Nhưng đối với đám dân quê kia thì sự xuất hiện đột ngột của thiếu niên tinh quái tóc trắng áo trắng như quỷ tuyết này mới thật sự đáng sợ.
Nam nhân dẫn đầu lui lại mấy bước rồi ra vẻ bình tĩnh lạnh lùng nói: "Bớt lo chuyện bao đồng đi! Thằng ranh con này là thiên sát cô tinh, bất kỳ ai đến gần nó cũng sẽ mất mạng cả."
Phù Ngọc Thu tức quá hóa cười.
Y cũng lười nói nhảm với nhân loại, thấy bọn họ còn chưa chịu đi thì vươn ra bàn tay như móng vuốt sắc nhọn ngưng tụ linh lực nước thành một chiếc búa lớn làm bộ nện xuống.
"Không muốn chết thì cút đi!"
Nếu là người bình thường gặp tu sĩ kiểu gì cũng sợ tè ra quần, nhưng chẳng biết có phải đám người này bị mưa lửa bức điên rồi hay không mà thấy thiếu niên biến ra nước từ trong không khí thì ánh mắt tràn đầy thèm khát.
Linh lực nước......
Nghe nói chỉ cần chôn xác tu sĩ có linh lực nước ở chỗ bị mưa lửa rơi xuống thì sẽ như cây khô gặp xuân, đất đai lại màu mỡ như xưa.
Linh lực nước của các tu sĩ này thường khá ôn hòa, sức công phá cũng không mạnh......
Nghĩ vậy ánh mắt bọn họ nhìn Phù Ngọc Thu càng lúc càng đáng sợ, thậm chí còn có vẻ biến thái.
Đúng lúc này chung quanh chợt có tiếng lửa bùng lên.
Đám người đã đi trên đất nóng rất lâu, dù mang giày nhưng chân vẫn bị bỏng rát.
Vì vậy khi lửa Phượng Hoàng từ lòng bàn chân cháy lan lên người, bọn họ vẫn chưa kịp phản ứng.
Đến khi nhận ra mình bị đốt cháy thì lửa Phượng Hoàng đã bao trùm khắp toàn thân.
"Á ——"
Tiếng hét thảm chưa kịp phát ra hết thì đám người kia đã biến thành một nhúm tro tàn rơi lả tả xuống mặt đất nứt nẻ.
Phù Ngọc Thu cũng giật mình quay đầu nhìn.
Phượng Ương chậm rãi đi đến, vẻ lạnh lùng xa cách lúc nãy tựa như chỉ là ảo giác, hắn tới trước mặt Phù Ngọc Thu rồi xoa nhẹ đuôi mắt đỏ lên vì tức giận của y, khẽ cười nói: "Sợ à?"
Phù Ngọc Thu lắc đầu: "Bọn họ sao có thể làm ta sợ được chứ?"
Phượng Ương nghẹn lời.
Ý hắn hỏi là y có sợ cảnh tượng lửa Phượng Hoàng thiêu rụi người đang sống sờ sờ ra tro hay không.
Phù Ngọc Thu đúng là......
Dù chứng kiến cảnh tượng thảm khốc kia nhưng Phù Ngọc Thu vẫn làm như không có chuyện gì, quay đầu về phía đứa bé còn đang trố mắt nhìn trân trối.
Đứa bé kia như đã sợ choáng váng, trong con ngươi đen láy chỉ có một đốm sáng li ti.
Phù Ngọc Thu chợt bối rối.
Y ghét nhân loại mà đứa bé này lại là nhân loại, mặc dù rất đáng thương nhưng......
Phù Ngọc Thu hít sâu một hơi rồi hạ quyết tâm, lạnh lùng nghĩ cứu nó một lần đã là hết lòng hết sức rồi, chuyện khác mình sẽ mặc kệ......
Vừa nghĩ xong thì ánh mắt y vô tình rơi vào đôi chân suýt bị bỏng của đứa bé, thế là giật mình vội vàng bế nó lên.
Chân là bộ phận quan trọng nhất, sao có thể để bị thương được?!
Đứa bé dường như cũng bị hù dọa, chỉ biết ngơ ngác nhìn y.
Phù Ngọc Thu bế xong lập tức hối hận nhưng lại không thể ném xuống nên đành phải bịt mũi hỏi: "Ngươi có phải cỏ non không?"
Phượng Ương: "......"
Đứa bé mờ mịt nhìn y, tuy không hiểu ý câu này nhưng theo bản năng muốn lấy lòng ca ca áo trắng đã cứu mình nên gật đầu một cái, ra hiệu mình là một ngọn cỏ non.
