Trùng Sinh Thành Bé Chíp Trong Tay Tiên Tôn

Chương 6: Cùng hội cùng thuyền



Tiên tôn thật sự là ma bệnh chẳng còn sống được bao lâu nữa.

Tộc Tuyết Lộc giỏi nghề y, bí thuật cải tử hoàn sinh nhiều vô kể nhưng năm đó tộc chủ Tuyết Lộc đến chữa trị cho tiên tôn lại đưa ra kết luận "Bệnh không chữa được, thuốc thang châm cứu đều vô ích."

Tộc chủ Tuyết Lộc chỉ thiếu điều nói thẳng: "Không cứu nổi đâu, cứ chờ chết đi."

Nhưng kỳ quái là tiên tôn có vẻ rất hài lòng với kết luận này, còn vui vẻ ban thưởng cả ngọn núi Côn Luân cho tộc Tuyết Lộc.

Tộc Tuyết Lộc chữa bệnh cho tiên tôn quanh năm, luyện linh đan kéo dài tính mạng, trong đó y sư ở lại Cửu Trọng Thiên cứ mười năm sẽ thay một lần, ai cũng có y thuật cao siêu.

Tiên tôn ngại phiền phức nên mỗi đời y sư ở Cửu Trọng Thiên đều gọi là "Tuyết Lộc Y".

Phù Ngọc Thu không biết mấy chuyện này, xụ mặt rúc trong góc lồng vàng lén lút nhìn ra ngoài.

Tiên tôn khoác áo choàng có hoa văn hình mây, bàn tay trắng nõn gảy giai điệu "Cá trong nước".

Nghe bài "Cá trong nước" hát về người góa vợ kia, Phù Ngọc Thu lờ mờ nhớ lại khi mình và Phong Bắc Hà du ngoạn ở phàm thế đã nghe người kể chuyện kể về tình sử bịa đặt của tiên tôn.

Câu chuyện vô cùng xúc động.

"Thuở thiếu thời tiên tôn bị Chu Tước Tiên tôn giam cầm trong kết giới không được tự do, thiếu tộc chủ Uyên Sồ liều mình cứu giúp, tuy cứu được tiên tôn khỏi Cửu Trọng Thiên nhưng chính mình lại hồn bay phách tán."

"Hai mươi năm sau, tiên tôn giết tới Cửu Trọng Thiên, sau khi ngồi vào ghế chí tôn vô thượng thì tìm mọi cách để thiếu tộc chủ Uyên Sồ sống lại."

"Các ngươi nhìn đi, ba tộc Đồng Hạc, Khổng Tước và Thương Loan đánh nhau như cơm bữa, còn tộc Uyên Sồ lại là gà chó lên trời, ngay cả đệ đệ vô dụng của thiếu tộc chủ cũng được làm tư tôn bù nhìn."

Khán giả phía dưới trầm trồ xuýt xoa.

"Nghe nói tiên tôn là người vô tâm vô tình, thật không ngờ đấy."

"Cũng là kẻ si tình thôi."

Phù Ngọc Thu tò mò hỏi Phong Bắc Hà: "Người chết rồi có sống lại được không?"

"Không." Phong Bắc Hà ngắm nghía chén nước rồi thờ ơ nói: "Tiên tôn nắm giữ tam giới, linh lực ngập trời nhưng đối với chuyện sống chết cũng chẳng thể làm gì được."

"Cũng đúng."

Phù Ngọc Thu nằm bò ra bàn ghếch chân lắc lư, có lẽ vì uống nước mệt mỏi nên y lười biếng thò ngón út trắng như ngọc vào chén trà, một cọng cỏ sạch sẽ mọc ra hút cạn chén nước.

Vẻ mặt Phong Bắc Hà lạnh lẽo nhưng đáy mắt lại hiện lên ý cười: "Uống nữa không?"

Phù Ngọc Thu gật đầu, xưa nay y chẳng kiêng dè gì nên hỏi thẳng: "Ngươi có sợ chết không?"

Phong Bắc Hà rót nước cho y: "Ai mà chẳng sợ chết?"

Phù Ngọc Thu cười cong mắt.

