Trùng Sinh Tiểu Nương Tử Ghi Việc (Ký Sự Của Tiểu Nương Tử)

Chương 44



Thôn Ngũ Lý, nơi thâm sơn cùng cốc rất nhiều dân chúng huyện Thanh Sơn chỉ nghe qua tên. Có người, đến tên cũng còn chưa nghe qua.

Nhưng mà, Hạ Trăn chẳng những nghe nói qua, còn đã đến đó.

Biết rõ thôn Ngũ Lý cằn cỗi, đối lập với huyện Thanh Sơn phồn hoa, Hạ Trăn không cho rằng vị chưởng quầy Thủy Họa trai mắt cao hơn đầu kia, sẽ đột nhiên thay đổi tâm tính, về quê làm ruộng.

Như vậy, cũng chỉ có một khả năng: tránh nạn!

Tránh ai? Không cần nói cũng biết. Nói thế nào thì Mạc Như Nghiên cũng là đại tiểu thư của phủ nha tri huyện, chắc rằng chưởng quầy Thủy Họa Trai cũng rất chột dạ! Vậy mới vội vàng bỏ chạy.

Xác định nơi đi của chưởng quầy Thủy Họa Trai, Hạ Trăn không ở Thủy Họa Trai lâu, xoay người trở về Cẩm Tú Phường.

Nghe Hạ Trăn nói cả nhà chưởng quầy Thủy Họa Trai đều rời khỏi huyện Thanh Sơn, Mạc Như Nghiên vẫn không cảm thấy tò mò. Ngược lại Hạ Trăn nói muốn đi tìm cả nhà chưởng quầy Thủy Họa Trai, Mạc Như Nghiên gật gật đầu, định đi cùng.

“Không được.” Hạ Trăn lắc đầu với Mạc Như Nghiên, không định dẫn theo nàng, “Đường xá xa xôi, nàng sẽ không chịu nổi.”

“Có xa lắm không? Xa hơn thôn Liên Hoa sao?” Mạc Như Nghiên không phải  chưa từng ngồi xe bò đi đi lại lại giữa thôn Liên Hoa và huyện Thanh Sơn. 

Khi đó cũng chưa từng nghe thấy Hạ Trăn nói qua, đường xá xa xôi.

“Ít nhất xa gấp hai lộ trình.” Bình tĩnh nhìn Mạc Như Nghiên, Hạ Trăn nói đúng sự thật.

Mạc Như Nghiên trầm mặc một chút. Nhưng mà, nếu là gấp hai lộ trình, vậy Hạ Trăn cũng không thể đi đến đó bằng xe bò.

Một lát sau, Mạc Như Nghiên lấy ra một tấm ngân phiếu đưa cho Hạ Trăn: “Mua ngựa nhé?”

Hạ Trăn chợt nhìn về phía Mạc Như Nghiên, không lường trước Mạc Như Nghiên sẽ đột nhiên nhắc tới ngựa.

Sắc mặt Mạc Như Nghiên rất thản nhiên. Nàng chỉ cảm thấy, nhất định cưỡi ngựa tiện hơn xe bò rất nhiều. Về phần Hạ Trăn có biết cưỡi ngựa hay không, nàng hoàn toàn không suy xét qua.

Kiếp trước Hạ Trăn cưỡi ngựa tới nhặt xác cho nàng!  Cho nên, sao Hạ Trăn có thể không biết cưỡi ngựa chứ?

Hạ Trăn cố ý đợi trong chốc lát, không thấy Mạc Như Nghiên nói tiếp. Lập tức không trì hoãn thời gian, nhận lấy ngân phiếu, rời đi.

Hạ Trăn đi rất nhanh, ngày hôm đó đã tới thôn Ngũ Lý.

Mặc dù Mạc Như Nghiên rất muốn đi cùng, cuối cùng vẫn không thể không tạm thời gác lại ý định này.

Lúc Nhạc Hành Tri đi vào Cẩm Tú Phường lần thứ hai, tinh thần rất sa sút.

