Trùng Sinh, Thành Toàn Cho Ngươi

Chương 7



14.

Không có gì đáng ngạc nhiên khi Tiêu Dương thi rớt.

Nhưng hắn không tin điều đó, trợn tròn đôi mắt tìm trên yết bảng suốt cả ngày.

Trước sau đều không thể tìm thấy tên mình.

Ngay từ khi còn nhỏ, phu tử đã nói rằng Tiêu Dương có tư chất để trở thành Trạng Nguyên, là người xuất sắc nhất trong số đồng học.

Chính là Tiêu Dương đã quên mất.

Khi hắn bỏ trốn cùng Liễu Man Man, những người khác đang học tập chăm chỉ trong học viện.

Khi hắn thất tình say rươu bí tỉ, đồng học của hắn đã tìm đến một tôn giả* để học hỏi không ngừng.

(*Học giả vĩ đại)

Mấu chốt là hành vi kinh tởm của Tiêu Dương đã lan rộng khắp kinh thành.

Khi giám khảo nhìn thấy tên hắn, khó mà đảm bảo rằng mình sẽ không cảm thấy ghê tởm.

Ngày ấy, ta cầm một bình rượu mới nhưỡng trêu đùa cùng Phú Quý.

Tống Vũ vừa bước vào đã hét lên:

“Là ai dạy chó của ta uống rượu?”

Ta chỉ vào con chó:

“Là Phú Quý muốn trước! Hơn nữa, rượu của ta được kế thừa từ những công thức cổ xưa, hương thơm đậm vị, người bình thường không phải cứ muốn là uống được đâu.”

“Nhìn mà xem, bây giờ nó có thể đánh Túy Quyền luôn rồi.”

Trong lúc ồn ào, một bóng người nghèo túng đứng ở cửa.

Mắt Tiêu Dương đỏ hoe, nhìn ta nói:

"Quỳnh Chi, ta biết mình sai rồi, xin hãy cho ta một cơ hội nữa!"

Tống Vũ cười khúc khích, bị hắn trừng mắt liếc một cái.

Ta sờ đầu Phú Quý, giọng điệu lạnh lùng, nhìn Tiêu Dương như người xa lạ.

"Không phải ai cũng có thể quay đầu, ngươi đi đi!"

Tiêu Dương bất chấp kiêu ngạo, kéo ống tay áo lên, cho ta xem cánh tay đầy sẹo của hắn.

"Đây là do ta thiếu bạc ở thực quán, không trả nổi nên bị đánh."

"Ta biết!"



Sau khi rời khỏi Chu gia, Tiêu Dương không còn suất lấy bạc ở trướng phòng nữa, cũng không thể đến tiền trang lấy bạc.

Trước kia, chỉ cần hắn gửi hóa đơn về Chu phủ, sẽ có người trả hết.

Bây giờ mọi chuyện đã khác rồi!

Nhìn thấy vẻ thờ ơ trong mắt ta, hắn chợt lắc đầu:

“Đáng lẽ không nên như thế này.”

“Ngày xưa ta ngồi đọc sách dưới tàn cây, ngươi thích nhất là trộm nhìn ta, còn chuẩn bị cho ta dương chi cam lộ mà ta thích."

"Ở thời điểm xưởng rượu khó khăn nhất, ngươi cũng không để quá trình học tập của ta bị gián đoạn, mời phu tử tiếp tục dạy ta đọc sách."

"Tại sao người lại biến thành như vậy? Không quan tâm đến việc học của ta, còn không màng đến sống chết của ta?”

Thì ra Tiêu Dương vẫn biết tình cảm và sự tận tâm của ta dành cho hắn.

Thế nhưng kiếp trước hắn hoàn toàn phủ nhận sự giúp đỡ của Chu gia.

Hắn tin chắc rằng bản thân sinh ra đã là một thiên tài.

Ngay cả khi ta không tìm danh sư cho hắn, không tìm những cuốn sách hay cho hắn, hay không chịu khó theo dõi hắn học thì hắn sẽ vẫn có thể là Trạng Nguyên.

Khóe miệng ta lộ ra vẻ mỉa mai:

"Tiêu Dương, sao trước đây ta không nhận ra ngươi mặt dày như vậy?"

