“Vậy thần phụ liền nhận.” Ý tốt của Thái Tử, trong lòng Mạc Như Nghiên biết rõ. Qua chuyện của Hồ Nguyệt Hoa hôm nay, nàng cũng cảm thấy được, đề nghị của Thái Tử là khả thi.
“Hừ!” Thái Tử hừ lạnh một tiếng, cũng không ở lại nữa, đứng dậy rời đi.
Mạc Như Nghiên cũng không giữ người lại, đứng dậy tiễn khách.
Đi tới cửa, Thái Tử bỗng nhiên dừng bước lại: “Còn Mộ Dung Quân kia, ngươi muốn kết giao thì kết giao. Tính tình nàng ta không tệ, đến mẫu hậu ta cũng thừa nhận thế.”
Mạc Như Nghiên gật gật đầu. Cũng không tính hỏi nhiều, lại ma xui quỷ khiến, mở miệng hỏi một câu: “Mộ Dung tiểu thư là một trong những người được chọn là Thái Tử Phi?”
Sắc mặt Thái Tử trong phút chốc bỗng thay đổi. Ngay lập tức, hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Như Nghiên một cái: “Mộ Dung Quân là một trong số phu nhân tướng quân bản Thái Tử chọn cho Hạ Trăn, ngươi không biết sao?”
“Biết!” Mạc Như Nghiên bình tĩnh gật đầu, tại lúc Thái Tử lặng yên tự đắc, bổ sung thêm, “Như vậy Thái Tử cũng thấy Mộ Dung tiểu thư tốt, mới có thể chọn cho Hạ Trăn, không phải sao?”
“Bản Thái Tử ăn no rửng mỡ, đem nữ nhân mình thích dâng cho người khác?” Thật sự là bị Mạc Như Nghiên nói cho trên dưới đều không có chỗ nào không bị đâm, Thái Tử tức giận phất tay áo, rời đi.
“Thái Tử điện hạ, Hồ đại nhân cầu kiến.” Ngay sau đó, cấm vệ quân có người tiến vào bẩm báo.
“Khôn Bạch?” Nếu là Hình Bộ Thượng Thư, cấm vệ quân đương nhiên sẽ gọi là Hồ Thượng Thư. Vì vậy, Thái Tử lập tức liền đoán ra được người đến là Hồ Khôn Bạch.
“Là ta.” Tính Hồ Khôn Bạch cũng nôn nóng. Không chờ được Thái Tử triệu kiến, liền trực tiếp xông vào. Vì hắn ta với Thái Tử quả thật cực kì quen biết, cấm vệ quân cũng không ngăn cản.
“Ngươi tới làm gì?” Hồ Khôn Bạch không hợp với Hạ Trăn ở trong mắt Thái Tử, cũng không phải bí mật. Giờ phút này Hồ Khôn Bạch đến phủ tướng quân, nghĩ cũng biết là vì chuyện của Hồ Nguyệt Hoa. Nghĩ đến Hồ Nguyệt Hoa, sắc mặt Thái Tử nháy mắt liền trầm xuống, giọng nói cũng trở nên không khách khí.
“Tìm Thái Tử điện hạ ngài! Nghe nói Thái Tử điện hạ bắt thị vệ của Hồ phủ chúng ta. Này, ta đặc biệt tới thỉnh tội với Thái Tử điện hạ . Vẫn mong Thái Tử điện hạ giơ cao đánh khẽ, tha cho bọn hắn lần này. Ta bảo đảm, sẽ không có lần sau.” Tuy không biết lý do là gì, nhưng Thái Tử bắt người, đều có lý do của hắn. Hồ Khôn Bạch tuyệt đối tin tưởng, là Hồ Nguyệt Hoa làm cái gì đó, mới khiến Thái Tử giận dữ, liền đem toàn bộ người bắt lại.
“Ngươi bảo đảm? Nếu bảo đảm của ngươi có tác dụng, muội muội ngươi cũng không dám mang thị vệ tới phủ Thanh Viễn tướng quân làm loạn rồi.” Một tay Thái Tử chắp sau lưng, nhìn Hồ Khôn Bạch bằng ánh mắt bất mãn, “Lần trước nể tình tình cảm của ta và ngươi, ta đã buông tha cho nàng ta một lần rồi. Nhưng mà bây giờ, nàng ta không những không biết thu liễm, ngược lại càng làm càn, là đang khí dễ quân Tây Bắc ta không có ai ở Đế Đô sao?”
