Nghe được hai cái tên này, Phượng Ương nhíu mày: "Đây là huynh trưởng ngươi à?"
"Phù Ngọc Khuyết là Nhị đệ của ta, Phù Bạch Hạc là Tứ ca của ta." Phù Ngọc Thu thuận miệng đáp rồi háo hức nhìn nữ tu hạ lệnh treo thưởng giùm mình.
Phượng Ương: "......"
Đây là lần đầu Phượng Ương nghe thứ tự kiểu này nên hỏi: "Ngươi đứng thứ mấy?"
Phù Ngọc Thu nói: "Ba."
"Vậy ai đứng nhất?"
Phù Ngọc Thu đang vui vẻ nghe được câu này thì khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng dưng nhăn lại, y nằm bò ra bàn, mũi chân ỉu xìu cọ cọ mặt đất, có vẻ như không thích đề tài này lắm.
Nữ tu cũng hết sức kinh ngạc, nàng đã tiếp vô số người ra lệnh treo thưởng nhưng đây là lần đầu thấy "huynh đệ bất hòa" thật sự.
"Ngươi chắc chưa?" Để tránh sai sót, nữ tu hỏi lại y, "Đã ra lệnh treo thưởng tức là ngầm thừa nhận ngươi muốn lấy mạng bọn họ đấy nhé."
Phù Ngọc Thu sững sờ.
Phượng Ương im lặng.
Chắc y sẽ không thật sự xem lệnh treo thưởng giết người như lệnh tìm người chứ?
Ai ngờ Phù Ngọc Thu do dự một lát rồi gật đầu: "Chắc —— Chẳng phải làm vậy mới nhanh à?"
Nữ tu: "......"
Phượng Ương: "......"
Nữ tu nổi lòng tôn kính, xoẹt xoẹt viết lệnh treo thưởng cho y.
"Đa tạ đã ghé, tổng cộng một ngàn linh thạch."
Giờ Phù Ngọc Thu mới nhớ ra chuyện này, y không có linh thạch nhưng cũng chẳng ngại, thậm chí còn định tay không bắt sói thương lượng với nàng: "Cho ta ký sổ được không? Khi nào tìm được một trong hai người này ta sẽ trả, trả gấp đôi cũng được."
"......" Nữ tu cười khan, "Không được đâu tiểu tâm can."
Phù Ngọc Thu lộ vẻ thất vọng: "Hả? Ngươi gọi ta là tiểu tâm can mà không thể dàn xếp được sao?
"...... Không, không được đâu."
Phượng Ương: "......"
Phượng Ương bất đắc dĩ xoa trán rồi túm lấy Phù Ngọc Thu còn đang líu lo "kỳ kèo", tiện tay đặt một cái túi lên bàn.
Lúc này nữ tu mới thở phào nhẹ nhõm đếm linh thạch rồi treo thưởng huynh đệ ruột cho Phù Ngọc Thu.
Phù Ngọc Thu kinh ngạc quay đầu: "Sao ngươi lại có linh thạch?"
Phù Ngọc Thu cũng không nghĩ nhiều mà hớn hở phát lệnh treo thưởng, cầm hai miếng ngọc bội có hình trăng khuyết của Huyền Chúc Lâu ngắm nghía.
Nữ tu nói: "Nếu tìm được hai người này ngọc bội sẽ phát sáng, đến lúc đó ngươi cứ đi theo hướng linh văn chỉ là được."
Phù Ngọc Thu gật đầu: "Ồ, ừ ừ ừ!"
Đúng lúc này người cầm lệnh treo thưởng Phượng Hoàng đi xuống lầu, trong lòng bàn tay là một miếng ngọc bội giống như của Phù Ngọc Thu nhưng phía trên lại có hình trăng tròn.
Người kia cung kính dâng lên.
Phượng Ương hờ hững cầm ngọc bội bằng hai ngón tay, cảm nhận khí tức yếu ớt của chiếc lông vàng Phượng Hoàng trong đó thì biết ngay đây chỉ là một mảnh phân thần.
