng Sinh Thành Bé Chíp Trong Tay Tiên Tôn

Chương 1: Chim trắng trùng sinh



Phù Ngọc Thu như đang bị nhốt trong một hạt cát.

Dưới ánh nắng chói chang, linh lực và hơi ẩm trong không khí đã hoàn toàn khô cạn, khi hít thở chỉ thấy phổi nóng rát đau nhói.

Hàng mi của Phù Ngọc Thu mệt mỏi rũ xuống, mắt cá chân đã khô héo úa vàng.

—— Đây chẳng phải điềm tốt gì.

Phù Ngọc Thu là ngọn cỏ U Thảo giáng linh duy nhất trên thế gian có thể cải tử hoàn sinh, ngày đêm hấp thu linh khí trời đất nên dần sinh ra linh trí.

Những vật được thiên đạo ban ơn lẽ ra phải rất thuận lợi suôn sẻ, thế mà giờ y lại bị giam hãm trong biển cát này, vì thiếu nước mà linh lực suy kiệt, kinh mạch toàn thân đang từ từ co rút.

Nếu tiếp tục như vậy e là sẽ chết khô mất.

Hai tay Phù Ngọc Thu bị xích sắt trói chặt vào mặt đất, còn chân vẫn miễn cưỡng cử động được.

Rễ sợi cằn cỗi mọc ra từ mũi chân mò mẫm chui xuống đất thử tìm nguồn nước để duy trì sự sống.

Mu bàn chân y vừa vùi xuống cát thì một bàn tay đột nhiên vươn tới nắm chặt mắt cá chân dính đầy cát mịn của y.

"Đang tìm gì đấy?"

Phù Ngọc Thu giật mình sợ hãi nhìn lại.

Thần thức của y đã bị khóa nên không biết người này xuất hiện lúc nào.

Nam nhân mặc áo đen khôi ngô tuấn tú quỳ một chân xuống trước mặt Phù Ngọc Thu.

Hắn phủi nhẹ cát mịn trên chân Phù Ngọc Thu với vẻ dịu dàng như đang đối đãi với người mình yêu.

Chỉ là khi ngẩng đầu lên, đôi mắt kia hoàn toàn không mang theo nhiệt độ mà lạnh như băng, tựa như đang nhìn một xác chết.

"Đây là sa giới, ngoài cát ra chẳng còn gì nữa đâu."

Phù Ngọc Thu không thèm nghe hắn nói mà gom hết sức lực giơ chân quét ngang.

"Khốn kiếp!"

Chưa kịp đụng vào thân thể nam nhân thì đã nghe một tiếng "bộp" khô khốc —— Phong Bắc Hà nhẹ nhàng nắm cổ chân run rẩy của y, ánh mắt lộ vẻ hờ hững.

"Cút đi!" Cổ họng Phù Ngọc Thu khàn đặc, sức cùng lực kiệt nhìn hắn, ngay cả chửi mắng cũng không có sức, "Ta vất vả khổ sở cứu ngươi mà ngươi lại lấy oán trả ơn, nhân loại các ngươi...... đều vô tình vậy sao?"

Từ lúc có thần trí U Thảo giáng linh đã sống ở Văn U Cốc dồi dào linh lực, được các linh thụ và linh thú trong thung lũng cưng chiều từ nhỏ đến lớn nên chưa từng gặp phải bất kỳ ác ý nào trên thế gian.

Lần gặp duy nhất chính là nam nhân trước mặt.

"Tất cả chỉ là diễn kịch thôi." Phong Bắc Hà hờ hững nói, "Mục đích ban đầu của ta chính là linh đan của ngươi."

Phù Ngọc Thu khẽ giật mình rồi bàng hoàng nhìn hắn.

Linh đan?

Diễn kịch?

Lúc trước Phong Bắc Hà máu me đầy mình từ trên vách núi rơi xuống Văn U Cốc, khí tức của kẻ sắp chết thu hút đám dây leo chuyên ăn xác mọc ở vách núi bò về phía hắn.

