Rất nhiều năm sau, Thánh Thượng đã không khiến cho Mục Nhã Huệ kính yêu như vậy nữa. Mục Nhã Huệ vẫn nhớ rõ, lúc nàng còn nhỏ, là một câu của Thánh Thượng, làm động lực cho nàng tùy hứng.
Mà trên thực tế, Mục Nhã Huệ tùy hứng quả thật cũng có cả Thanh Vương gia và người Hoàng gia phóng túng.
Thanh Vương phi luôn luôn cho rằng, mọi người đều thiên vị Mục Nhã Huệ, là bởi vì bà ta cố gắng xây dựng bộ dạng giả dối. Mọi người cảm thấy Mục Nhã Huệ đáng thương, nên mới không nhịn được đối xử tốt hơn chút với Mục Nhã Huệ.
Nhưng trong lòng đám người Hoàng gia họ “Mục” kia rốt cuộc nghĩ thế nào, sợ là Thanh Vương phi nhất định không đoán được chuẩn như vậy.
Đương nhiên, cũng không có ai sẽ cố ý cùng Thanh Vương phi nói rõ khác nhau trong này. Thanh Vương phi thích nghĩ thế nào, cho là thế nào, chỉ cần không nhắc đến Hoàng gia, sẽ không tạo lên gợn sóng nào.
Vì Mạc Như Nghiên tỏ ra xa cách, nụ cười trên mặt Thanh Vương phi phai dần.
Thiên kim nhà nghèo đúng là không quy củ, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa. Hạ Trăn cũng là võ phu như vậy mới vui vẻ rước về, đổi thành đại hộ khác ở Đế Đô, ai có thể để ý xuất thân như vậy của Mạc Như Nghiên.
Mang theo bộ dạng tài trí hơn người cùng khinh bỉ, Thanh Vương phi vẫy vẫy tay, ý bảo hạ nhân đến nhà bếp, chuẩn bị bữa trưa, giữ phu nhân Thanh Viễn tướng quân ở vương phủ làm khách!
“Mạc tỷ tỷ, tỷ cũng không thích bà ta nha!” Kéo Mạc Như Nghiên vào sân của nàng, Mục Nhã Huệ bắt đầu không kiêng nể gì thuận miệng nói.
“Ta tới Thanh Vương phủ tìm muội thôi.” Tuy Mạc Như Nghiên không nói trắng ra, nhưng cũng đem lập trường của nàng nói rõ ràng.
“Vâng.” Mục Nhã Huệ gật gật đầu liên tục, cười đến không khép miệng được, “Muội biết Mạc tỷ tỷ là người tuân thủ lời hứa, nhất định sẽ đến tìm muội.”
Trời biết từ khi không thể vào phủ tướng quân, Mục Nhã Huệ liền không có việc gì để làm. Có thời giàn nàng thật có thể nói là buồn chán, đến ăn cơm cũng không thấy ngon.
“Tới tìm muội, cũng là để tạm biệt.” Mạc Như Nghiên đã quyết định theo Hạ Trăn đến biên quan. Quyết định này đến ngay cả Thái Tử điện hạ, tạm thời cũng không biết.
“Tạm biệt? Mạc tỷ tỷ phải rời khỏi Đế Đô? Đi đâu? Trở lại huyện Thanh Sơn sao? Ta cùng nhau đi đi!” Nghe nói có thể đi du ngoạn, tinh thần Mục Nhã Huệ lập tức tỉnh táo. Đúng là nàng ấy đã muốn đến huyện Thanh Sơn nhìn xem, cơ hội lần anfy nhất định không thể bỏ qua.
“Không phải về huyện Thanh Sơn, phải đến biên quan.” Mạc Như Nghiên lắc đầu, thản nhiên nói.
“A? Đến biên quan?” Cũng không phải biên quan không tốt, nhưng bây giờ Mạc Như Nghiên còn đang mang thai! Mục Nhã Huệ trợn tròn mắt, “Mạc tỷ tỷ còn có đứa nhỏ, đến biên quan sao được?”