Lúc ấy y nghĩ thầm: "Nếu ngươi sợ chết thì khi nào ta mọc lá mới sẽ tặng ngươi một chiếc."

Tuy lá của U Thảo giáng linh không thể cải tử hoàn sinh nhưng lúc sắp chết vẫn có thể giữ lại một mạng.

Nhưng đến cuối cùng chiếc lá kia cũng không tặng được.

Bởi vì tên chó họ Phong lại ngấp nghé linh đan của mình.

"Chíp!"

Vừa nghĩ đến Phong Bắc Hà, Phù Ngọc Thu tức đỏ mắt, tự dộng đầu chim hơi mạnh làm mỏ nhọn suýt chọc thủng một lỗ trên khay ngọc đựng nước.

Phù Ngọc Thu chíp xong lập tức hối hận, vội vàng cuống cuồng nhìn sang tiên tôn, chỉ sợ hắn phát hiện mình giả câm.

Nhưng tiên tôn đang chìm đắm trong tiếng đàn hạc, giai điệu này đã át đi tiếng "chíp" của Phù Ngọc Thu.

Nguy hiểm thật nguy hiểm thật.

Phù Ngọc Thu giơ cánh vỗ ngực.

Nghe giai điệu ưu thương của bài "Cá trong nước", Phù Ngọc Thu bắt đầu tự hỏi tiên tôn này thật sự mất đạo lữ sao?

Đúng lúc này tiếng đàn hạc của tiên tôn dừng lại.

Đám mây đi mời y sư rốt cuộc bay về.

Phù Ngọc Thu nhìn kỹ mới phát hiện đám mây kia đang quấn quanh một con hươu trắng chổng vó lên trời, sau đó thô bạo ném hươu trắng từ trên không trung xuống đất.

Có lẽ hươu trắng đã quá quen thuộc nên sau khi đứng vững thì ưu nhã khuỵu gối hành lễ.

"Tuyết Lộc Y khấu kiến tôn thượng."

Phù Ngọc Thu dỏng tai lên, cảm thấy giọng hươu trắng này khá quen nhưng nhất thời không nhớ ra được từng nghe ở đâu.

Lúc này tiên tôn vung tay lên, Phù Ngọc Thu đang suy tư uống nước lại bay vút đi, trong nháy mắt đã đứng trên ngón tay hiện rõ khớp xương của tiên tôn.

Phù Ngọc Thu: "......"

Phù Ngọc Thu suýt chíp một tiếng, may mà kịp thời kìm lại.

Tiên tôn cực thích bộ lông xù tròn vo của chim trắng nên vuốt ve không ngừng.

Hành lễ xong, Tuyết Lộc Y thận trọng nói: "Tiên tôn, cỏ Kim Quang đã trồng lại rồi ạ, nếu ngài thấy không khỏe thì ta sẽ hái sen huyết hỏa Côn Luân cho ngài làm thuốc."

"Không cần gấp." Tiên tôn thoáng nhíu mày: "Con chim này của ta không hót được, ngươi thử xem xem có phải vì nó sợ hãi quá không?"

Tuyết Lộc Y: "......"

Tuyết Lộc Y sửng sốt.

Hắn đã chữa bệnh cho tiên tôn ba năm mà đây là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ "lo lắng" trên mặt hắn, chỉ vì một con chim không biết hót thôi sao?

Nhưng rõ ràng ngay cả sống chết của mình hắn cũng chẳng đoái hoài cơ mà.

Lúc nãy đám mây kia lo lắng xông vào tìm người làm Tuyết Lộc Y cứ tưởng tiên tôn sắp về cõi tiên.

Tiên tôn: "Sao thế?"

Tuyết Lộc Y cung kính đáp: "Không có gì, được chữa trị cho tiểu điện hạ là may mắn của ta."

Tiên tôn cười như không cười nhìn hắn.

Tuyết Lộc Y giật mình, nói xong mới nhận ra nên vội vàng cúi đầu sát đất, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Trước khi hắn tới đây, Phượng Bắc Hà nhận được tin chim hỏa linh đi lấy Thủy Liên Thanh đã không còn xương cốt.