Phù Ngọc Thu lại gần cau mày nói: "Đây có đúng là lệnh treo thưởng Phượng Hoàng không đấy?"
"Đúng chứ." Người Huyền Chúc Lâu đáp.
Huyền Chúc Lâu làm ăn lớn như vậy đương nhiên sẽ không tùy tiện lấy trộm chiếc lông vàng Phượng Hoàng trên lệnh treo thưởng Phượng Hoàng.
Phượng Ương cũng không gấp mà nắm ngọc bội trong tay rồi dẫn Phù Ngọc Thu đi.
Người đánh cược Long tộc ban mưa ở Huyền Chúc Lâu đã xếp hàng dài trước cửa, Phù Ngọc Thu lơ ngơ theo Phượng Ương ra ngoài rồi thì thào hỏi: "Chỉ vậy thôi à? Chúng ta không tìm lệnh treo thưởng của ngươi để hủy sao?"
"Ừ, không vội." Phượng Ương chỉ vào bàn cược bên cạnh thản nhiên nói, "Nghe nói mấy ngày nữa sẽ có lôi đài để xem đấy."
Phù Ngọc Thu nhìn qua, sau khi nghe rõ đám người đánh cược đang ầm ĩ chuyện gì thì khẽ nhíu mày: "Long tộc ban mưa? Ơ, còn phải tranh giành nữa sao? Ta tưởng chỗ nào cũng có chứ."
Nghĩ tới đây y mắng: "Quả nhiên là Diêm La sống dở hơi treo củ cải cho con lừa ngốc đuổi theo! Đồ keo kiệt."
Phượng Ương: "......"
Phượng Ương nói: "Ban mưa tương đương với linh mạch ở hạ giới mà các thế gia nhờ vào để tu luyện, tạo ra một trận rất gian khổ nên không phải keo kiệt đâu."
Phù Ngọc Thu trừng hắn: "Ngươi lại nói đỡ cho Diêm La sống đấy à?"
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại." Phù Ngọc Thu kéo bộ y phục mỏng manh trên người rồi ngờ vực nói, "Lúc nãy người kia nói "tết ông Táo", vậy chẳng phải tháng Chạp mùa đông à? Giờ đang là mùa hè, sao ngươi lại nói "mấy ngày nữa"?"
Phượng Ương cười: "Bởi vì từ hai mươi năm trước, cả hạ giới......"
Một cơn gió nóng bức quét qua phố dài thổi tung tay áo và vạt áo mỏng của Phù Ngọc Thu.
"...... Đã không còn mùa đông nữa."
Phù Ngọc Thu kinh hãi.
"Không có mùa đông? Tức là...... không có tuyết rơi lạnh cóng nữa sao?"
Phượng Ương gật đầu.
Phù Ngọc Thu vui mừng khôn xiết.
Với một cây cỏ thì thời điểm khó khăn nhất là mùa đông.
Đất lạnh giá, nước đóng băng, lá cây còn bị sương đông cứng, tuyết rơi xuống có thể vùi lấp một nửa U Thảo bé nhỏ.
Rất đáng ghét.
"Không có mùa đông thì tốt, quá tốt luôn ấy chứ." Phù Ngọc Thu híp mắt nói, "Người nào tốt bụng làm ra chuyện tốt này thế?!"
Phượng Ương cười như không cười: "Nghe nói là tiên tôn Cửu Trọng Thiên đấy."
Phù Ngọc Thu: "............"
Phù Ngọc Thu lạnh lùng xì một tiếng rồi mắng: "Xúi quẩy."
Phượng Ương: "......"
Thế là Phù Ngọc Thu kết thúc chủ đề này.
Làm xong chính sự, Phù Ngọc Thu nhìn gì cũng thấy mới lạ nên dứt khoát nắm tay Phượng Ương dạo chơi khắp nơi.
Lần cuối cùng y đi chơi là với Phượng Bắc Hà, hai mươi năm trôi qua thành Phù Quân đã phồn hoa hơn xưa, chung quanh toàn đồ chơi nhỏ mà Phù Ngọc Thu chưa bao giờ thấy.