“Không đi được cũng phải đi.” Giọng Mạc Như Nghiên kiên định nhìn Mục Nhã Huệ, thần sắc lạnh lùng, “Đế Đô không chứa được Tây Bắc quân, không chứa được Hạ Trăn, đương nhiên cũng không chứa được ta và đứa nhỏ trong bụng.”
“Làm sao có thể…” Mục Nhã Huệ thì thầm ra tiếng. Bỗng nhiên nghĩ đến chuyện phủ Thanh Viễn tướng quân đóng cửa từ chối khách, cả những lời đồn bên ngoài đồn đãi, không nhịn được liền mở to hai mắt, “Những lời bên ngoài nói, đều là sự thật?”
“Thật thật giả giả, chỉ nhìn quyết sách thánh tâm như thế nào.” Mạc Như Nghiên sẽ không bàn luận về Thánh Thượng, chỉ nhìn Mục Nhã Huệ có thể đoán được một bước kia rồi.
Mục Nhã Huệ căn bản không cần đoán. Y chỉ của Thánh Thượng lệnh Tây Bắc quân rời khỏi Đế Đô, nàng ta đã nghe qua rồi.
Vốn cho là chỉ là đại quân về biên quan như thường, không nghĩ tới thật ra là đuổi đi!
Tây Bắc quân! Là Tây Bắc quân thời thời khắc khắc bảo vệ lãnh thổ và người dân Thanh Vân quốc. Nhưng chỉ một câu của Thánh Thượng, liền đem các tướng sĩ Tây Bắc quân đuổi ra khỏi Đế Đô?
Mục Nhã Huệ thậm chí không dám nghĩ sâu, phủ Thanh Viễn tướng quân đóng cửa tiếp khách lúc đó, là bị ép đến hoàn cảnh này, mới bất đắc dĩ quyết định.
“Mạc tỷ tỷ, muội cảm thấy muội thật vô dụng, cũng không thể giúp đỡ nổi.” Tại thời khắc mấu chốt, rõ ràng nàng ta đã đứng ở ngoài cửa lớn phủ tướng quân, lại không thể đi vào, không thể nhận ra được các tướng sĩ Tây Bắc quân đang gặp nguy hiểm. Đối với chuyện này, Mục Nhã Huệ canh cánh trong lòng, thể hiện áy náy.
“Nhã Huệ, muội đã làm rất nhiều, cũng đủ tốt rồi.” Mạc Như Nghiên lắc lắc đầu, cầm lấy tay Mục Nhã Huệ, “Mấy đồ ăn trước muội đưa tới phủ tướng quân, các tướng sĩ đều rất thích, cũng rất cảm kích tấm lòng của muội.”
“Đó là…” Mục Nhã Huệ rất muốn nói, nàng ta đưa những thứ đó tới không phải cho Tây Bắc quân, cũng không đại biểu tâm ý của nàng ta với các tướng sĩ Tây Bắc quân. Nhưng nhìn thấy khẳng định trong mắt Mạc Như Nghiên, nàng ta bỗng nhiên cảm thấy, giải thích đã không còn quan trọng rồi.
“Mạc tỷ tỷ, tỷ nói, nếu mọi người rời khỏi rồi, có cái gì muội có thể giúp được không? Cho dù là giúp mọi người chuẩn bị chút đồ ăn trên đường, muội cũng nhất định có thể làm được.” Đến biên quan, Mục Nhã Huệ thật sự không có cách nào đi theo rồi. Dù cho nàng ta rất muốn đi, Thanh Vương gia sẽ không đáp ứng, Thánh Thượng cùng Hoàng Hậu nương nương cũng sẽ không chấp thuận. Hơn nữa, hôn sự của nàng ta còn chưa định, càng thêm không thể đi được.
“Không cần. Nhã Huệ không cần làm gì cả. Nhưng chờ sau khi chúng ta rời đi, nếu Đế Đô có bất cứ động tĩnh gì, hi vọng Nhã Huệ có thể giống như lần trước vậy, báo tin cho ta.” Mạc Như Nghiên không e dè chuyện lần trước, nói với Mục Nhã Huệ.
