Trùng Sinh: Thanh Xuân Của Tôi

Chương 30: Thẩm Hạo Tiêu Giao tư vấn tình cảm.



Hoàng Tuyết Lan có chút tiếc nuối, khi kiếp này được bạn nam khác giới để ý tới, mà lại nhỏ tuổi quá so với cô.

Nhưng Hoàng Tuyết Lan đã quên rằng, bây giờ chính bản thân cô cũng chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi thôi sao? Đâu còn là bà cô già gần ba mươi tuổi sống khép kín như kiếp trước nữa đâu.

Cô quét dọn nhà cửa qua loa xong, lại xuống lầu mua chút đồ về ăn tối, nhàm chán không có chuyện gì làm liền lên mạng kiếm bạn chơi game chơi để giết thời gian.

Cô vào nhóm chat trên game.

' Alo, có ai ở đây không?'

Rất nhanh tin nhắn của Thẩm Hạo Tiêu Giao gửi đến:' Có, sao thế?'

' Mấy người kia đâu ạ?'

' Bọn họ cuối tuần được nghỉ về nhà rồi, chắc chưa có thời gian chơi.'

'À, vậy anh không về ạ?'

' Anh có về nhà chú chơi.'

'À, anh có đi săn quái không?'

' Đi, anh dẫn em đi, đến Vô Cốc nhé.'

' Ok.'

Buổi tối hôm nay chơi, chỉ có cô và Thẩm Hạo Tiêu Giao, không có sự ồn ào của ba người kia, có chút thấy yên bình hẳn.

Cô với Thẩm Hạo Tiêu Giao phối hợp khá ăn ý, chẳng mấy chốc đã đầy rương kho báu, túi bảo vật các thứ.

Chơi mãi cũng chán, đôi lúc cô lại nghĩ tới Thẩm Triết Hạo.

Có chuyện để trong lòng không nói ra được đúng là khó chịu.

Hay cô hỏi thử Thẩm Hạo Tiêu Giao xem, nói chuyện chơi với nhau một thời gian có vẻ như anh cũng là một người điểm tĩnh, thấu tình đạt lý, dù sao bạn trên mạng cũng không biết cô là ai đâu, nên cũng không phải xấu hổ, hay ngại ngùng gì.

' Chúng ta nghỉ thôi, nay chơi cũng lâu rồi ạ.'

'Được.'



' À, em có chuyện này muốn hỏi ạ? Có được không ạ?'

'Em hỏi đi, có chuyện gì à?'

Cô thoát khỏi nhóm chat chung, ra nhắn tin riêng với Thẩm Hạo Tiêu Giao.

' Anh đã thích ai chưa?'

Bên kia Thẩm Triết Hạo nhìn chẳm chăm máy tính, tập trung vào dòng tin nhắn Hoàng Tuyết Lan mới gửi tới.

Bất động năm giây Thẩm Triết Hạo mới gửi đến cho cô một tin nhắn, tin nhắn chỉ có ba dấu chấm hỏi.

'???'

'Em muốn hỏi chút kinh nghiệm. Kèm theo icon xấu hổ che mặt.

' Hử.'

Chẳng nhẽ cô hỏi sai người rồi sao? Sao không thấy anh ấy nói gì nhỉ? Mặc kệ, đâm lao phải theo lao thôi.

Ở bên này cô vò đâu suy nghĩ, không biết phải làm sao thì Thẩm Hạo Tiêu Giao gửi tin nhắn đến:

'Em có người mình thích? Hay là có người khác tỏ tình với em?'

' Chuyện là em phát hiện ra có một bạn nam hình như đang âm thầm thích em, mà em không biết phải làm sao cả. '

Là nói đến mình sao? Đến lượt Thẩm Triết Hạo ở bên kia giật mình tự hỏi.

Từ từ đã, để xem em ấy nói sao đã.

'Em có thích cậu ấy không?'

' Phải nói làm sao nhỉ? Từ trước giờ em chưa từng thích ai cả, cũng không ai tỏ tình với em, nên em cũng không biết cảm giác thích một người là như nào? Nhưng khi gặp bạn ấy thì em có chút bối rối, tim đập có chút nhanh vậy có phải là thích không ạ?!

Em ấy cũng thích mình sao?

Khóe miệng của Thẩm Triết Hạo không tự giác cong lên, ánh mắt vui mừng hiện lên trông thấy, cả người toát ra sự vui vẻ như người được trúng thưởng trúng phải giải đặc biệt vậy.

Đến Thẩm Minh đang ngồi trên giường chơi nhìn sang cũng phát hiện ra sự thay đổi này.



"Có chuyện gì mà anh vui vẻ vậy?" Thẩm Minh tính bước chân xuống giường xem.

" Không phải chuyện của em, tập trung chơi đồ của em đi, không chơi nữa thì anh lấy lại đấy." Thẩm Triết Hạo lên tiếng đe dọa, khiến Thầm Minh quay trở lại giường ngồi xuống chơi tiếp.

Dù chơi thì Thẩm Minh cũng âm thầm quan sát Thẩm Triết Hạo, xem Thầm Triết Hạo đang làm gì.

Bỏ qua Thầm Minh ở một bên, Thầm Triết Hạo lại tiếp tục nói chuyện với Hoàng Tuyết Lan.

' Có cảm giác với cậu ấy, sao em lại còn phân vân?'

' À thì... do tuổi tác đi.'

' Tuổi tác? Là em nghĩ em còn nhỏ không muốn yêu đương? Hay là cậu ta lớn hơn em?

Thẩm Triết Hạo nóng vội hỏi lại.

' Cậu ấy ít tuổi hơn em.'

Đùng, dòng tin nhắn làm Thẩm Triết Hạo đứng hình, như bị sét đánh từ trên xuống dưới, nháy mắt sắc mặt đen kịt, không còn một chút vui vẻ nào, sắc mặt trở nên lạnh tanh.

Khiến cho Thẩm Minh đang âm thầm quan sát một bên, cũng phải bỏ của chạy lấy người, lén lút chuồn ra ngoài phòng khách xem ti vi, ở trong phòng áp suất lớn quá cậu ta chịu không nổi.

Vậy nãy giờ anh tự tưởng tượng ra, xong mừng hụt sao? Tức giật đến mức bật cười, tay gõ bàn phím như muốn nó vỡ nát ra vậy, từng tiếng gõ bàn phím vang lên như đánh vào trong lòng Thẩm Triết Hạo vậy.

' Hai đứa tốt nhất nên tập trung vào học tập đi, đợi vào đại học hãy yêu đương, đừng yêu sớm.'

' Em cũng nghĩ vậy, nói được ra nhẹ cả lòng luôn, cảm ơn anh ạ.'

Cô thì nhẹ lòng, còn giờ đến Thẩm Triết Hạo anh nặng lòng.

' Không có gì, em ngủ sớm đi, anh thoát đây. '

' Được, tạm biệt.'

'Tạm biệt.'

Nói ra được nỗi lòng mình, cô vui vẻ lên giường đi ngủ.

Không hề hay biết bên kia Thẩm Triết Hạo mất ngủ cả đêm vì cô.