Ra tới cổng trường cô liền thấy thầy Ngô đang ngồi trên ghế đá ven đường, ánh mắt trông mong nhìn vào trong trường.
Vừa nhìn thấy cô đi ra, thầy Ngô đã nhanh chóng đứng lên đi về phía cô.
" Sao rồi? Sao em ra sớm thế?"
" Em làm xong hết rồi, chắc không sai đâu. " Cô nghịch ngợm cười nói.
" Được rồi, thầy tin em, về thôi. " Thầy Ngô mỉm cười nói, nhìn biểu hiện của em ấy chắc là ổn rồi.
" Dạ, được. "
Thầy Ngô đưa cô về tận nhà, cô không cần quay lại trường nữa, cô thi xong buổi sáng, buổi chiều sẽ được nghỉ.
*******************
Ngày hôm sau tới trường, mọi người đều hướng ánh mắt trông mong nhìn cô, nhưng không ai mở lời hay hỏi gì cô cả.
Bọn họ muốn biết tình hình cô thi thế nào? Làm bài có tốt không? Nhưng bọn họ sợ cô áp lực, sợ cô làm bài không tốt, hỏi sẽ khiến cô phải suy nghĩ.
" Sao các cậu nhìn tớ ghê thế, trên mặt tớ dính gì à?"
" Không, không có gì." Lâm Kiều, huých tay Vương Điềm Điềm ý bảo cô nói đi.
" Bọn tớ muốn.... hỏiiiiii...." Vương Điềm Điềm ấp úng mãi không nói ra được một câu.
Thấy thế làm cô phì cười:" Tớ làm bài rất tốt, các cậu yên tâm."
" Có cậu nói này của cậu là chúng tớ yên tâm rồi."
" Về chỗ thôi, sắp vào lớp rồi, hai ngày nữa là có kết quả rồi. "
Vừa dứt câu tiếng chuông vào lớp vang lên.
Bắt đầu một ngày học mới, cả lớp nhanh chóng ổn định chỗ ngồi, cô giáo vào lớp dạy, tập trung, chăm chú lắng nghe.
Thời gian cứ thế trôi, rất nhanh đã đến ngày có kết quả của kì thi Olympic.
Ngày có kết quả là vào hôm chủ nhật, ngày học nhóm của bọn cô.
Sáng sớm khi Hoàng Tuyết Lan chưa ngủ dậy, mấy người Vương Điềm Điềm đã tới gõ cửa nhà cô.
" Sao các cậu tới sớm thế?" Cô ra mở cửa vừa hỏi với giọng ngái ngủ.
" Cậu không biết hôm nay là ngày gì à?" Vương Điềm Điềm hỏi lại cô.
" Thì ngày học nhóm của chúng ta, chứ ngày gì, bình thường tám giờ các cậu mới đến cư mà, sao nay chưa bảy giờ đã tới rồi?" Hoàng Tuyết Lan vừa đi vào vừa ngó đồng hồ vừa nói.
" Ôi là trời, đúng là hoàng đế không vội nhưng thái giám vội là đây. " Thẩm Minh than thở.
" Cậu là thái giám à?" Lâm Kiều hỏi lại Thẩm Minh.