Hạ Trăn không có ở đây, Lăng Phong theo sát từng bước ở phía sau Mạc Như Nghiên. Thậm chí, còn hơn lúc Hạ Trăn ở đây.

Cho nên lúc Mạc Như Nghiên ngồi nói chuyện với Nhạc Hành Tri, Lăng Phong công khai ngồi ở một bên.

Nhạc Hành Tri thật sự rất bực bội, cũng rất tức giận: “Biểu muội, muội muội kia của muội thật đúng là tài giỏi, không ngờ dám can đảm tính kế ta!”

“ Đó không phải cũng là biểu muội của Nhạc công tử sao?” Thật muốn nói đến quan hệ, Mạc Như Họa mới được coi là biểu muội của Nhạc Hành Tri. Về phần Mạc Như Nghiên, chẳng qua là trên danh nghĩa mà thôi.

Nhạc Hành Tri nghẹn đứng. Sớm biết nhân phẩm Mạc Như Họa thế này, sao hắn có thể không chút đề phòng? Bây giờ tốt rồi, ở phủ nha tri huyện bị bắt gian tại chỗ! Buồn cười buồn cười, thật là quá buồn cười.

“Nhạc công tử đến đây, đến cùng là muốn thế nào?” Mạc Như Nghiên không nhẫn nại gì với Nhạc Hành Tri. Thấy Nhạc Hành Tri ngồi xuống không có dự định rời đi, lập tức đuổi người.

“Biểu muội! Muội thật sự vô tình như vậy sao?” Sao Nhạc Hành Tri không nghe ra ẩn ý của Mạc Như Nghiên chứ? Không nhịn được có chút tức giận.

Hắn vì cứu Mạc Như Nghiên, mới ở lại Mạc phủ. Nếu không phải vì Mạc Như Nghiên, Mạc Như Họa nào có cơ hội tính kế hắn?

Nhưng hiện giờ, Mạc Như Nghiên lại lạnh lùng trừng mắt với hắn? Rốt cuộc hắn trêu chọc làm Mạc Như Nghiên không vui chỗ nào? Chẳng lẽ chuyện hắn làm cho Mạc Như Nghiên còn chưa đủ nhiều?

Nhiều hay không, dĩ nhiên không phải Nhạc Hành Tri nói thì tính.

Hơn nữa, cho dù Nhạc Hành Tri nói đều tính, Mạc Như Nghiên có bằng lòng nhận lòng tốt này hay không, cũng không phải Nhạc Hành Tri có thể khống chế.

Nhưng mà, so với Mạc Như Nghiên lạnh nhạt, Lăng Phong có chút ngồi không yên.

Hắng giọng hai tiếng thật mạnh, cuối cùng Lăng Phong cũng mở miệng, thể hiện sự tồn tại của hắn: “Còn mong Nhạc công tử thận trọng từ lời nói đến việc làm, chớ làm hỏng thanh danh của đại tiểu thư chúng ta.”

Vẻ mặt Lăng Phong nói lời chính đáng, Nhạc Hành Tri lại nháy mắt thay đổi sắc mặt: “Ngươi tính là gì, lại dám ngồi ở chỗ này dạy dỗ chỉ bảo bổn công tử?”

Nhạc Hành Tri cũng là bị tức giận quá. Đến lễ nghi cơ bản nhất của công tử gia cũng đã quên, thế mới mắng ngay trước mặt Lăng Phong.

Lăng Phong vô tội chớp chớp mắt, cầm chén trà trên bàn lên: “Ta chẳng qua chỉ là người gặp nạn được Cẩm Tú Phường thu lưu mà thôi.”

“ Người gặp nạn? Khi nào thì Cẩm Tú Phường biến thành ổ khất cái? Sao thứ gì cũng mang vào trong nhà?” Tức giận xông lên đầu, Nhạc Hành Tri đã quên nơi đây là đâu, lên giọng ác liệt nhục mạ Lăng Phong.