Y "ô oa" suốt dọc đường.
Phù Ngọc Thu là đồ nhà quê không ra khỏi cửa, năm đó dạo chơi lần đầu thì Phượng Bắc Hà luôn học đòi thưởng trà uống rượu, làm gì cũng ra vẻ cao sang, còn chê bai những món đồ chơi đầu đường cuối ngõ kia, mỗi lần Phù Ngọc Thu vừa "ô oa" thì lập tức bị hắn lôi về.
Phù Ngọc Thu ủ ê hỏi hắn: "Sao không cho ta đi chứ?"
Phượng Bắc Hà lạnh nhạt nói: "Mấy thứ đồ chơi chợ búa kia toàn loại rẻ tiền thô thiển, có gì vui đâu."
Phù Ngọc Thu thoáng sửng sốt rồi rũ mắt xuống, không hiểu sao trong lòng lại ủy khuất.
Nhưng y......
Cảm thấy chơi rất vui mà.
Y cũng chẳng biết gì, nghe Phượng Bắc Hà chê thô thiển thì đành luyến tiếc rời mắt rồi theo hắn đi uống trà ngắm hoa.
May mà các tửu lâu đôi khi sẽ có người kể chuyện nên Phù Ngọc Thu cũng đỡ nhàm chán hơn.
Đây là lần thứ hai đến thành Phù Quân, Phù Ngọc Thu "ô oa" suốt cả đoạn đường, thỉnh thoảng lại sợ Phượng Ương mất mặt nên lén lút nhìn hắn.
Vẻ mặt Phượng Ương đầy dung túng, có khi Phù Ngọc Thu chỉ cho hắn xem mấy đồ chơi rẻ tiền mà tinh xảo hắn còn gật gù khen ngợi, thậm chí lấy linh thạch ra mua cho y.
Phù Ngọc Thu nhìn trộm mấy lần, phát hiện Phượng Ương hoàn toàn không chê mình là đồ nhà quê thì càng mặc sức rong chơi.
Mãi đến tối, Phù Ngọc Thu ôm đống đồ ăn và đồ chơi trong ngực đi theo Phượng Ương tìm một gian phòng trong giới tử để trú chân.
Phù Ngọc Thu buồn ngủ ôm đống đồ linh linh nằm phịch xuống giường rộng lẩm bẩm: "Ngày mai còn muốn đi chơi nữa cơ."
Chẳng biết Phù Ngọc Thu lẩm bẩm gì, chỉ chốc lát sau đã hóa thành chim trắng to cỡ bàn tay nằm lọt thỏm giữa đống đồ chơi.
Phượng Ương trầm mặc nhìn y hồi lâu, đến khi y ngủ thiếp đi mới gõ nhẹ vào song cửa sổ.
Một tiếng "cạch" khẽ vang lên.
Vân Quy từ ngoài cửa sổ vào rồi yên lặng hóa thành người quỳ xuống đất.
"Tôn thượng." Nàng nói, "Người bốn tộc nghe mệnh lệnh của ngài thì cực kỳ tức giận, thậm chí có mấy trưởng lão phẫn nộ đến mức ngất đi, còn nói không ít lời đại nghịch bất đạo nữa ạ."
Phượng Ương ngước nhìn trăng tròn thờ ơ nói: "Mặc kệ bọn họ đi —— Nghe nói Long Nữ Chúc đã đến hạ giới rồi à?"
Vân Quy đáp: "Vâng ạ."
Phượng Ương nở nụ cười, hắn vẫn luôn hờ hững vuốt ve ngọc bội Huyền Chúc Lâu đưa cho, lúc này ngón tay thon dài bỗng nhiên bóp nát ngọc bội thành bột mịn.
Khí tức Phượng Hoàng trong đó như đang ra sức hấp thu linh lực, vừa xoay nhẹ thì trong không khí đột ngột xuất hiện một chiếc lông vàng Phượng Hoàng mang đầy linh văn tỏa ánh sáng rực rỡ.