Nếu không may mắn được Phù Ngọc Thu phát hiện thì hắn đã chết từ lâu.

Tất cả những điều này chỉ là diễn kịch để chiếm được lòng tin của y thôi sao?

Phù Ngọc Thu nhìn vào đôi mắt vô cảm của Phong Bắc Hà, dù chung quanh nóng như lửa nhưng y vẫn vô thức rùng mình một cái.

Ngay cả tính mạng cũng có thể lấy ra đặt cược.

Đúng là một tên điên......

"Huynh trưởng ngươi không cho ngươi rời khỏi Văn U Cốc là đúng."

Phong Bắc Hà rũ mắt gỡ bỏ sợi xích đang trói Phù Ngọc Thu khiến nó lập tức hóa thành cát mịn rơi xuống đất: "Linh đan của U Thảo giáng linh có tác dụng cải tử hoàn sinh, chỉ cần ngươi bước ra kết giới Văn U Cốc thì dù không phải ta sớm muộn gì cũng có ngày bị moi linh đan làm thuốc thôi."

Cổ tay Phù Ngọc Thu bị siết bầm tím, y bàng hoàng nhìn Phong Bắc Hà: "Vậy ngươi moi linh đan của ta là lẽ đương nhiên sao?"

"Đúng vậy." Phong Bắc Hà đưa tay vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Phù Ngọc Thu rồi hời hợt nói, "Ít nhất ta sẽ không tổn hại thần hồn của ngươi, để ngươi có thể vào lại luân hồi."

Phù Ngọc Thu nghe được câu này thì giận quá hóa cười.

Cầm thú chính là cầm thú, đã làm ra hành vi độc ác đến mức này mà vẫn tìm được lý do biện minh đường hoàng vậy sao?

Phong Bắc Hà cũng chẳng thấy câu này có vấn đề gì, hắn chồm tới gần Phù Ngọc Thu.

Phù Ngọc Thu ghê tởm chống tay lết ra sau.

Sa giới bị Phong Bắc Hà điều khiển nên hắn vừa động thì sau lưng y đã dựng lên một bức tường cát.

"Ngươi!"

Phong Bắc Hà thản nhiên giơ tay bịt miệng Phù Ngọc Thu ngăn chặn câu mắng y sắp sửa thốt ra.

"Nếu ngươi tức giận thì ta sẽ nhận lỗi với ngươi." Phong Bắc Hà như đang dỗ dành người trong lòng, kề vào tai y nói khẽ, "Xin lỗi, ta sai rồi."

Phù Ngọc Thu: "......"

Phù Ngọc Thu không còn gì để nói với hành vi của người này, tức giận đến ứa nước mắt.

Đúng lúc này bên cạnh có một giọng nói vang lên:

"Xin ngài nghĩ lại. Nếu giờ cưỡng ép moi linh đan thì chỉ sợ tổn hại linh đan, phí công nhọc sức thôi."

Lúc này Phù Ngọc Thu mới phát hiện trong sa giới này còn có một người khác.

Người kia đứng cách đó không xa, khuôn mặt trắng nhợt, giữa trán có một nốt ruồi son, cất bước đi tới cung kính hành lễ với Phong Bắc Hà, trên thân tỏa ra mùi thuốc lạnh lẽo.

Phong Bắc Hà nói: "Linh đan tổn hại thì từ từ dưỡng, sao lại phí công nhọc sức chứ?"

Y sư do dự: "Nhưng thần hồn U Thảo...... E là sẽ bị hao tổn đấy ạ."

Vẻ mặt vẫn luôn hờ hững của Phong Bắc Hà lộ ra nụ cười nhạt, hắn nhìn Phù Ngọc Thu, ngữ khí chẳng có vẻ gì là áy náy: "Thế thì hết cách rồi."

Nếu thần hồn bị hao tổn thì không có cách nào vào luân hồi trừ phi luyện hồn lại lần nữa.

Xưa nay Phong Bắc Hà luôn tin rằng "vật chết dễ khống chế hơn vật sống", đã muốn cướp linh đan U Thảo thì đương nhiên sẽ không giữ lại thần hồn để tránh đêm dài lắm mộng.