“Câm mồm!” Mạc Như Nghiên đập bàn, nhìn về phía Nhạc Hành Tri đang tức muốn hộc máu, “Nhạc công tử muốn phát uy, hãy trở về Nhạc phủ của ngươi đi. Không thì, phủ nha tri huyện cũng chấp nhận ngươi làm vậy. Nhưng ở Cẩm Tú Phường của ta, còn không tới lượt Nhạc công tử giương nanh múa vuốt, vênh mặt hất hàm sai khiến!”

“Biểu muội!” Nhạc Hành Tri vô cùng bực tức, không dám tin nhìn Mạc Như Nghiên, “Ngươi biết rõ ta vừa ý ngươi, lại cố tình gả cho một tên mãng phu nông thôn. Đến khi ta biết tin tức, lập tức tới huyện Thanh Sơn tìm ngươi, ngươi đối xử với ta như vậy?”

“Nhạc công tử ăn nói cẩn thận.”.Giọng điệu giống hệt Lăng Phong, phản ứng của Mạc Như Nghiên rất lạnh nhạt, giọng nói mang theo lạnh lẽo thấu xương.

“Nói cẩn thận nói cẩn thận, đến cùng các ngươi muốn ta phải thế nào hả?” 

Nhạc Hành Tri đột nhiên vung tay áo, gạt đổ hết ấm chén trên bàn, lập tức nước trà, lá trà vung vãi trên mặt đất.

“Nhạc Hành Tri ta không phải không cưới được phu nhân! Nếu không phải bởi vì Mạc Như Nghiên ngươi, sao ta lại đến huyện Thanh Sơn này? Ngươi tưởng ta rời xa ngươi, thì không cưới được nữ tử khác ư? Nói về môn đăng hộ đối, ngưỡng cửa Mạc phủ của ngươi, sao có thể với tới Nhạc phủ ta?” 

Nhạc Hành Tri hùng hổ trừng mắt Mạc Như Nghiên, lại thấy Mạc Như Nghiên hoàn toàn không hề xấu hổ và hối hận.

“Tốt, rất tốt!” Mang theo lửa giận ngút trời, Nhạc Hành Tri dùng tay chỉ Mạc Như Nghiên, “Mạc Như Nghiên, nếu chính ngươi muốn tìm đường chết, ta cũng mặc kệ! Lần này chuyện Cẩm Tú Phường đầu độc, chẳng những huyện Thanh Sơn tra xét, nha môn tri phủ Hoài Thủy cũng nhất định tra rõ! Ta và ngươi, chờ xem!”

Nhạc Hành Tri nói xong lời cuối cùng, trực tiếp lấy quyền thế tới uy hiếp Mạc Như Nghiên. Cuối cùng trước khi đi, còn không quên cảnh cáo Mạc Như Nghiên một câu: “Sẽ có một ngày, ngươi phải quỳ xuống cầu xin ta!”

Mạc Như Nghiên lạnh lùng nhìn Nhạc Hành Tri đi nhanh khỏi Cẩm Tú Phường. Vẻ mặt khó lường, hai tay nắm chặt. Nhưng từ đầu đến cuối, nàng cũng không nói qua một câu chịu thua.

Cho dù chết, nàng nhất quyết cũng sẽ không lại cúi đầu trước Nhạc Hành Tri!

Nhìn Mạc Như Nghiên không chớp mắt, cho đến lúc này, Lăng Phong mới hoàn toàn thật sự thừa nhận Mạc Như Nghiên.

Thôi được! Nếu sự việc đã đi tới bước này, vậy cũng không có gì để nói. Đợi Hạ Trăn trở về, lại quyết định vậy.

Nhạc Hành Tri nói được làm được, ngay hôm đó đã trở về Nhạc phủ trấn Hoài Thủy.

Ngày kế, Tô Linh nhận được lời nhắn, Nhạc phủ đồng ý nạp Mạc Như Họa làm thiếp.