Hai người chưa kịp nghĩ ra đối sách thì mây của Cửu Trọng Thiên đã đến.

Trong lúc cấp bách, Phượng Bắc Hà bảo hắn nhân cơ hội này lấy lại Thủy Liên Thanh trên người chim trắng.

Tuyết Lộc Y rất hiếm khi nhúng tay vào cuộc tranh giành giữa ba tộc, hắn vẫn luôn cúi đầu không nhìn con chim kia thì lẽ ra phải không biết "con chim" mà tiên tôn nhắc tới chính là tiểu điện hạ của tộc Thương Loan.

Trong đầu Tuyết Lộc Y toàn nghĩ tới Thủy Liên Thanh nên nhất thời lỡ miệng.

Khí thế áp đảo của tiên tôn khiến tim hắn đập loạn xạ, mồ hôi lạnh ướt đẫm.

"Tôn, tôn thượng......"

Hắn đang tuyệt vọng nghĩ thầm "Chắc tiên tôn sẽ không bắt Tuyết Lộc rút lông vũ bắn pháo hoa chứ" thì tiên tôn nở nụ cười vung tay lên.

Đám mây trắng bao bọc thân hình tròn vo của chim trắng bay đến trước mặt Tuyết Lộc.

Trong tầm mắt cúi thấp hiện ra vạt áo dài quét đất của tiên tôn.

Hắn quay sang đàn hạc rồi thản nhiên nói: "Chữa đi."

Tuyết Lộc Y thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa đã bủn rủn ngã khuỵu xuống.

"Vâng."

Phù Ngọc Thu cũng chẳng biết hai người kia đang chơi trò đánh đố gì, được mây bao bọc hết sức dễ chịu, hai chân chim vùi trong mây rất có cảm giác an toàn.

Dù y sư có lợi hại đến đâu chăng nữa cũng không thể chữa khỏi cho một kẻ giả câm.

Hươu trắng ưu nhã mỹ lệ, đôi mắt càng đẹp không sao tả xiết.

Phù Ngọc Thu đinh ninh con hươu trắng này sẽ không thể "chữa" cho mình nên ung dung ngắm nghía hắn.

"Chà, mắt này, sừng này, thân hình này đẹp thật." Phù Ngọc Thu tấm tắc khen ngợi trong lòng: "Nếu mình trùng sinh thành hươu trắng cũng không tệ, cặp sừng hươu kia nhìn rất giống nhánh cây, chẳng biết dùng linh lực có mọc lá được không nhỉ?"

Phù Ngọc Thu càng ngắm càng thích, nhìn lại xác chim tròn vo của mình mà chán.

Tiên tôn lại bắt đầu gảy đàn.

Phù Ngọc Thu vốn rất thích tiếng đàn hạc nhưng từ khi thấy Diêm La sống chơi đàn thì y quyết định không bao giờ thích nữa.

Ồn ào, dở ẹc!

Còn đáng ghét hơn tiếng hót của chim trắng nữa.

Tuyết Lộc Y không dám làm bừa trước mắt tiên tôn nên cung kính rót linh lực vào móng vuốt mảnh khảnh của chim trắng.

Vân Thu lén lút chạy đến ngồi xổm cạnh Tuyết Lộc háo hức nhìn Phù Ngọc Thu.

Tuyết Lộc Y vừa bắt mạch vừa suy tính trong lòng.

"Thủy Liên Thanh khó giấu, ai cũng biết linh lực của tiểu điện hạ tộc Thương Loan trống rỗng, ngay cả hạt cải cũng không có."

"Nó sẽ giấu hạt châu ở đâu?"

"Rốt cuộc chim hỏa linh đã chết thế nào? Chính tiên tôn ra tay sao?"

Hắn đang nghĩ miên man thì linh lực trong cơ thể chim trắng bất thình lình phát hiện một thứ kỳ quái.

Tuyết Lộc Y cứng đờ, không còn giữ được vẻ mặt bình tĩnh nữa, trừng mắt nhìn chim trắng như thấy quỷ.

Đây là......

Thủy Liên Thanh?!