Là đến phủ Thanh Viễn tướng quân? Tầm mắt Hồ Khôn Bạch lúc này mới rơi vào trên Mạc Như Nghiên vẫn đang đứng cạnh Thái Tử nãy giờ.
“Xin hỏi vị này chính là phu nhân Thanh Viễn tướng quân đi!” Hồ Khôn Bạch liền cúi người thi lễ với Mạc Như Nghiên, “Chào phu nhân. Muội muội nhà ta được chiều từ nhỏ, nếu là mạo phạm phu nhân, mong phu nhân không cần trách tội.”
“Ta thấy, nàng ta tốt nhất là nên trách tội muội muội ngươi, muội muội ngươi mới sẽ không thật sự gả cho Hạ Trăn.” Thái Tử đột nhiên xen mồm, trực tiếp nói thay Mạc Như Nghiên với Hồ Khôn Bạch, cũng thể hiện rõ thái độ của hắn ta.
Hồ Khôn Bạch cứng họng, không nhịn được liền ngẩng đầu nhìn về phía Thái Tử. Thái Tử cũng không phải không biết hắn ta không thích chuyện Nguyệt Hoa cứ đòi gả cho Hạ Trăn, vì sao lại vẫn muốn đề cập đến tiếp?
“Chắc không phải ngươi muốn nói, muội muội ngươi chỉ là cảm thấy chơi vui, mới chạy tới phủ tướng quân xem thử công phu của thị vệ trong phủ các ngươi thế nào?” Thái Tử nhếch mày lên, nói tiếp.
“Ta…” Hồ Khôn Bạch cũng biết cho dù hắn ta có biện bạch cho Hồ Nguyệt Hoa thế nào, việc này cũng là lỗi của Hồ Nguyệt Hoa.
Dừng lại một lúc, Hồ Khôn Bạch cúi đầu, thành thành thật thật hướng Thái Tử tạ lỗi: “Xin lỗi, là ta không dạy Nguyệt Hoa tốt.”
“Lệnh muội nháo tới cũng không phải là phủ Thái Tử ta, ngươi cần gì phải xin lỗi ta?” Thái Tử biết Hồ Khôn Bạch cảm thấy không được tự nhiên. Nhưng có một số việc, tất phải để Hồ Khôn Bạch hiểu rõ mới được.
Hồ Khôn Bạch ngẩng đầu, nhìn nhìn Thái Tử, lại nhìn Mạc Như Nghiên.
Được rồi, ít nhất cũng không phải là tạ lỗi với Hạ Trăn. Việc này, hắn ta biết rồi!
Nghĩ như vậy, Hồ Khôn Bạch đến trước mặt Mạc Như Nghiên, nghiêm túc làm một đại lễ: “Phu nhân nếu như có bất cứ cái gì cần trách tội tại chỗ, tại hạ nguyện một mình gánh chịu.”
So với Hồ tiểu thư kia, vị Hồ đại nhân này hiển nhiên hiểu rõ phải trái. Chỉ là, Mạc Như Nghiên cũng không xem trọng lắm.
Nếu vị Hồ đại nhân này có tâm, sẽ không đợi Thái Tử tỏ thái độ, quay ra tạ lỗi với nàng. Rõ ràng ngay từ đầu, vị Hồ đại nhân này có lòng che chở Hồ Nguyệt Hoa, để cho nàng không muốn truy cứu tiếp nữa.
“Việc này Thái Tử điện hạ đã có xử trí rồi, thần phụ không tiện nhiều lời.” Mạc Như Nghiên nói một câu, trực tiếp đem chuyện này một lần nữa hướng về phía Thái Tử. Đồng thời, cũng để cho Hồ Khôn Bạch không cứng không mềm này đụng phải cây đinh.
So với Hạ Trăn, vị phu nhân tướng quân này hiển nhiên không dễ đối phó! Hồ Khôn Bạch cảm thấy có tính kế, liền không khinh suất nữa.
“Khôn Bạch, người của phủ Thượng Thư, hôm nay ta cho ngươi mang về. Nhưng là lần sau, ta khẳng định không cho Hồ Nguyệt Hoa có mặt mũi nữa!” Thái độ của Hồ Khôn Bạch, Thái Tử để ở trong mắt. Thái độ của Mạc Như Nghiên, Thái Tử lại càng hiểu rõ. Để hai người này tiếp tục giằng co nữa, khả năng chỉ có chết.
Hồ Khôn Bạch hơi há mồm, vẫn có lời chưa nói, lặng im nghe Thái Tử nói.