“Lần trước? Mạc tỷ tỷ nói là…” Mục Nhã Huệ nháy mắt sáng tỏ lần trước xảy ra chuyện gì rồi. Hoàng Hậu thẩm thẩm nói, lần này ban thưởng võ tướng không liên quan Tây Bắc quân. Nhưng trên thực tế, vẫn có liên quan, mà còn liên quan trực tiếp nữa! Chỉ là không xác định được Thánh Thượng thúc thúc định tính kế Tây Bắc quân thế nào, sẽ cho Tây Bắc quân một nhát nặng thế nào.
Là thay Hạ tướng quân rơi xuống nước? Hay là ngầm sắp xếp tâm phúc vào Tây Bắc quân? Dù sao xuất thân Hoàng gia, Mục Nhã Huệ cũng không phải thật sự không biết gì cả. Nên biết thủ đoạn và âm mưu, cho dù nàng ta phản ứng chậm một chút, nhưng cũng có thể hiểu được.
Mạc Như Nghiên cầm lấy tay Mục Nhã Huệ, khẽ lắc đầu. Có vài lời, trong lòng bọn họ biết rõ là được, không cần nói ra miệng, để người khác mượn cớ.
“Được, muội đã hiểu.” Hít sâu một hơi, Mục Nhã Huệ gật gật đầu với Mạc Như Nghiên. Cũng có lẽ độ nhạy cảm của nàng ta thật không đủ, không thấy rõ sức lợi hại, nhưng nàng ta sẽ cố gắng. Lần sau có loại chuyện này nữa, nàng ta vẫn sẽ đúng lúc cho Mạc tỷ tỷ biết, để Tây Bắc quân không bị tính kế.
Tây Bắc quân phải rời khỏi Đế Đô, tất cả mọi người biết được. Nhưng Mạc Như Nghiên cũng cần đi theo? Chẳng những là Thánh Thượng, đến Thái Tử cũng không đồng ý.
“Biên quan không thể so với Đế Đô, giờ ngươi còn mang thai, không nên lặn lội đường xa, lại càng không nên bôn ba đường dài.” Lời này Thái Tử nói trước mặt Hạ Trăn cùng với Mạc Như Nghiên. Ở bên ngoài là khuyên Mạc Như Nghiên, trên thực tế là nói với Hạ Trăn.
Hạ Trăn mặt không thay đổi đứng ở đó, không nói. Thật giống như, không nghe thấy Thái Tử khuyên ngăn.
Vừa thấy biểu hiện của Hạ Trăn, Thái Tử liền biết, nhiều lời cũng vô ích rồi. Bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ thở dài một cái: “Bên Phụ hoàng, ta sẽ cố sức. Nhưng ta cũng không thể bảo đảm Phụ hoàng sẽ đáp ứng cho ngươi đi theo luôn. Dù sao như đến Đế Đô như thế nào, ngươi và ta đều rất rõ ràng.
Nói thật, Thái Tử không mong Thánh Thượng sẽ để Mạc Như Nghiên rời khỏi.
Trước là Mạc Như Nghiên bị mời đến Đế Đô, chỉ vì Hạ Trăn không tiếp chỉ, trở về Đế Đô. Mà nay Tây Bắc quân lại không để cho Thánh Thượng như ý nguyện, Thánh Thượng sao có thể thả người nhẹ nhàng như vậy.
“Không phải Thánh Thượng nói, đem thành Vân Đô cho đứa nhỏ trong bụng ta sao? Nếu là đất phong của mình, đứa nhỏ sinh ra nơi đầu tiên nhìn thấy, là thành Vân Đô mới phải.” Mạc Như Nghiên nhắc đến thành Vân Đô, đến cả Thái Tử cũng quên mất chuyện này.
Vẻ mặt Thái Tử vốn là không hiểu, sau khi phản ứng kịp thời, ngoại trừ lắc đầu, cũng chỉ có thể thở dài.
Hắn đã sớm nói, Mạc Như Nghiên tâm kế quá sâu. Xem ra, quả nhiên vẫn là như vậy.
Để một nữ tử giỏi tâm kế như vậy đi theo Hạ Trăn, thật sự tốt sao?