Phượng Hoàng thờ ơ vuốt chiếc lông Phượng Hoàng kia: "Ngươi lại đi bốn tộc một chuyến......"
Vân Quy: "?"
Lại đi nữa sao?
Mỗi lần làm việc gì đắc tội người khác tiên tôn đều bảo nàng đi vì nàng rất giỏi đánh nhau chứ không như tiểu phế vật Vân Thu kia, nhìn thì dữ dằn nhưng thực ra chẳng có chút tác dụng nào.
Vân Quy nín thở nghĩ thầm: "Bắt bốn tộc sửa họ đã là quá đáng lắm rồi, chắc tôn thượng không còn chuyện gì quá đáng hơn đâu nhỉ?"
Vừa nghĩ tới đây thì tiên tôn lạnh nhạt mở miệng.
"Bảo bốn tộc cử người của mình đến tham gia cuộc so tài để Long tộc ban mưa lần này đi."
Vân Quy sững sờ, yên tâm nghĩ thầm: "May quá may quá, chỉ là cử người tham gia thi đấu chứ không đắc tội ai."
Sau đó tiên tôn cười như không cười nói: "Bảo bọn họ cử thiếu tôn ba tộc và tư tôn đến đi."
Vân Quy: "???"
Vân Quy sợ hãi.
Hạ giới thi đấu để được ban mưa gần như là "thú vui" Long tộc dành cho tiên tôn, cố ý để một đám người đấu đá giành mưa cho tiên tôn Cửu Trọng Thiên "xem kịch vui", rất có phong cách hôn quân "Phong hỏa hí chư hầu, chỉ cần tiên tôn cười".
Dù bốn tộc có muốn tham gia mua vui cho tiên tôn thì cũng chỉ tùy tiện gọi mấy tộc nhân đến thi đấu qua loa là xong.
Nhưng bây giờ......
Tiên tôn lại bắt thiếu tôn và tư tôn bốn tộc đến hạ giới tham gia cuộc thi đấu như đùa khỉ kia sao?
Hơn nữa bốn tộc cũng không thiếu linh mạch, vô duyên vô cớ tham gia thi đấu chẳng phải chỉ làm trò hề cho tiên tôn mua vui thôi sao?
Đây quả thực còn nhục hơn cả sửa họ nữa!
Vân Quy run sợ trong lòng, nghĩ thầm có phải tôn thượng lại chán sống rồi không, sao xuống hạ giới lại trầm trọng hơn thế này?
Nhưng thấy bộ dạng hứng thú dạt dào của Phượng Ương, Vân Quy biết mình không khuyên nổi nên đành lúng túng nói: "Vâng."
"Còn Phượng Bắc Hà nữa." Phượng Ương thu lại chiếc lông vàng Phượng Hoàng đầy linh văn kia rồi ngưng tụ một chiếc lông vàng mới đưa cho Vân Quy, nói với thâm ý riêng, "Bảo hắn vật tốt như lông vũ Phượng Hoàng này đừng tùy tiện vứt bỏ."
Vân Quy nghi hoặc cầm chiếc lông vàng kia.
Lần này tiên tôn nhắc đến "Phượng Bắc Hà" hình như không còn thích thú và xem trọng như mọi khi nữa, sao nghe có vẻ lạnh lùng đầy sát ý thế nhỉ?
Vân Quy hoài nghi mình nghe lầm, mang theo chiếc lông vàng kỳ quái kia hóa thành rồng bay đi.
Phượng Ương đứng bên cửa sổ ngắm trăng tròn.
Chẳng biết Phượng Tuyết Sinh đã đến từ lúc nào, ngồi bó gối ngoài song cửa rầu rĩ nói: "Phụ tôn."
Phượng Ương: "Gì?"
Phượng Tuyết Sinh lúng túng nói: "Con...... Con không muốn tham gia thi đấu đâu ạ."