Con chim ngu xuẩn này đã nuốt chửng Thủy Liên Thanh là thứ duy nhất có thể giết chết tiên tôn rồi sao?!

Vân Thu thấy vẻ mặt hắn thì vội hỏi: "Có phải nó mắc bệnh nan y không?"

Bệnh nan y thì tốt quá, nếu vậy có thể quang minh chính đại ăn thịt rồi.

Tuyết Lộc Y nhìn chim trắng không nói nên lời.

Thủy Liên Thanh do Phượng Bắc Hà cố ý luyện ra, mặc dù tộc Thương Loan chuyên về nước nhưng một khi đã nuốt nó vào cơ thể thì hoàn toàn không có cách nào tiếp nhận linh lực điên cuồng kia.

Thiếu tôn Thương Loan còn không dám uống Thủy Liên Thanh mà con chim trắng này lại nuốt chửng nó sao?

Tuyết Lộc Y hoài nghi rốt cuộc nó đã làm thế nào để sống sót.

"Không...... Không không." Tuyết Lộc Y lúng túng nói: "Tiểu điện hạ chỉ bị dọa sợ thôi, uống thuốc là được rồi."

Vân Thu thất vọng tràn trề.

Tuyết Lộc Y gật đầu: "Trước tiên ta sẽ nghiền một ít thóc linh cho tiểu điện hạ."

Ngoài tẩm điện của tiên tôn có một phòng thuốc nhỏ chuyên trữ linh thảo và linh dược, Tuyết Lộc Y sải chân chạy ra ngoài.

Phòng thuốc chỉ cách tẩm điện nửa hàng lang, đám mây bao bọc Phù Ngọc Thu thoải mái bay đi.

Tuyết Lộc Y bỗng nhiên giật thót.

Phòng thuốc vắng lặng, tiên tôn cũng sẽ không chú ý, nếu hắn lấy Thủy Liên Thanh ra khỏi mình chim trắng ngay tại đây......

Không đúng.

Theo lời Phượng Bắc Hà nói thì dù tiên tôn có chú ý chắc cũng chẳng nhúng tay vào việc này đâu.

Lập trường của Tuyết Lộc Y với tiên tôn mà nói chẳng có gì quan trọng cả.

Ý nghĩ này hệt như lửa cháy trên đồng cỏ khô, một khi đã nhen nhóm thì sẽ nhanh chóng lan rộng.

Phù Ngọc Thu không hề hay biết con hươu xinh đẹp này đang có ý định mổ bụng mình, y híp mắt ngắm sừng hươu giống hệt cành cây rồi nghĩ thầm: "Nếu mình mọc được sừng như vậy thì tốt quá."

Đúng lúc này cặp sừng xinh đẹp của hươu trắng đột nhiên từ từ biến mất rồi thân hình thấp bé dần cao lên.

Phù Ngọc Thu: "......"

Mặt mũi Phù Ngọc Thu tràn đầy sợ hãi.

Không, không phải đấy chứ?!

Ngay sau đó linh cảm của y trở thành sự thật, hươu trắng dần biến thành một người mặc áo trắng đứng trước mặt y.

Phù Ngọc Thu: "......"

Phù Ngọc Thu chỉ hận không thể hét lên: "A a a! Xúi quẩy!"

Đang yên đang lành sao tự dưng một con hươu lại biến thành nhân loại xấu xí thế chứ?!

Ngay cả cành cây...... ngay cả sừng cũng chẳng còn nữa.

Phù Ngọc Thu suýt bị mù mắt chim.

Tuyết Lộc Y quay lưng về phía y rồi lấy thóc linh trong hộp thuốc ra bỏ vào cối giã nát.

"Chà, mắt này, trán này, thân hình này......" Phù Ngọc Thu lạnh lùng nghĩ: "Xấu quá, xấu chết ta rồi."

Phù Ngọc Thu cáu kỉnh xù lông, mắt không thấy tâm không phiền nên dứt khoát nhắm mắt lại không nhìn nữa.

Tuyết Lộc Y giã nát thóc linh đựng trong bát ngọc rồi ra hiệu cho đám mây thả Phù Ngọc Thu xuống.

Đám mây nghe lời đặt Phù Ngọc Thu xuống đất.