Thái Tử cũng không biết đáp án, nhưng cũng không có cách trực tiếp bài xích Mạc Như Nghiên ngay từ đầu, thậm chỉ muốn đuổi Mạc Như Nghiên đi.
Ít nhất không thể phủ nhận, lần này Tây Bắc quân có thể bình yên thoát khốn, là Mạc Như Nghiên làm tốt hơn so với hắn. Lòng dân, quả nhiên khó đo lường nhất, cũng là vũ khí có thể trợ giúp nhất.
Một khi lòng dân hoang mang, cho dù là Đế vương cao cao tại thượng, cũng chỉ có thể chịu lép vế, cắn răng nhượng bộ.
Cho dù làm như vậy sẽ phải trả một cái giá lớn hơn, nhưng để nhanh tránh bị hại, đối với Tây Bắc quân mà nói, tình huống tệ nhất cũng chỉ như vậy thôi.
Còn sau này sẽ như thế nào, dù là Mạc Như Nghiên cái gì cũng không làm, Tây Bắc quân vẫn khó thoát một kiếp.
Vì vậy, bây giờ, Thái Tử đứng ở bên cạnh Mạc Như Nghiên, cực kì thưởng thức Mạc Như Nghiên quyết đoán và cơ trí.
“Hạ Trăn đi, Mạc Như Nghiên ở lại.” Như trong dự liệu, Thánh Thượng cực kì kiên quyết, căn bản không cho phép chống lại.
“Nhưng thành Vân Đô không thể một ngày không có chủ, Mạc Như Nghiên sớm muộn gì vẫn phải rời khỏi Đế Đô.” Ngữ khí Thái Tử không hề vội vàng, chậm rãi lấy cái cớ Mạc Như Nghiên nói ra nói với Thánh Thượng.
Thánh Thượng nghẹn lời. Lúc đó ông ta đem thành Vân Đô ban cho đứa nhỏ trong bụng Mạc Như Nghiên, chỉ là một lời nói đùa. Mặc dù có chiếu thư làm chứng, nhưng đứa nhỏ từ lúc sinh ra đến khi trưởng thành, ít nhất phải mất mười mấy năm nữa. Nghĩ đến lúc đó, liền cân nhắc lợi ích của Thái Tử với Hạ Trăn trong đó.
Nhưng Thánh Thượng thế nào cũng không đoán được, Thái Tử vậy mà thật sự dám lấy thành Vân Đô nói với ông ta. Ông ta không tin Thái Tử không biết dụng ý thực sự, sao nay đột nhiên nhắc tới thành Vân Đô?
“Mạc Như Nghiên nói, đứa trẻ sau khi sinh ra nơi đầu tiên nhìn thấy, phải là thành Vân Đô. Chỉ có như vậy, sau khi lớn lên nó mới có cảm tình với thành Vân Đô. Liền giống như nàng ta với Hạ Trăn, cho dù ở Đế Đô lâu thế nào, vẫn muốn trở về huyện Thanh Sơn. Chỉ có Liên Hoa thông, mới là nguồn gốc của bọn họ.” Tính kế lòng người, Thánh Thượng biết, Mạc Như Nghiên cùng Thái Tử cũng không ngại. Giờ phút này, là Mạc Như Nghiên liên thủ với Thái Tử cho Thánh Thượng một ván cờ. Chỉ nhìn, Thánh Thượng muốn nhảy vào hay không thôi.
Thánh Thượng không muốn nhảy. Nhưng, ông ta có thể giữ Mạc Như Nghiên cả đời sao? Hiện nay vô số ánh mắt của dân chúng Đế Đô đang nhìn chằm chằm vào triều định, theo dõi vị cửu ngũ chí tôn ông ta đây, nếu như Tây Bắc quân lại có chút sơ xuất nào nữa, dân chúng còn có thể nguyện ý tin tưởng mấy lý do thoái thác của ông ta sao?