Thiếp! Sắc mặt Tô Linh trắng bệch, làm sao cũng không dám tin tưởng người tới nói chính là sự thật.

“Nương!” Mạc Như Họa cũng hoàn toàn không thể chịu đựng được kết quả như vậy, chỉ mong Tô Linh có thể tìm được biện pháp khác giải vây cho nàng.

Nàng không muốn làm thiếp, đánh chết cũng không muốn!

Tô Linh cũng không nghĩ tới Nhạc Hành Tri sẽ nhẫn tâm như thế. Lại có thể nghĩ ra phương thức làm nhục người như thế, tính kế tặng lại bọn họ.

Khẽ cắn môi, Tô Linh cầm lấy tay Mạc Như Họa: “Không được, chúng ta phải tự mình đi Nhạc phủ một chuyến!”

“Dạ.” Từ trước đến nay Tô Linh là người Mạc Như Họa tin cậy, bà ta nói đi Nhạc phủ, đương nhiên Mạc Như Họa nghe theo.

Hạ Trăn trở về nhanh hơn dự đoán. Đồng thời, cũng dẫn về chưởng quầy Thủy Họa Trai và thê muội đang lẩn trốn có liên quan đến vụ án.

Nhưng sau khi dẫn tất cả người có liên quan đến vụ án tới phủ nha tri huyện, Mạc Nho lại xua tay, bất đắc dĩ tuyên bố: Chuyện này đã không thuộc về hắn quản lý, mà do tri phủ Hoài Thủy tiếp nhận.

“Như Nghiên à, không phải cha không chịu xử nhẹ cho con, thật sự là chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, cha cũng đành bất lực!” Nhìn Mạc Như Nghiên đứng ở trước mặt, Mạc Nho không nhịn được than nhẹ, rất bi thương nói.

Mạc Như Nghiên cười lạnh một tiếng, để ngoài tai lời nói của Mạc Nho, hỏi thẳng: “Tri phủ Hoài Thủy sai người tới bắt chúng ta quy án? Hay là do phủ nha huyện Thanh Sơn sai người đưa chúng ta đi trấn Hoài Thủy?”

“Vốn nên là người trấn Hoài Thủy tới. Nhưng mà, cha ngẫm nghĩ, khó tránh Như Nghiên con giữa đường chịu uất ức, nên quyết định phủ nha chúng ta sai người đưa con đến trấn Hoài Thủy.” Ít nhất, nha dịch phủ nha tri huyện đều biết Mạc Như Nghiên. Mạc Nho tin tưởng, bọn họ không dám giữa đường làm gì Mạc Như Nghiên.

Nhưng đến trấn Hoài Thủy rồi, thì ông ta cũng không che chớ được Như Nghiên. Chỉ hy vọng thời khắc mấu chốt Nhạc Hành Tri đứng làm ra sai lầm gì, phải bảo vệ Như Nghiên toàn vẹ không chút tổn hại mới được.

Không thể không nói, Mạc Nho thật sự quá mức ngây thơ. Cho đến giờ này khắc này, ông ta vẫn còn đơn thuần cho rằng, bỗng nhiên tri phủ Hoài Thủy tiếp nhận chuyện này, lý do thật sự chỉ là tránh nghi ngờ vì hung thủ Mạc Như Nghiên là thân nữ nhi của hắn!

Nghĩ đến nói thế nào thì trấn Hoài Thủy cũng là địa bàn của Nhạc Hành Tri, lại nghĩ đến lúc trước ở trên công đường Nhạc Hành Tri nhiều lần bảo vệ Mạc Như Nghiên, Mạc Nho cực kỳ yên tâm đưa đoàn người Mạc Như Nghiên lên trên đường đi trấn Hoài Thủy.

Ngày nào đó gặp lại, sợ lại là một tình cảnh khác rồi!

Xe ngựa của Tô Linh và Mạc Như Họa sớm hơn đoàn người Mạc Như Nghiên một bước.

