Bên phòng họp lúc này chỉ có khoảng không im lặng, cấp dưới âm thầm lau mồ hôi, từ khi trình lên bản dự án thì giám đốc của bọn họ đã luôn im lặng, sắc mặt thì lên lên xuống xuống tưởng chừng như muốn ăn tươi nuốt sống mấy người họ.
Không biết vị tổ tông nào chọc giận sếp mà thấy hắn cứ nhìn vào màn hình điện thoại, cứ vài giây lại nhìn, có khi là không thèm nghe trưởng phòng marketing nói mà nhìn trực diện vào điện thoại.
[Sao lại không gọi cho anh?] Giọng hắn bình bình ổn ổn không lộ ra chút cảm xúc kì lạ nào. (
Ninh Sương giật thót, cô cũng quên béng mất mình nên gọi điện cho Lục Tư Nghiêm, giờ thì hay rồi, đại ma đầu họ Lục kia chắc lại tức giận.
[A Nghiêm, anh phải thông cảm cho người ta, người ta chụp hình xong rất mệt luôn.] Giọng cô thiếu điều nói toẹt ra là dẹo chảy cả nước.
Lục Tư Nghiêm thẳng thừng nói một câu: [Không làm nữa, hủy hợp đồng.]
[Khoan khoan, em nói giỡn chứ nghĩa đến A Nghiêm đẹp trai của chúng ta là em khỏe liền. Giờ em trên đường về rồi đây, một lát anh kèm em học nhé?] Cô nhanh trí lái ngay sang chủ đề khác tránh cho đại ma đầu lại suy nghĩ lung tung. (1)
Lục Tư Nghiêm sắc mặt trầm ổn gập màn hình máy tính lại, hắn nhìn lướt qua đồng hồ trên tay, đáp: [Cũng được, em đến công ty đi.
[Được được, vậy em nghỉ ngơi một chút, cục cưng đợi em.] Nói xong cô cúp máy ngang.
Tuy là cúp máy ngang nhưng Lục Tư Nghiêm không hề nổi cơn giận, hắn đứng phắt dậy khiến vị trưởng phòng trẻ tuổi giật thót tim, sợ vị giám đốc này không hài lòng chỗ nào.
Hắn nhìn Phương Chiêu Ảnh, cậu ta lập tức tiến lại gần nhận chỉ thị.
" Chuẩn bị ít đồ ngọt lên phòng, dời cuộc họp nội bộ trong chiều nay sang sáng ngày mai.”
Hắn quay ra nhìn những vị cấp dưới đang trơ mặt kia thông báo ngắn gọn: "Tan họp.
Giờ hắn không rảnh mà họp với hành đâu, vợ nhỏ của hắn sắp về, hắn phải mau chuẩn bị mới được.
"Nhớ mua thêm một ly trà sữa mà Ninh Sương thích, cho cậu 10 phút.”
"Vâng” Câu trả lời của Chiêu Ảnh có hơi kéo dài, một trợ lí kiêm hộ vệ của chủ tử, bình thường làm trợ lí thì là đại diện Lục Tư Nghiêm đi đàm phán mà giờ lại phải đi chuẩn bị đồ ăn thức uống cho một tiểu thư.
Chiêu Ảnh ngoài đi mua trà sữa cho Ninh Sương ra thì cái gì cũng im, cậu ta có thể làm gì sao? Bật lại chủ tử? Cậu không có cái gan đó.
[..]
"Xin hỏi tiểu thư có đặt lịch trước chưa ạ?” Tiếp tân nhìn thấy Ninh Sương muốn gặp tổng giám đốc liền theo lễ thường hỏi cô đã đặt lịch trước hay chưa.
Tiếp tân nhìn Ninh Sương từ trên xuống dưới, không biết vì gì mà lại nhìn cả nữ đồng nghiệp của mình.
Một ngày đi làm, bọn họ trên dưới phải tiếp rất nhiều người muốn gặp giám đốc mà không đặt lịch trên hệ thống, có thể là những khách hàng nữ xinh, cũng có những khách hàng nam vì muốn đàm phán làm ăn mà đến.
Đúng lúc ấy Phương Chiêu Ảnh hớt hải đi vào sảnh công ty, lướt ngang qua quầy lễ tân, trên tay còn cầm ly trà sữa hãng Foxpop, kèm theo còn có một hộp bánh kem.
Ninh Sương thấy cậu ta liền lập tức lên tiếng: "Chiêu Ảnh.”
Chiêu Ảnh nghe có người gọi tên mình thì khựng lại, nhìn thấy người gọi là Ninh Sương, cậu ta lập tức cau mày.
Ninh Sương chỉ vào người mình rồi lại lia mắt sang hai nhân viên lễ tân kia: "Tôi không có đặt lịch nên không thể vào, nói giúp tôi vài câu đi.” Trên mặt cô còn nở kèm nụ cười dửng dưng khiến Phương Chiêu Ảnh tức mà không thể làm gì.
Cậu ta đâu thể đoán được vị tiểu thư tính tình thất thường như cô có nói mấy lời lẽ kì lạ trước mặt chủ tử của cậu hay không đâu?
"Cô ấy có hẹn với giám đốc, để tôi đưa cô ấy lên
"Ra vậy, tôi xin lỗi vì đã không biết.” Nữ tiếp tân bối rối xin lỗi.
Ninh Sương cười nhạt: "Không sao không sao,” nói xong liền nối gót theo Phương Chiêu Ảnh đi vào thang máy.
Vừa bấm xong số tầng cô đã lia mắt thấy ly trà sữa trên tay cậu ta, cậu ta nhìn không giống người thích uống trà sữa và đồ ngọt như bánh kem dâu. Phỏng đoán duy nhất cô nghĩ ra là những món đó đều từ chỉ thị của Lục Tư Nghiêm.
Mà Lục Tư Nghiêm cũng không thích đồ ngọt, vậy chỉ có thể suy ra chỗ đồ đó là mua cho cô. Quá hợp lí!
"Chiêu Ảnh này, cậu đi mua trà sữa với mấy thứ kia chắc là rất mệt nhỉ? Dù sao hãng nước uống đó ở khá xa nha~” (1,
Chiêu Ảnh giật giật khóe miệng, trong đầu hiện lên vô vàn câu mắng chửi cà khịa Ninh Sương.
Nhìn mặt cậu hiện rõ vẻ muốn mắng người nhưng Ninh Sương đâu có quan tâm, thang máy lên đến nơi thì cô ung dung đi trước.
Chiêu Ảnh có tức thì cũng chỉ tức trong lòng đi theo phía sau cô vào văn phòng, ai bảo cô là tiểu tổ tông của chủ tử hắn cơ chứ...? (1)