Ghê gớm hơn nữa, là Tây Bắc quân có Thái Tử như hổ rình mồi ở sau lưng làm chỗ dựa. Nếu Thái Tử liên thủ với Tây Bắc quân ép vua thoái vị…
Thánh Thượng cẩn thận cân nhắc về thời gian quân hộ vệ chạy về Đế Đô, lại cân nhắc lực lượng ông ta có thể dùng trong ngoài Hoàng cung. Khẽ cắn môi, đồng ý cho Mạc Như Nghiên rời khỏi.
Từ Ngự Thư Phòng đi ra, sau lưng Thái Tử đã ướt đẫm một mảng.
Trời mới biết lúc vừa rồi đứng cùng Thánh Thượng, trong lòng hắn có bao phần không nắm chắc. Thánh Thượng cố kỵ nhất là uy danh Tây Bắc quân cùng lòng dân, Thánh Thượng chỉ cần một câu “Đế Đô phồn hoa càng thích hợp cho đứa nhỏ ra đời bình an”, có thể đường đường chính chính giữ đứa nhỏ cùng Mạc Như Nghiên ở tại Đế Đô.
Không tồi, nhưng Thánh Thượng vẫn nhả ra rồi. Mặc kệ là vì nguyên do gì, ít nhất Thánh Thượng không đuổi cùng giết tận với Hạ Trăn và Mạc Như Nghiên.
Nhìn bóng dáng Thái Tử biến mất ngoài cửa, sắc mặt âm trầm của Thánh Thượng từ từ tản đi. Sau đó, là bất đắc dĩ cùng cô đơn.
Thân là quân chủ, thân là đế vương, ông ta cũng không muốn mất lòng dân, không muốn mất quân tâm. Đế vương như tướng, Hạ Trăn dũng mãnh như vậy, làm sao ông ta không muốn đẩy đi?
Nhưng, không thể sử dụng, cũng chỉ có thể xuống tay diệt trừ. Thánh Thượng tính là như thế.
Chỉ là… Nghĩ đến đứa nhỏ chưa sinh ra trong bụng Mạc Như Nghiên, ông ta vẫn còn động lòng trắc ẩn.
Hạ Trăn đến Tây Bắc quân, lập công lao bảo vệ Thanh Vân quốc, chẳng lẽ còn không thể giữ được đứa nhỏ? Nếu thật sự là như vậy, chỉ sợ Thanh Vân quốc không giữ được lòng trung thành của các tướng sĩ Tây Bắc quân thôi!
Vì nhỏ mất lớn, vì nhỏ mất lớn…
Từ miệng Thái Tử đạt được xác nhận có thể rời khỏi Đế Đô, Mạc Như Nghiên thốt ra một tiếng cảm ơn với Thái Tử từ trong nội tâm.
“Không cần cảm ơn. Muốn cảm ơn thì cảm ơn đứa nhỏ trong bụng ngươi đi! Thành chủ tương lai thành Vân Đô của chúng ta, còn chưa ra đời đã có thể ảnh hướng tới đế tâm rồi. Ngày sau có thể được trọng dụng, quả thật có thể tạo ra tài.” Nhìn thoáng qua bụng Mạc Như Nghiên, Thái Tử vỗ vỗ vai Hạ Trăn, “Lần tạm biệt này, sợ không có ngày gặp lại. Bất kể thế nào, Đế Đô có ta, Tây Bắc quân có ngươi.”
Đây không phải lần đầu tiên Thái Tử nói lời này với Hạ Trăn. Hạ Trăn cũng không nghĩ sâu xa, giờ phút này lại đột nhiên nhìn về phía Mạc Như Nghiên.
Mạc Như Nghiên đang cúi đầu, sờ sờ bụng. Vì vậy, cũng không chú ý tới ánh mắt của Hạ Trăn.
Hạ Trăn cũng chỉ nhìn Mạc Như Nghiên một cái, liền thu hồi tầm mắt lại. Sau đó, trịnh trọng nói với Thái Tử: “Tây Bắc quân có ta, Đế Đô có ngươi.”
Thái Tử sửng sốt một phen. Sau đó cười ra tiếng.
Thật khó tưởng tượng, lại có lúc Hạ Trăn có thể nghe hiểu những lời hắn nói. Thái Tử thật cho rằng, mãi đến khi Hạ Trăn chết, cũng sẽ không hiểu thâm ý những lời này. Mà nay, lại khác rồi!