Thậm chí nó còn thử duỗi ra bàn tay đầy vết dây thừng, xòe năm ngón tay đặt dưới cằm tạo thành hình bông hoa rồi trông mong nhìn Phù Ngọc Thu.
Một bông hoa cũng được.
Phù Ngọc Thu: "......"
Phù Ngọc Thu "oa" một tiếng, cảm thấy đứa nhỏ này thật giỏi.
Tạm thời xem nó là "hoa", Phù Ngọc Thu rốt cuộc yên tâm ôm nó vào lòng rồi cùng Phượng Ương rời khỏi vùng đất hoang vu nóng cháy này.
Trên đường đứa bé ngoan ngoãn tựa lên vai Phù Ngọc Thu, trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn nam nhân phía sau thì con ngươi hai màu đột ngột co lại.
Dường như nó nhìn thấy gì đó nên bỗng nhiên "á" một tiếng rồi liều mạng ôm cổ Phù Ngọc Thu, giấu mắt vào hõm cổ y.
Phù Ngọc Thu đã về đến gian phòng của hai người ở giới tử, nghe vậy thì ngờ vực hỏi: "Sao thế?"
Đứa bé lại lấm lét nhìn Phượng Ương rồi vội vàng dời mắt đi với vẻ thống khổ như bị lửa đốt.
Phượng Ương lạnh nhạt liếc nó một cái: "Có cần thuốc trị thương gì không? Ta sẽ tìm cho ngươi."
Phù Ngọc Thu cũng chẳng khách sáo với hắn mà đọc tên một loạt thảo dược.
Phượng Ương gật đầu rồi quay người đi.
Phù Ngọc Thu băn khoăn nhìn theo hắn lẩm bẩm: "Hắn có nhớ hết không nhỉ?"
Vân Thu làm sao nhớ được, dứt khoát lôi từ trong ngực ra một bình linh đan cung kính dâng cho tiên tôn.
Phượng Ương hờ hững xoay bình ngọc giữa năm ngón tay thon dài rồi thuận miệng nói: "Ngươi có biết lai lịch đứa bé kia không?"
Vân Thu lúng túng nói: "Chỉ có người của tộc Uyên Sồ mới biết đoán tương lai, còn phải dựa vào linh kính mới xem được, đứa nhỏ này lại là Nhân tộc, tôn thượng, có khi nào nó là...... thiếu tộc chủ Uyên Sồ chuyển kiếp không ạ?"
Vân Thu hiểu rất rõ vẻ mặt này của tôn thượng là đang hoài nghi và quan ngại về đầu óc của hắn.
"Vân, Vân Thu không hiểu, xin tôn thượng giải đáp ạ."
Nếu là bình thường tiên tôn đã sớm tung chưởng, nhưng chẳng hiểu sao hôm nay tâm trạng Phượng Ương có vẻ rất tốt, chẳng những không tức giận đánh người mà thanh âm còn có thể gọi là hòa nhã vui vẻ.
"Ngươi đã thấy thần hồn kẻ nào bị lửa Phượng Hoàng thiêu rụi hồn bay phách tán, hóa thành bột mịn cuốn theo gió mà còn được vào luân hồi chuyển kiếp không?"
Vân Thu: "......"
Vân Thu bị câu này làm chấn động suýt cụp đuôi.
Lửa Phượng Hoàng......
Thiêu rụi hồn bay phách tán?!
Rốt cuộc thiếu tộc chủ Uyên Sồ đã làm chuyện tày đình gì khiến tôn thượng phẫn nộ như vậy?!
Vân Thu sợ quá không dám hỏi thêm mà lí nhí nói: "Vậy chắc là thiên vận chi tử đấy ạ."
Phượng Ương cười nhạt: "Ngàn năm vạn năm không có được một thiên vận chi tử, thế mà lại để mặc kẻ khác ức hiếp vậy à?"
Vân Thu lắp bắp chẳng biết trả lời sao.
Phượng Ương cũng không làm khó hắn nữa mà đổi đề tài: "Ở Phù Quân Châu chỗ nào nhiều linh thảo linh hoa nhất?"
Việc này thì Vân Thu biết rất rõ: "Bên cạnh Yêu tộc có một vườn bách hoa quy tụ nhiều hoa cỏ tinh quái náo nhiệt lắm ạ."
Nhưng tiên tôn vốn không ưa náo nhiệt, sao tự dưng lại hỏi chuyện này?
Phượng Ương thờ ơ phất tay ra hiệu cho hắn lui.