Chỉ là nghe Thái Tử nói, hắn đại khái liền có thể đoán ra được tiền căn hậu quả. Hiểu rõ chân tướng sự thật xong, Hồ Khôn Bạch không thể không thừa nhận, bây giờ, là Nguyệt Hoa không đúng.
Nếu lỗi sai ở Nguyệt Hoa, hắn không thể nói tốt cho nữa, cũng đã rất rõ rồi.
Mà tiếp đó, phải quản giáo Nguyệt Hoa thật chắc, không thể để cho Nguyệt Hoa gặp rắc rối nữa.
Thái Tử cùng Hồ Khôn Bạch rời phủ. Mạc Như Nghiên không có ý kiến, trực tiếp tiễn hai người.
Đợi khi Mạc Như Nghiên đi vào thư phòng, Mộ Dung Quân đang ở Tĩnh Tâm thưởng thức văn chương của Mạc Như Nghiên.
So với Mộ Dung Quân, Mạc Như Nghiên tự nhận không bằng xuất thân của mọi người. Nhưng nhắc tới văn chương, Mộ Dung Quân cực kì tán thưởng tác phẩm của Mạc Như Nghiên.
Nhìn thấy Mạc Như Quân bước vào, Mộ Dung Quân để bài thơ trong tay xuống, không thể không tán thưởng lời bình của nàng.
Nói ra, Mộ Dung Quân vẫn thấy Mạc Như Nghiên là nữ tử đầu tiên lấy thơ ca để nói chuyện. Hai người cùng nhau thảo luận thơ từ, cực kì có lời nói chung, mãi đến khi hạ nhân tới gọi dùng bữa, hai người mới dừng lại.
“Nếu như Mộ Dung tiểu thư không ngại, về sau có thể thường tới quý phủ làm khách.” Mạc Như Nghiên đối với Mộ Dung Quân, là thật tâm mời, “Phủ tướng quân này chỉ có một mình ta, cũng thấy không thú vị.”
“Được thôi! Chỉ cần phu nhân không chê tiểu nữ quấy rầy, cho dù là ngày ngày tới cửa, tiểu nữ cũng không bỏ.” Mộ Dung Quân không chút do dự, liền nhận lời mời của Mạc Như Nghiên.
“Vậy thì quyết định thế đi.” Mạc Như Nghiên gật gật đầu, nhìn Mộ Dung Quân rồi cùng nhau cười, toàn bộ đều không cần nói.
Mộ Dung Quân ở bên này hòa hợp với Mạc Như Nghiên, Hồ Nguyệt Hoa ở bên kia lại đang ở thế nước sôi lửa bỏng.
Về tới phủ Thượng Thư, Hồ Khôn Bạch liền báo cáo việc này cho Hồ Thượng Thư. Sau đó, Hồ Thượng Thư liền trực tiếp cấm túc Hồ Nguyệt Hoa.
“Tại sao phụ thân làm thế với nữ nhi? Nếu đến cả phụ thân cũng không hướng về nữ nhi, ấm ức của nữ nhi, đến nơi nào kể ra?” Hồ Nguyệt Hoa đâu can tâm bị cấm túc? Vừa nghe Hồ Thượng Thư xử trí, lập tức liền nháo lên.
Thượng Thư phu nhân cũng không đồng ý. Vỗ vỗ tay Hồ Nguyệt Hoa, nháy mắt với Hồ Khôn Bạch.
Hồ Khôn Bạch từ trước đến nay chuyện gì cũng nghe Thượng Thư phu nhân, vô cùng hiếu thuận. Nhưng chuyện ngày hôm nay, hắn không có cách nào giúp Hồ Nguyệt Hoa.
“Nương, hôm nay hài nhi đã nói chuyện với Thái Tử rồi.” Không phải Hồ Khôn Bạch cố ý muốn làm cho Thượng Thư phu nhân tức giận, nhưng đúng sai phải trái, trước đại cục, cũng không thể tùy ý làm bậy có thể cho qua được.
Nghe Hồ Khôn Bạch nhắc tới Thái Tử, khí thế của Thượng Thư phu nhân không khỏi giảm đi vài phần. Với giao tình của Hồ Khôn Bạch với Thái Tử, có thể làm cho Thái Tử tức giận, chuyện hôm nay tất nhiên là không nhỏ rồi.
Tuy Thượng Thư phu nhân thương nữ nhi, nhưng cũng coi trọng đại cục. Vì vậy, lúc này liền không bất công, thật sự nhìn Hồ Nguyệt Hoa, trấn an: “Nương sẽ cho con ra ngoài sớm thôi.”