"Nói nhiều cũng vô ích! Từ nhỏ đến lớn, ngươi ăn của Chu gia, tiêu của Chu gia, số bạc này lớn hơn nhiều so với số bạc dùng để chuộc thân Liễu Man Man."

"Vậy nên trước hết ngươi hoàn trả lại số bạc này đi, sau đó hẵng nói tới chuyện tình cảm!"

Ánh mắt của Tiểu Dương đột nhiên thay đổi, giống như con thú khát máu nhìn chằm chằm vào ta cho đến khi lông tơ ta dựng lên.

"Chu Quỳnh Chi, người quả nhiên là nữ nhi của thương gia, lúc nào cũng tính toán."

"Tương lai ta trở thành Trạng Nguyên, ta nhất định sẽ khiến người hối hận về tất cả những gì ngươi đã làm ngày hôm nay."

Tống Vũ đứng một bên xem náo nhiệt, tặc lưỡi hai tiếng:

"Lòng lang dạ sói, lật mặt còn nhanh hơn lật sách!"

Ta không cảm thấy hối hận hay khổ sở chút nào, vì trong lòng ta biết rõ, rằng Tiêu Dương sẽ không có cơ hội quay đầu lại lần nữa.

(Fb Kim Giai Linh Lung)

15.

Tiêu Dương tìm tới Liễu Man Man.

Nàng ta đang mang thai cốt nhục của ông chủ Mã, hiện tại sống khá tốt, còn tính là giàu có, vậy nên đã rút lậu chút bạc, thuê một tiểu viện cho Tiêu Dương.

Xét cho cùng thì Tiêu Dương thực sự có tài.



Hắn đã hứa với nàng ta rằng hắn sẽ trả lại gấp trăm lần sau khi tốt nghiệp cao trung.

Tiêu Dương học vào ban đêm, ban ngày thì mở một sạp bán thư pháp và tranh vẽ ở góc phố sầm uất.

Có vẻ như hắn quyết tâm tiết kiệm bạc và tìm danh sư dạy một lần nữa để có thể thi lại khoa học vào ba năm sau.

Không thể không nói, hắn có tài thơ ca.

Kiếp trước hắn đã chiếm được tình yêu của Liễu Man Man bằng bài thơ vịnh nguyệt.

Sau đó, lại với một bài thơ hay khác, hắn đã trở thành nhập mạc chi tân của Trưởng công chúa.

Lúc thơ được truyền tới phủ Trưởng công chúa, ta đang rót rượu ở đó.

“Công chúa, mời nếm thử loại Hồ Nghi Giàm Thuyên* này. "

(*Mình dịch ra nó là chất hóa học nào đó, nghe hơi hack não nên mọi người cứ hiểu là tên rượu thôi nhé ^^)

"Không tệ!"

"Công chúa khen rượu hay khen thơ?"

"Có gì khác nhau?"

"Mặc dù cả hai đều xuất thân từ Chu gia, nhưng lòng người so với lưu hà còn dơ hơn nhiều.”

Kể từ sau khi cứu Trưởng công chúa, ta thường xuyên đến thăm hỏi và trò chuyện với nàng ấy về những diễn biến mới nhất ở kinh thành.

Công chúa nhanh chóng hiểu ra.

Nam thanh niên viết bài thơ là Tiêu Dương, người đã bỏ trốn theo một ả kỹ nữ.

Tiểu Viên đứng một bên nói thêm:

"Tiểu thư đối đãi với hắn không tệ, sau khi xưởng rượu bị cháy, ngài ấy còn đi vay bạc để giúp hắn học tập."

"Tiêu Dương không chỉ không biết ơn mà còn ép ngài ấy phải chuộc thân ả kỹ nữ kia."

"Thật sao?"

"Tất cả hạ nhân trong nhà đều thấy rõ."

Công chúa thích tài tử, nhưng lại ghét những con sói mắt trắng nhất trên đời.

Nàng ấy ném bài thơ vào chậu than.

"Bỏ đi, đừng làm bẩn mắt bổn cung."

Ta đứng sang một bên, khóe miệng cong lên.

Tiêu Dương, dù ngươi có tài hoa đến đâu nhưng nếu đạo đức không tương xứng thì ắt sẽ có tai họa