Toàn thân Phù Ngọc Thu phát run.

U Thảo giáng linh là vật trời ban, như hoa vàng cỏ ngọc rực rỡ thanh nhã, ngày đêm còn được linh lực trời đất nuôi dưỡng nên phiến lá xanh mướt, vừa nhìn đã biết vật phi phàm.

Nhưng hình người của Phù Ngọc Thu hoàn toàn trái ngược với U Thảo, gương mặt kia lộng lẫy bức người, quả thực vô cùng yêu diễm.

Làn da nõn nà như ngọc, tóc dài đen nhánh buông xõa đến cổ chân, sợi tóc đan xen dây leo mảnh, những bông hoa nở rộ đã dần tàn úa chỉ còn sót lại một nụ hoa đỏ tươi trên đỉnh đầu.

Tuy bị giam cầm trong sa giới bảy ngày nhưng vẻ đẹp kia vẫn chẳng mảy may giảm sút.

Y sư nhìn thoáng qua, đột nhiên nín thở.

Đó hoàn toàn không giống U Thảo mà giống diễm quỷ hút hồn người khác hơn.

Phong Bắc Hà hững hờ liếc hắn một cái.

Y sư cụp mắt không dám nhìn nữa.

"Nghe nói huynh trưởng và ấu đệ của U Thảo,...... Có thân phận đặc biệt ở phàm thế, nếu làm thần hồn hư hao e là......"

Phong Bắc Hà ngắt lời hắn: "Linh vật thiên đạo ban ơn chẳng phải vẫn biến thành cá chậu chim lồng như thường sao? Ngươi thương hại y thì ai thương hại ngươi?"

Lúc này y sư mới nhận ra có lẽ ngay từ đầu Phong Bắc Hà đã có chủ ý làm U Thảo hồn bay phách tán.

Nghĩ tới đây hắn không dám khuyên nữa mà gật đầu vâng dạ.

Phù Ngọc Thu liều mạng giãy dụa, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

Y không hiểu tại sao mình chỉ cứu người mà lại...... rơi vào kết cục này?

Phong Bắc Hà thấy sắc mặt Phù Ngọc Thu trắng bệch như giấy thì buông ra bàn tay đang bịt miệng y rồi vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp.

"Đừng sợ."

Phù Ngọc Thu trốn không thoát, toàn thân run cầm cập: "Ngươi thật sự muốn...... giết ta sao?"

Phong Bắc Hà đáp khẽ: "Ừ."

Ai không biết còn tưởng hắn đang thì thầm tâm sự với người trong lòng.

"Ngươi làm nhiều như vậy cũng chỉ vì...... linh đan của ta thôi à?"

"Ừ."

Phù Ngọc Thu lẩm bẩm: "Linh đan của ta, vì linh đan của ta......"

Ánh mắt Phong Bắc Hà chẳng chút nao núng, vừa nói vừa chậm rãi đặt tay lên đan điền của Phù Ngọc Thu rồi bất thình lình thúc giục linh lực.

Phù Ngọc Thu không còn sức phản kháng, chỉ thẫn thờ nhìn Phong Bắc Hà.

Y ở sa giới quá lâu nên nguyên dạng U Thảo đã sắp khô héo, lực bám của linh đan cực kỳ yếu, dễ dàng bị linh lực của Phong Bắc Hà từ từ dẫn dắt ra khỏi cơ thể.

Nước mắt Phù Ngọc Thu rốt cuộc rơi xuống, y không tránh mà trái lại còn đưa tay ôm cổ Phong Bắc Hà, chấp nhận số mệnh chờ giao ra linh đan của mình.

"Phong...... Bắc Hà."

Cái ôm này quá ấm áp khiến đôi mắt vô cảm của Phong Bắc Hà chợt lóe lên một tia sáng mờ nhạt, bàn tay vận chuyển linh lực hơi dừng lại.

Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi.

Phù Ngọc Thu thì thào rồi đột nhiên dùng hết sức lực toàn thân ôm chặt cổ Phong Bắc Hà.