Tuyết Lộc Y nói: "Đợi lát nữa đút thuốc xong ta sẽ đưa nó về tẩm điện."

Đám mây cũng không nghĩ nhiều mà thảnh thơi bay đi.

Tuyết Lộc Y lạnh lùng nhìn đám mây biến mất, sau đó ánh mắt chậm rãi chuyển sang chim trắng đang ghét bỏ nhìn thóc linh.

Phù Ngọc Thu chẳng muốn làm chim chút nào, đã vậy còn phải ăn thóc linh, y mổ hai cái cho có lệ rồi lại phun phì phì.

Y đang định quay đầu thì chợt phát hiện một dòng linh lực đang cưỡng ép thăm dò linh mạch của mình.

Phù Ngọc Thu sửng sốt.

Lúc nãy Tuyết Lộc Y chữa cho y chỉ rót một dòng linh lực mỏng nhẹ như tơ thăm dò linh mạch chứ không giống bây giờ, hệt như một dòng nước lũ ồ ạt càn quét khắp linh mạch.

Phù Ngọc Thu nhíu mày, mơ hồ cảm thấy linh lực này khá quen thuộc.

Y chưa kịp nghĩ nhiều thì linh lực mang theo khí tức băng tuyết đã xông thẳng vào cơ thể quấn chặt linh đan màu xanh thẫm.

Như muốn từ từ dẫn dắt linh đan của y ra ngoài.

Cướp linh đan?!

Phù Ngọc Thu mở bừng mắt, bất thình lình đối diện với một gương mặt xa lạ.

U Thảo có thể dựa vào rễ thân lá để nhận ra các loại linh thảo ở tam giới, nhưng trong mắt y gương mặt nhân loại đều giống hệt nhau chẳng có gì khác biệt.

Y không nhớ đã từng thấy khuôn mặt này ở đâu, nhưng nốt ruồi son giữa trán Tuyết Lộc Y như một thanh đao bổ ra ký ức thê thảm đau đớn mà y không bao giờ muốn nhớ lại.

Ký ức ở sa giới luôn quanh quẩn hiện hữu trong đầu y.

"Nếu giờ cưỡng ép moi linh đan thì chỉ sợ tổn hại linh đan, phí công nhọc sức thôi."

"Nhưng thần hồn U Thảo...... e là sẽ bị hao tổn."

Y sư trong sa giới chỉ nói mấy câu ngắn ngủi nhưng đến chết Phù Ngọc Thu vẫn nhớ rõ giọng nói đó.

Rốt cuộc giờ y mới vỡ lẽ tại sao lúc nãy mình cảm thấy giọng hươu trắng này rất quen.

Tuyết Lộc Y chính là y sư cùng hội cùng thuyền với Phong Bắc Hà!

Hắn vẫn chưa chết nữa sao?!

Phù Ngọc Thu giận run người, linh lực càn quét trong cơ thể làm mắt y tối sầm, toàn thân như bị sét đánh.

Linh lực kia lạnh như băng tuyết, trong đó còn xen lẫn một khí tức quen thuộc.

Là linh đan của y......

U Thảo giáng linh có mùi hương đặc trưng và linh lực ngọt ngào trời ban, dù Phù Ngọc Thu có đổi xác thành chim cũng tuyệt đối không quên khí tức linh đan của mình.

Phù Ngọc Thu suýt nữa ngất đi.

Sa giới kia là thế giới nhỏ như hạt cải, sao hắn lại không chết cơ chứ?

Càng đáng sợ hơn là......

Cùng ở trong sa giới mà y sư không chết thì chẳng phải cẩu nam nhân Phong Bắc Hà kia cũng không chết sao?

Ngay khi ý nghĩ này hiện ra, chẳng biết vì linh đan sắp bị cướp hay vì tức giận mà Phù Ngọc Thu chợt thấy tâm thần kích động, máu nóng sôi trào.

Linh đan mất khống chế trong cơ thể bỗng nhiên tuôn ra một dòng nước mạnh hất văng Tuyết Lộc Y.

"Ầm" một tiếng, rồng nước trỗi dậy.