“Nương! Đến cả người cũng như vậy? Giao tình của Thái Tử điện hạ với ca ca tốt như vậy, chẳng lẽ còn vì chuyện nhỏ như vậy mà giận chó đánh mèo với ca ca sao? Người không cần tùy tùy tiện tiện liền bị ca ca lừa. Nữ nhi không tin, Thái Tử điện hạ sẽ trách cứ ca ca, khẳng định là không!” Hồ Nguyệt Hoa nhất quyết không bỏ tay áo Thượng Thư phu nhân ra, làm nũng nói.
Hồ Nguyệt Hoa biết làm nũng, Hồ Khôn Bạch cũng biết theo lí mà nói: “Vì sao sẽ không? Đúng là ta có giao hảo tốt với Thái Tử điện hạ, nếu không ngươi cho rằng tai họa hôm nay ngươi tạo ra ai có thể giúp ngươi gánh chịu? Nhưng mà, ngươi đừng có quên, hôm nay ngươi nháo là nháo ở phủ Thanh Viễn tướng quân! Ngươi có biết Thái Tử điện hả chất vấn ta thế nào không?”
Cũng không chờ Hồ Nguyệt Hoa trả lời, Hồ Khôn Bạch nhân Hồ Thượng Thư và Thượng Thư phu nhân ở trước mặt, trầm giọng nói: “Thái Tử điện hạ hỏi ta, có phải tính khí dễ lúc quân lính Tây Bắc không có ai ở Đế Đô không?”
“Cái gì? Thái Tử điện hạ thật sự nói như vậy?” Thượng Thư phu nhân lập tức liền nóng nảy, mở to mắt nhìn Hồ Khôn Bạch, “Vậy Thái Tử điện hạ chẳng phải là rất tức giận sao?”
“Có thể không tức giận sao? Tất cả quân lính Tây Bắc đều là người của Thái Tử, Hạ Trăn lại còn là tướng quân Thái Tử điện hạ coi trọng nhất. Hiện nay quân Tây Bắc đang ở biên giới lãnh binh đánh giặc, chúng ta lại ở Đế Đô khí dễ phu nhân Thanh Viễn tướng quân…” Hồ Khôn Bạch nói chưa hết liền ngừng lại, tức giận trừng mắt nhìn Hồ Nguyệt Hoa một cái, “Nói ra miệng đều sẽ dọa người!”
“Ả thôn phụ nhà quê kia tính gì là phu nhân tướng quân? Ta mới đúng…” Hồ Nguyệt Hoa còn chưa nói xong, liền bị Thượng Thư phu nhân quát lớn.
“Ngươi còn là cô nương chưa gả đi, nói loại lời này, cũng không dọa người sao?” Thượng Thư phu nhân chuyện gì cũng dễ tha thứ. Nhưng nói đến quy củ, nói đến danh dự của Hồ Nguyệt Hoa, Thượng Thư phu nhân tuyệt đối sẽ không nhân nhượng. Này chưa nói xong, Hồ Nguyệt Hoa đã bị giáo huấn rồi.
“Nương! Ta làm sao dọa người rồi? Ta muốn gả cho Thanh Viễn tướng quân có cái gì sai? Trước không phải người cũng ủng hộ ta sao? Còn giúp ta đi nói với cô cô về chuyện này mà. Nếu không phải tại Thái Tử ở giữa làm khó dễ, hiện tại ta đã sớm gả cho Hạ Trăn rồi. Nữ chủ nhân ở trong phủ tướng kia, nên là ta, là ta!” Hồ Nguyệt Hoa vốn tưởng rằng, ít nhất mẫu thân nàng ta sẽ đứng ở bên nàng ta. Nhưng giờ phút này nàng ta mới biết, toàn bộ chỉ là suy nghĩ của nàng ta mà thôi.
Mẫu thân nàng ta căn bản không hướng về nàng ta, cũng không có tính giúp nàng ta gả cho Hạ Trăn. Làm sao có thể? Vì sao mẫu thân nàng ta lại đối xử với nàng ta như vậy?
“Bốp” một tiếng, trên mặt Thượng Thư phu nhân tràn đầy lo lắng và khó chịu, trong mắt lại rất kiên định và quyết đoán: “Ngươi xem bản thân đã thành bộ dáng gì rồi hả? Chỉ vì một gã Thanh Viễn tướng quân, ngươi đây là bị ma nhập rồi hả?”