Vân Thu vội vã chuồn ngay.
Phượng Ương cầm bình ngọc nhìn rất lâu mới chậm rãi trở về.
Phù Ngọc Thu đã thay đồ khác cho "hoa nhỏ", giờ đang cau mày nhìn hai chân đỏ bừng, còn luôn miệng xuýt xoa như chính mình bị bỏng vậy.
"Nếu đây là cỏ thật thì còn sống nổi sao?" Phù Ngọc Thu hoảng sợ nghĩ, "Có khi nào rễ sợi thành rễ khô luôn không?"
Trên mình đứa bé toàn vết lằn do bị đánh đập và bị trói, to nhỏ đều có, nếu so sánh thì hai chân bị phỏng quả thực chẳng đáng là gì, nhưng Phù Ngọc Thu cứ ngồi xổm cau mày nhìn chằm chằm làm đứa bé kia còn tưởng trên chân mình dính chất kịch độc nào đó.
Phù Ngọc Thu hít sâu một hơi, thoáng thấy Phượng Ương tới thì vội nói: "Nó, chân nó không có cảm giác nữa, ngươi xem có phải bị nướng chín rồi không?"
Đứa bé: "?"
Phượng Ương cũng không nhiều lời mà đưa bình ngọc trong tay cho y.
Đây là linh dược Cửu Trọng Thiên, đừng nói chân này bị nướng chín mà dù có bị chặt đứt lìa cũng sẽ mọc ra lại.
Phù Ngọc Thu bóp một viên linh dược ngửi nhẹ rồi kinh ngạc hỏi: "Ngươi lấy ở đâu thế?"
"Mua ngoài đường." Phượng Ương nói, "Cho nó ăn trước đi."
Nãy giờ chỉ lo nhìn hai chân bị bỏng làm Phù Ngọc Thu cũng mơ hồ cảm thấy rễ mình đau nhức, dứt khoát không hỏi nữa mà đưa đan dược tới: "Ăn đi."
Đứa bé cảnh giác nhìn Phượng Ương rồi mau chóng dời mắt, chẳng chút do dự cầm đan dược ăn.
Nhìn điệu bộ này cứ như Phù Ngọc Thu đưa độc dược nó cũng sẽ nuốt ngay tức khắc.
Linh dược Cửu Trọng Thiên có hiệu quả rất nhanh, vừa vào bụng đã giống như một dòng nước ấm lan ra toàn thân chữa lành những vết thương trên da thịt.
Ngay cả cuống họng bị độc câm cũng được chữa khỏi.
Lúc này Phù Ngọc Thu mới yên tâm nhích tới gần hỏi nó: "Đã nói được chưa?"
Đứa bé có vẻ chưa quen với việc Phù Ngọc Thu ở gần mình như thế nên sợ hãi cúi đầu xuống rồi lí nhí "dạ" một tiếng.
Phù Ngọc Thu nghĩ thầm đứa nhỏ này cũng thật nhút nhát.
Con ngươi Phượng Ương hơi tối đi, ánh mắt rơi vào vành tai đỏ bừng của đứa bé kia.
Phù Ngọc Thu hỏi: "Ngươi tên gì?"
Đứa bé lí nhí như muỗi kêu: "Đệ, đệ tên là Cỏ Non."
Phù Ngọc Thu: "......"
Thật dễ thích nghi làm sao.
Phượng Ương liếc nó một cái.
Cỏ Non rụt vai lại rồi sợ sệt nói: "Mộc Kính ạ."
"Tên này hay đấy." Phù Ngọc Thu khen, "Có mộc nữa, nghe sức sống bừng bừng nhỉ."
Phượng Ương: "......"
Chỉ liên quan tới "cỏ" một tí ti mà ngươi cũng khen hay nữa à?
Cha mẹ Mộc Kính "sức sống bừng bừng" đã bỏ mạng trong trận mưa lửa kia nên nó chẳng còn ai để nương tựa, Phù Ngọc Thu cứu xong cũng không thể bỏ rơi nó nên đành để nó ở lại đây.
Thời gian này Mộc Kính đã trải qua quá nhiều chuyện, rốt cuộc cũng gặp được người đáng tin cậy, tinh thần mỏi mệt nên chẳng bao lâu sau đã co quắp ngủ thiếp đi trên giường nhỏ.
Phù Ngọc Thu ỉu xìu nằm bò ra bàn trong sân, rầu rĩ nói: "Sao ta lại cứu người chứ?"
Phượng Ương ngồi đối diện y bình thản hỏi: "Không vui à?"