Tuyết Lộc Y chấn động, lảo đảo lui ra sau nửa bước sợ hãi nhìn Phù Ngọc Thu.

"Thủy Liên Thanh......" Hắn kinh ngạc lẩm bẩm: "Sao ngươi lại khống chế được Thủy Liên Thanh?"

Phù Ngọc Thu hoàn toàn không nghe thấy hắn nói gì, bởi vì rồng nước kia chỉ xuất hiện một lần.

Sau khi linh đan rung chuyển thì lại nằm im giả chết.

Phù Ngọc Thu lảo đảo rơi xuống bàn suýt lộn nhào rồi nhảy ra ngoài.

"Không thể chết được......"

Y tự nhủ.

Trước kia mỗi lần Phù Ngọc Thu bực mình sẽ nghĩ đến tự nổ linh đan, dù sao thì một đổi một, một đổi hai, kiểu gì mình cũng không lỗ.

Nhưng hiện giờ sự tồn tại của Tuyết Lộc Y đã cho Phù Ngọc Thu biết rằng: Kẻ hại mình chết thảm có lẽ vẫn còn sống.

Phù Ngọc Thu có thù tất báo làm sao nhịn được, thế là lập tức hăng máu lên.

Dù y có chết cũng phải làm Phong Bắc Hà hồn bay phách tán!

Khát vọng sống như cỏ dại mạnh mẽ vươn lên thúc giục Phù Ngọc Thu liều mạng nhảy ra ngoài.

Sau lưng vang lên tiếng bước chân dồn dập, có lẽ là Tuyết Lộc Y đuổi theo.

Đôi chân ngắn ngủn của chim trắng đâu thể so được với chân người, tiếng bước chân kia càng lúc càng gần, thân hình Phù Ngọc Thu lảo đảo rồi lăn lông lốc như quả cầu tuyết.

"Chíp......"

Trước mắt y quay cuồng, không nhịn được phát ra tiếng kêu nhỏ bé yếu ớt.

"Quả cầu tuyết" chưa lăn được bao xa thì đột nhiên đâm sầm vào một chiếc giày làm y phanh lại.

Hai mắt Phù Ngọc Thu nổi đom đóm, chẳng còn biết đâu là Đông Tây Nam Bắc.

Y mơ màng nhìn lên thì chỉ thấy một vạt áo hoa lệ thêu chỉ vàng.

Phù Ngọc Thu choáng váng, hoàn toàn không nhớ ra người này là ai, tựa như vớ được cọng rơm cứu mạng vội vàng sải cánh nhào tới bám lấy vạt áo trên mũi giày liều mạng trèo lên.

Chim trắng trèo đến đâu thì hoa văn thêu chỉ vàng bị móng vuốt cào xước đến đấy.

Tuyết Lộc Y đuổi theo thấy thế thì sắc mặt trắng bệch, hắn phản ứng cực nhanh: "Chắc tiểu điện hạ sợ thuốc đắng nên chưa uống đã bỏ chạy rồi ạ."

Có đường sống Phù Ngọc Thu mới phát hiện chết đáng sợ đến mức nào.

Cả người y run lẩy bẩy, mới trèo đến đầu gối người kia đã kiệt sức, mất khống chế rơi xuống.

Cảm giác không trọng lượng ập đến làm Phù Ngọc Thu hoảng hốt, ngay khi y tin chắc mình sẽ ngã xuống thì một bàn tay ấm áp đỡ lấy thân hình tròn trịa của y.

Phù Ngọc Thu mờ mịt mở to mắt.

Sau khi thấy rõ, đập vào mắt y là gương mặt đầy ý cười của tiên tôn.

Tiên tôn bế y lên khuỷu tay rồi ôm hờ thân hình tròn trịa như tạo ra một cái tổ đơn giản cho y.

Hắn vỗ về chim trắng run rẩy như đang dỗ dành người trong lòng, dịu dàng thì thầm.

"Đừng sợ, đừng sợ."

Phù Ngọc Thu: "......"

Tác giả có lời muốn nói:

Chíp Chíp: Lẽ ra không sợ nhưng vừa thấy ngươi thì ta lại sợ ngay.