Trên mặt Phù Ngọc Thu đầm đìa nước mắt nhưng lại cười ngạo nghễ: "Ngươi...... Ngươi muốn linh đan của ta đến vậy sao?"

Động tác của Phong Bắc Hà dừng lại.

Sau đó hắn cảm thấy linh đan sắp bị mình lấy ra chợt truyền đến một luồng linh lực.

Phù Ngọc Thu cố ý nộp mình cho hắn là để tự nổ linh đan sao?!

"Ngọc Thu ——"

Phong Bắc Hà vội vã kết ấn hòng ngăn cản y.

"Vật của ta......"

Tay Phù Ngọc Thu trượt xuống, dùng hết chút sức lực cuối cùng níu chặt vạt áo Phong Bắc Hà, ánh mắt tối tăm mang theo thù hận chưa từng có.

"Vật của ta dù có hủy cũng không cho ngươi đâu!"

Vẻ mặt vô cảm trường kỳ của Phong Bắc Hà rốt cuộc biến đổi: "Ngươi......"

Phù Ngọc Thu nhìn yếu đuối dịu dàng ngoan ngoãn mà chẳng biết học ai tính điên này.

Thấy gương mặt quanh năm lạnh lẽo như đeo mặt nạ của Phong Bắc Hà biến sắc, Phù Ngọc Thu cười vang.

"Muốn có linh đan thì đem mạng tới lấy đi."

Y sư thấy không ổn nên vội vàng mở cửa sa giới hét lên: "Đi thôi!"

Vật được thiên đạo ân sủng tự nổ linh đan gây ra uy lực cực lớn, nhân lực cũng khó lòng ngăn cản.

Thấy Phong Bắc Hà vẫn đang cố kết ấn ngăn chặn, y sư bước nhanh tới kéo hắn đi.

Phong Bắc Hà hất y sư ra: "Cút đi!"

Hắn đã trù tính lâu như vậy để đạt được linh đan của U Thảo giáng linh, sao có thể thua vào phút chót được?

Tốc độ kết ấn của hắn càng lúc càng nhanh nhưng tốc độ phá hủy của Phù Ngọc Thu còn nhanh hơn.

Khi ấn của Phong Bắc Hà chỉ còn một thuật cuối cùng là hoàn thành thì linh đan ầm vang nổ tung.

Theo sau là một tiếng hét: "Thiếu tôn ——"

Đồng tử Phong Bắc Hà co lại, cơn lốc xoáy khổng lồ sau khi linh lực nổ tung cuốn cát vàng bay đầy trời như pháo hoa tung tóe khắp nơi.

Cả sa giới rung chuyển sụp đổ, cát mịn rơi rào rạt.

Gió xuân thổi đến, một đóa hoa từ từ nở rộ trong biển cát.

****

"...... Ngọn lửa Niết Bàn."

"Ta vẫn nhớ rõ."

Bên tai Phù Ngọc Thu ong ong, thần hồn như vừa bị xé nát vừa bị thiêu đốt, lửa cháy lan vào tim như sắp chui ra khỏi cơ thể.

Trong lúc mơ màng, y lờ mờ nghe tiếng người nói chuyện bên tai mình, không phân biệt được đâu là trong trí nhớ, đâu là hiện thực.

"Mặc dù tiên tôn thích chim lông xù nhưng...... con chim trắng này béo quá, tộc chủ Thương Loan nuôi kiểu gì vậy?"

"Một ngày ăn bảy tám bữa ngươi cũng phải béo thôi —— Thương Loan muốn để nó ăn sập Cửu Trọng Thiên đấy chắc?"

"Ngọc Thu ——"

"Ta chỉ vì linh đan của ngươi thôi."

Linh đan......

Phong Bắc Hà!

Trong nháy mắt ký ức trước khi tự nổ linh đan như sóng biển tràn vào đầu y.

Phù Ngọc Thu nhất thời không biết mình đang ở đâu, nỗi oán hận vì bị bức tử làm đầu óc y mụ mẫm, thù hận với Phong Bắc Hà như mọc rễ trong thần hồn.