Phù Ngọc Thu lắc đầu, lông mày hơi nhíu lại như có một nỗi u sầu mãi không tan: "Ta chỉ sợ đứa bé kia lại gạt ta thôi."
Ngón tay Phượng Ương cuộn lại.
Ban đầu kẻ xấu xí cuỗm đi lá cây của Phù Ngọc Thu, sau đó Phượng Bắc Hà còn táo tợn hơn, chẳng những lừa gạt mà còn làm y mất luôn cả mạng.
Giờ y lại nhiệt tình cứu một đứa bé nhìn có vẻ không bình thường lắm......
Phù Ngọc Thu quả thật bị lừa đến ám ảnh.
"Ta ghét nhất là bị người khác lừa." Phù Ngọc Thu vùi mặt vào cánh tay, ỉu xìu nằm bò ra bàn rầu rĩ nói, "Có chuyện gì cứ nói ra không được à, sao phải gạt ta chứ?"
Chỉ một chiếc lá thôi mà, đâu phải y không nỡ cho.
Phượng Bắc Hà...... Phượng Bắc Hà thì không tính, dù có lý do hay nỗi khổ tâm thì Phù Ngọc Thu cũng muốn hắn chết ngay lập tức.
Nếu đứa nhỏ Mộc Kính này lại lừa y nữa thì Phù Ngọc Thu có thể sẽ làm một cây cỏ lạnh lùng vô cảm.
Dù có thấy người vùng vẫy giãy chết trước mặt mình, y cũng sẽ dửng dưng bước qua!
Vì Phù Ngọc Thu đang nằm sấp nên không thấy Phượng Ương nhíu mày.
Đây là lần đầu tiên Phượng Ương gọi tên y, Phù Ngọc Thu nghiêng đầu mờ mịt nhìn hắn: "Sao?"
Dường như Phượng Ương muốn nói gì đó: "Ta......"
Phù Ngọc Thu tựa cằm lên cánh tay, đôi mắt trong veo, khuôn mặt xinh đẹp có thể gọi là yêu diễm kia đầy vẻ ngây thơ vô hại chẳng có chút sành sõi nào.
Phượng Ương kinh ngạc nhìn y.
Trong hoảng hốt, gương mặt luôn tươi cười của Phù Ngọc Thu như bao phủ tầng tầng mây đen, sự căm ghét bài xích đối với hắn dần hiện ra trên khuôn mặt diễm lệ.
"Phượng Hoàng?"
Năm ngón tay mảnh khảnh đột nhiên huơ huơ trước mặt Phượng Ương.
Phượng Ương hoàn hồn.
Ảo giác đột nhiên biến mất, Phù Ngọc Thu nhìn hắn với vẻ lo âu: "Ngươi bị sao vậy?"
Phượng Ương mở ra mắt vàng rồi rũ mi nói khẽ: "Nghe nói vườn bách hoa ở Phù Quân Châu náo nhiệt lắm, muốn đến đó chơi không?"
Quả nhiên Phù Ngọc Thu rất có hứng thú: "Vườn bách hoa?"
Hôm nay y chưa kịp chơi thỏa thích đã gặp chuyện bực mình, nghe Phượng Ương nói xong lại nổi lên hứng thú, hớn hở đứng bật dậy nói: "Ừ ừ, đi đi đi."
Phù Ngọc Thu thân cận với mọi loài hoa cỏ linh mộc, nghe được ba chữ "Vườn bách hoa" thì cực kỳ phấn khích.
Phượng Ương hạ kết giới quanh chỗ ở của hai người, vừa quay đầu đã thấy Phù Ngọc Thu nhảy chân sáo chạy tới, theo bản năng muốn nắm tay hắn kéo đến vườn bách hoa thật mau.
Phù Ngọc Thu chạy tới trước mặt Phượng Ương, vừa duỗi ra bàn tay mảnh khảnh định nắm tay hắn thì đột nhiên cứng đờ.
Y sực nhớ ra hôm nay mình nắm tay Phượng Ương lại bị né tránh.
Năm ngón tay Phù Ngọc Thu hơi co lại rồi gượng gạo rụt về, thậm chí còn dè dặt lui ra sau nửa bước.
Phượng Ương khẽ cau mày.
Phù Ngọc Thu quay người chạy mấy bước, nghĩ thế nào lại vẫy gọi hắn, trên mặt chẳng có vẻ gì ngại ngần mà hồn nhiên cười nói: "Đi mau lên."
Nhất thời Phượng Ương không tả được tư vị trong lòng mình, tựa như chỗ mềm yếu nhất bị ai đó véo nhẹ một cái.