Các nàng đã nghe nói Mạc Như Nghiên cũng sẽ bị đến trấn Hoài Thủy thẩm vấn, như vậy…… Tình thế cấp bách, bọn họ phải nhanh chóng chạy đến Nhạc phủ mới được.

Mẹ con Tô Linh là ngồi xe ngựa, đám người Mạc Như Nghiên lại đi bộ, đương nhiên, Tô Linh và Mạc Như Họa đến Hoài Thủy Trấn trước.

Bên ngoài cửa lớn Nhạc phủ, Tô Linh và Mạc Như Họa đã đợi một lúc lâu, cuối cùng mới được cho vào.

“Nương, sao trong lòng con cảm thấy có chút bất an?” Mạc Như Họa cũng không phải lần đầu tiên tới Nhạc phủ. Tuy nói biết được ngưỡng cửa Nhạc phủ rất cao, nhưng trước kia  thời gian chờ đợi đâu có dài như vậy?

“Ừ. Đợi lát nữa phải thật cẩn thận, để ý nhiều chút.” Làm sao Tô Linh không nhìn ra, Nhạc phủ đang cố ý gây khó khăn cho mẹ con bọn họ, muốn cho bọn họ lúng túng?

Cũng chẳng có gì lạ. Lúc Nhạc Hành Tri ở Mạc phủ bị bọn họ tính kế.

Có lẽ Nhạc Hành Tri nhìn không thấu huyền cơ trong đó, Nhạc lão phu nhân và nữ quyến khác, tất nhiên lập tức nhìn ra.

“Hả.” Để ý nhiều? Trong lòng Mạc Như Họa càng chột dạ. Làm sao bây giờ? người Nhạc phủ có phải đã đoán được, là nàng cố ý hãm hại Hành Tri ca ca hay không?

Nội viện Nhạc phủ, đại sảnh Nhạc lão phu nhân tiếp khách, lúc này đang ngồi một đám nữ quyến Nhạc phủ.

Nhìn thấy Tô Linh và Mạc Như Họa đi vào, Nhạc lão phu nhân sa sầm mặt nói: “Ngày nạp thiếp lửa sém lông mày, sao còn vội một chốc một lát, nhất định vào bái kiến Nhạc phủ?”

“Lão phu nhân!” Vừa nghe lão phu nhân nổi giận, Tô Linh vội vàng kinh sợ làm một lễ lớn. Đồng thời, cũng nhéo mạnh Mạc Như Họa, “Lão phu nhân thứ tội. Đều do Linh nhi không dạy dỗ tốt Như Họa, làm Như Họa phạm phải sai lầm lớn này. Hôm nay Linh nhi cố ý dẫn Như Họa tới bồi tội với lão phu nhân! Về phần chuyện nạp thiếp, trăm triệu không thể. Thân phận Như Họa thấp kém, thật sự không dám trèo cao đích tử Nhạc gia. Việc này coi như không có, mong lão phu nhân thứ lỗi.”

“Lão phu nhân thứ tội!” Cùng lúc đó, Mạc Như Họa cực kỳ hợp với tình hình, thịch một tiếng quỳ gối trên mặt đất.

“Coi như không có?” Nhạc lão phu nhân cười lạnh nhìn về phía Tô Linh và Mạc Như Họa, “Các ngươi coi Nhạc phủ là trò chơi à, để mặc các ngươi nắn bóp nhào nặn? Các ngươi muốn gả vào, cởi hết quần áo tùy tiện bò lên giường tôn nhi ta. Không muốn gả vào, thì quỳ gối ở đây khóc sướt mướt vài câu, muốn đẩy sự việc trở lại lên đầu Nhạc phủ ta?”

“Lão phu nhân bớt giận, Linh nhi trăm triệu không dám.” Không ngờ tới bị lão phu nhân trực tiếp xé tấm màn che xuống, Tô Linh liên tục lắc đầu, giọng điệu càng thêm hèn mọn.