"Rác rưởi như con đối đầu với Phượng Bắc Hà và Phượng Hành Vân nhất định là chưa đỡ được chiêu nào đã bị đánh văng rồi." Phượng Tuyết Sinh vùi mặt vào đầu gối ủ rũ nói, "Tuyết Sinh sẽ làm phụ tôn mất mặt."
Phượng Ương ôn tồn hỏi: "Ngươi cho ta mặt mũi lúc nào?"
Phượng Tuyết Sinh: "......"
Phượng Tuyết Sinh lắp bắp: "Hình như, cũng, cũng đúng."
"Đi đi." Phượng Ương nói, "Đừng sợ mất mặt."
Phượng Tuyết Sinh nhíu mày: "Nhưng...... Nhưng bọn họ đều nói con là phế vật, bộ lông của con quê mùa chẳng có gì đẹp cả."
Tuy chiếc lông vàng của Phượng Hoàng đã giúp hắn thay da đổi thịt nhưng nỗi tự ti trong xương tủy vẫn còn nguyên vẹn.
Phượng Ương liếc hắn một cái.
Phượng Tuyết Sinh đã quen nhìn mặt nói chuyện, biết mình làm phụ tôn mất kiên nhẫn nên đành phải đứng dậy ngoan ngoãn hành lễ rời đi.
Phượng Ương đuổi hết người rồi quay đầu nhìn.
Chim trắng vẫn còn nằm vùi trong đống đồ linh tinh ngủ ngon lành.
Phượng Ương nhìn rất lâu, đột nhiên khẽ thở dài rồi lặng lẽ đi tới dời đống đồ bên cạnh chim trắng để y ngủ thoải mái hơn.
Trong nhúm bột mịn của ngọc bội trên mặt đất, linh văn trăng tròn Huyền Chúc Lâu chưa vỡ hết tỏa ra ánh sáng le lói.
Huyền Chúc Lâu, tầng hai mươi ba.
Nam nhân áo đen bưng hộp đựng truyền thừa Phượng Hoàng lúng túng nói: "Lâu chủ, có hai chuyện ạ —— Lúc nãy chiếc lông vàng của vị khách quý kia đột nhiên biến mất, tìm khắp nơi vẫn không thấy."
Trên bàn đặt một chồng sổ sách, cửa gỗ khắc hoa mở rộng, dường như chỉ cần đưa tay ra là có thể với tới trăng tròn trên trời, ánh trăng sáng như tuyết phủ khắp Phù Quân Châu trong tháng Chạp nóng bức.
Một nam nhân mặc huyền y thêu hình trăng khuyết ngồi quay lưng về phía bàn, tay cầm một quyển sách dày hờ hững lật giở.
"Ừ." Hắn thuận miệng đáp, thanh âm khàn khàn như lâu lắm rồi chưa mở miệng, ảm đạm một cách khó hiểu.
Ánh trăng dịu dàng hắt vào người hắn lại tôn lên khí chất mạnh mẽ lạnh lùng của hắn.
Nam nhân áo đen lúng túng nói: "Chuyện thứ hai là...... Hôm nay có một thiếu niên tóc trắng áo trắng đến Huyền Chúc Lâu ra hai lệnh treo thưởng, tên là......"
Nam nhân mặc huyền y không rời tay khỏi sách, nghe ngữ điệu kỳ lạ của người kia thì hơi quay đầu lại, để lộ ra một gương mặt tuấn mỹ.
Môi hắn tím tái như bị trúng độc, đồng tử đen kịt không có ánh sáng hệt như con rối, ánh mắt hờ hững liếc đến mang theo sự lạnh lẽo tà độc làm nam nhân áo đen nhịn không được run lên.
Nam nhân mặc huyền y lời ít mà ý nhiều: "Gì?"
Biết hắn đang hỏi "Tên gì", nam nhân áo đen lộ ra vẻ mặt thảm thương như sắp phải chịu chết, cắn răng một cái rồi cúi đầu nơm nớp lo sợ trả lời.
"Tên là...... Phù Ngọc Khuyết và Phù Bạch Hạc ạ."
Nam nhân mặc huyền y —— Phù Ngọc Khuyết: "............"