Vì Thái Tử cười to, Mạc Như Nghiên ngẩng đầu lên. Chống lại ánh mắt của Hạ Trăn, nhếch miệng, mỉm cười.
Mạc Như Nghiên bảo đảm, nàng không dạy Hạ Trăn nói những lời này. Hạ Trăn học được lấy lòng người khi nào, lại biết đáp lại lời Thái Tử điện hạ rồi hả?
Nhưng mà, cũng rất tốt. Mạc Như Nghiên tin tưởng Hạ Trăn sẽ không có ý khác, với Thái Tử, Hạ Trăn thật sự đối xử như huynh đệ.
Mà Hạ Trăn nói những lời này, như lời hứa với Thái Tử, từ đầu đến cuối Hạ Trăn sẽ giữ vững tín niệm.
Chỉ nhìn Thái Tử giờ phút này sung sướng liền có thể đoán ra, nói vậy Thái Tử sớm biết tín niệm của Hạ Trăn, cũng cực kì chắc chắn Hạ Trăn sẽ đứng ở bên hắn. Chỉ là, chưa từng nghe từ chính miệng Hạ Trăn thôi.
Vì Mạc Như Nghiên cười, trong giây lát tâm Hạ Trăn mới đặt xuống, tìm được chỗ về.
Nếu đúng như lời Mạc Như Nghiên, đợi cho đến khi Thái Tử đăng cơ làm vua, hắn là bùa hộ mệnh Tây Bắc quân. Như thế, trước khi Thái Tử chưa đăng cơ, hắn cũng hi vọng bản thân có thể trở thành bùa hộ mệnh của Thái Tử.
Chỉ có như vậy, hắn cũng có thể trở thành bùa hộ mệnh của Mạc Như nghiên và đứa nhỏ. Hơn nữa, là bùa hộ mệnh không thể lay động.
Đế Đô bây giờ, phá vỡ rất nhiều nhận thức của Hạ Trăn, cũng khiến cho Hạ Trăn biết thêm về hoàng quyền. Là tốt hay xấu tạm không nói tới, nhưng, Hạ Trăn cảm thấy, bắt đầu muốn nhiều hơn.
Thái Tử nói, chỉ cần Đế Đô có hắn một ngày, liền khẳng định Tây Bắc quân có đất dung thân Hạ Trăn. Lời hứa này, có Mạc Như Nghiên nhắc nhỏ, Hạ Trăn cùng đám người Lăng Phong đều đã hiểu rõ.
Mà ngay tại vừa rồi, Hạ Trăn cũng đưa ra lời hứa. Chỉ cần Tây Bắc quân còn có hắn một ngày, ngôi vị Hoàng đế liền nhất định là Thái Tử điện hạ. Nếu không, Tây Bắc quân nhất định thề sống thề chết đi theo!
Người ngoài nguyện trung thành cùng Thái Tử, hắn sẽ tiếp thu, nhưng không nhất định sẽ tin là thật. Hơn nữa, sẽ nghi ngờ, còn trực tiếp đem người kia vào vòng phòng bị.
Nhưng, bởi vì là Hạ Trăn. Mặc kệ Hạ Trăn nói cái gì, Thái Tử chỉ có một chữ: Tin.
Giao tình trong Tây Bắc quân không phải giả. Hạ Trăn không nhớ rõ hắn đã cứu Thái Tử bao nhiêu lần, nhưng Thái Tử nhớ rõ.
Đã từng tự phụ cùng tự đại, lần lượt được Hạ Trăn dùng tính mạng cứu giúp, mới thành cởi mở thật sự.
Trong lòng Thái Tử, Hạ Trăn như ánh trăng sáng lạn. Chỉ cần Hạ Trăn ở đây, hắn liền không vì quyền lực mà lạc tâm trí.
Cho dù sau này đăng cơ làm vua, hắn cũng nhất định sẽ lấy làm giới hạn, tuyệt đối sẽ không biến bản thân thành quân chủ vô tình khiến Tây Bắc quân, dân chúng Thanh Vân quốc thất vọng.