“Đúng! Ta chính là bị ma nhập rồi!” Hồ Nguyệt Hoa ôm má trái. Nhưng nàng ta chẳng những không che đi, ngược lại còn đem má phải hướng về phía Thượng Thư phu nhân, “Trừ phi hôm nay người đánh chết nữ nhi, nếu không, khỏi nghĩ nữ nhi sẽ hồi tâm chuyển ý. Cả đời Hồ Nguyệt Hoa ta, không phải Thanh Viễn tướng quân liền không gả!”
“Vậy ngươi liền cả đời cũng không thành hôn đi.” Hồ Thượng thư mang theo tức giận ngập trời ném ra một câu, nhất thời làm Hồ Nguyệt Hoa không nói lên được.
“Lão gia!” Thượng Thư phu nhân nhăn nhăn mày, muốn khuyên nhủ đừng vì lời này của nữ nhi mà tức giận.
Nhưng mà, Hồ Thượng Thư cũng răn dạy luôn Thượng Thư phu nhân: “Nàng đừng nhúng tay vào việc này. Mẹ hiền con hư, nàng nhìn xem nàng chiều nó thành bộ dáng gì rồi? Lần này nếu không phải tại nó, Hoàng Quý Phi nương nương sao lại bị liên lụy, không vô duyên vô cớ bị Thánh Thượng trách cứ? Còn có Thái Tử điện hạ nữa. Mặc dù Bạch nhi có giao hảo tốt với Thái Tử điện hạ, cũng không có thể để có làm càn như vậy! Thanh Viễn tướng quân là ai? Hai người thực cho quân lính Tây Bắc ngồi không hả?”
“Theo lời lão gia nói này. Thanh Vân quốc chúng ta có nhiều tướng sĩ như vậy, ai cũng có khả năng ngồi không, nhưng sao lính Tây Bắc thì không có khả năng?” Nghe Hồ Thượng Thư răn dạy, Thượng Thư phu nhân không chấp nhận. Bà chỗ nào là mẹ hiền hại con rồi? Bà nuông chiều nữ nhi, không phải nhi tử. Cho dù tính tình Hồ Nguyệt Hoa kiêu căng chút, không phải Bạch nhi vẫn tốt sao?
“Nàng vốn vẫn biết!” Hồ Thượng Thư tức giận trừng mắt nhìn Thượng Thư phu nhân một cái, cũng không cần phải nhiều lời nữa, ra lệnh, “Còn không đem Nguyệt Hoa về phòng?”
Lần này Thượng Thư phu nhân không hé răng nữa, dắt Hồ Nguyệt Hoa về viện.
Hồ Nguyệt Hoa cố gắng vùng vẫy, vừa khóc vừa nháo, trên đường vẫn còn mạnh mẽ bắt lấy cánh tay Hồ Khôn Bạch, mong chờ Hồ Khôn Bạch có thể giúp nàng ta.
Nhưng mà, Hồ Khôn Bạch không để ý tới nàng ta. Không tốn chút lực liền bỏ tay nàng ta ra, mặc cho Hồ Nguyệt Hoa bị Thượng Thư phu nhân đưa đi.
“Bạch nhi, Hồ gia chúng ta, liền chỉ có thể dựa vào con thôi.” Chỉ nhìn năng lực gây chuyện rắc rối của Hồ Nguyệt Hoa, Hồ Thượng Thư lại bất đắc dĩ đau đầu. Quay đầu nhìn về phía Hồ Khôn Bạch, ủy thác trọng trách.
“Hài nhi sẽ dốc hết toàn lực, sẽ không phụ uy danh của Hồ phủ chúng ta.” Phủ Hình Bộ Thượng Thư có thể đứng sừng sững nhiều năm không đổ như vậy, ngoại trừ Hoàng Quý Phi nương nương được sủng ái ra, càng vì Hồ Thượng Thư hết lòng hết sức. Hồ Khôn Bạch rất kính nể phụ thân hắn, cũng luôn lấy phụ thân hắn là mục tiêu và phương hướng để phấn đấu.
“Giỏi lắm!” Vỗ vỗ bả vai Hồ Khôn Bạch, Hồ Thượng Thư đột nhiên nhẹ giọng, dặn dò, “Thái Tử cũng tốt. Đừng đứng sai phía.”
Hồ Khôn Bạch sửng sốt, lập tức gật gật đầu với Hồ Thượng Thư: “Phụ thân, hài nhi biết rồi.”
Nếu như Hồ Thượng Thư bảo Hồ Khôn Bạch hướng về bên khác, Hồ Khôn Bạch mới thấy đau đầu. Nhưng đổi lại là Thái Tử, Hồ Khôn Bạch không có chút nghi ngờ, ánh mắt kiên định, lập trường rõ ràng.