"Ta phải giết! Con quạ đen xấu xí kia! Đồ rễ cây thúi! #$%#%^!"

Phù Ngọc Thu vốn là một ngọn cỏ nên không biết mắng chửi người thế nào, chỉ có thể đem những thứ mình thấy xấu nhất ra gán cho cẩu nam nhân đáng băm vằm kia.

"Ái chà, nó đang hót kìa." Một giọng tán thưởng vang lên, "Nghe nói linh lực chim trắng có tác dụng xoa dịu thần thức, tiếng ca uyển chuyển du dương, thánh thót êm tai, giờ được nghe quả nhiên là danh bất hư truyền."

Phù Ngọc Thu còn đang hùng hổ mắng xối xả: "Luân hồi kiếp sau ta phải làm cha ngươi! Đánh chết đồ con bất hiếu như ngươi!"

Một người khác nói: "Ừ nhỉ, đúng là du dương thật đấy."

Mắng xong Phù Ngọc Thu đã hơi tỉnh táo lại, y đinh ninh uy lực tự nổ linh đan của mình cực lớn, cẩu nam nhân kia và y sư chắc đã bị nổ banh xác chết không toàn thây.

Một mạng đổi hai mạng cũng không lỗ.

Sau một hồi chửi rủa cơn tức của y đã giảm bớt, lúc này mới phát hiện có gì đó không đúng lắm.

Y không còn ở trong sa giới mù mịt cát vàng mà chung quanh bảng lảng mây mù, trong thân thể dồi dào linh lực, kinh mạch lưu chuyển thuận lợi, nhịp tim ổn định, hình như là......

Vẫn còn sống?

Vẫn còn sống?!

Phù Ngọc Thu đột ngột bừng tỉnh, lúc này mới phát giác một điều.

Lẽ ra mình phải đồng quy vu tận với Phong Bắc Hà rồi chứ, sao giờ vẫn còn sống?

Đúng lúc này một gương mặt bị phóng to gấp mấy lần đột nhiên xuất hiện trước mắt y.

Đó là một thiếu niên có tướng mạo anh tuấn, áo xanh thêu hình rồng, con ngươi co thành một đường thẳng nhìn y trừng trừng như thể chỉ cần hé miệng là có thể nuốt chửng y.

Phù Ngọc Thu hoảng sợ hét lên: "Chíp?"

Kêu xong y lập tức bị tiếng chim hót nũng nịu này làm giật mình.

Chíp???

Trên đời không có ngọn cỏ nào biết kêu chíp chíp cả.

Phù Ngọc Thu hoàn toàn tỉnh táo vì khiếp đảm.

Thiếu niên áo xanh chớp mắt rồi duỗi ngón trỏ chọc một cái vào bộ lông xù trên mình Phù Ngọc Thu: "Chậc, nó nhỏ thế này làm sao nuốt chửng linh hoa kia được?"

Bên cạnh có giọng thiếu nữ lí nhí đáp: "Linh hoa kia là do thiếu tôn Đồng Hạc đưa tới cho tiên tôn dưỡng thần hồn, chỉ cần nở hoa là có thể làm thuốc. Hôm nay hoa vừa nở thì bị nó nuốt chửng luôn ạ......"

Thiếu niên áo xanh đắc ý nói: "Có sao đâu, hoa kia vừa bị nuốt chắc dược hiệu vẫn chưa tiêu hết đâu, đem chim trắng này nấu lên ăn cũng xem như làm thuốc rồi."

Phù Ngọc Thu: "......"

Gì vậy trời?

Phù Ngọc Thu xù lông lên, theo bản năng muốn lấy lá cây đánh người nhưng vừa nhúc nhích thì chợt thấy là lạ.

Đập vào mắt là hai chiếc cánh lông vũ trắng tinh không nhiễm bụi trần.

Lông vũ?

Phù Ngọc Thu trợn mắt há hốc mồm, hơn nửa ngày mới phát ra một tiếng hót lảnh lót.

"Chíp!?"

Cái gì mà xấu thế này?!