Trùng Sinh: Tôi Là Bạch Liên Hoa

Chương 11: Quỳ dưới mưa



Chỉ đem cửa phòng đóng kín, nét đơn thuần trên mặt Hạ Đồng liền đã giống như nước thủy triều, nhanh chóng rút đi. Thay vào đó, cũng chỉ còn lại vô tận băng lãnh.

Việc đầu tiên cô làm chính là mở điện thoại ra. Rất nhanh, trên màn hình điện thoại của cô cũng liền đã hiện ra một tấm bản đồ, cùng với một mũi tên màu đỏ không ngừng nhấp nháy, tựa như là...định vị vị trí?

Đúng vậy, sau khi rời khỏi khách sạn Nhật Tân, Hạ Đồng thật ra cũng không hề lập tức quay về nhà họ Cố. Mà là đi đến một cửa hàng lớn chuyên bán linh kiện điện tử, mua sắm lượng lớn máy định vị và máy nghe lén.

Sau đó, lại nhân lúc Cố Thiên Thừa còn đang ngủ say mà lắp vào trên ốp lưng điện thoại và những bộ quần áo yêu thích, thường xuyên mặc ra ngoài của hắn.

Thời khắc này, khi nhìn thấy được nơi mũi tên đỏ đang dừng lại, ánh mắt Hạ Đồng liền đã lập tức trở nên oán độc. Bàn tay hơi hơi siết chặt, móng tay bắt đầu đâm sâu vào da thịt.

Đôi cẩu nam nữ này lại đến đó nữa rồi sao?

Biệt thự ven biển ở Nam Hải, chẳng phải chính là nơi cô phát hiện ra gian tình của bọn họ, sau đó bị trấn nước đến chết à?

Không hiểu vì sao, sau giây phút phẫn hận trôi đi, Hạ Đồng liền đã đột ngột bật cười. Chỉ là, ý cười này, cũng chưa từng đạt tới đáy mắt.

Theo tiếng 'tút tút' vang lên một cách đều đặn, giây phút đầu dây bên kia vừa có người lên tiếng, Hạ Đồng liền đã nhếch môi, hạ thấp tông giọng hỏi:"Có phải là Quách Dương, Quách tiên sinh hay không?"

"Tôi là ai không quan trọng, chỉ là, tôi có được một tin tức rất lớn, cũng rất đáng tin về Tô Sở Sở, Tô đại minh tinh, không biết ngài có hứng thú đàm luận một chút hay không?"

Chỉ cần là người ở trong giới giải trí thì gần như sẽ không ai không biết, 'Quách Dương' mà Hạ Đồng đang liên lạc này là ai.

Đối phương chính là một trong những tay săn tin đứng đầu giới giải trí. Hơn nữa, bởi vì ở phía sau có người chống lưng, nên từ trước đến nay cũng chưa từng e dè hay nể mặt ai.

Chỉ cần là tin tức đủ nóng, đủ kình bạo, thì cho dù là thiên vương cự tinh, gã cũng vẫn dám đắc tội, đem tin tức của đối phương công bố ra.

Hạ Đồng cũng là nhắm trúng vào điểm này, cho nên mới cố tình liên hệ với gã.

- ------------------------

Ba ngày rất nhanh liền trôi qua, ngày hôm nay cũng đã là ngày Hạ Đồng chính thức gia nhập đoàn làm phim.

Bởi vì chỉ đóng vai phụ, hơn nữa bản thân còn là người mới, không có tiếng tăm gì, nên sự xuất hiện của Hạ Đồng cũng không gây ra được một chút gợn sóng nào.

Không có người đại diện, cũng không có trợ lý, nên sau khi chào hỏi đạo diễn Trần một tiếng, Hạ Đồng liền đã rất tự giác đi thẳng đến phòng hóa trang của diễn viên quần chúng, bắt đầu trang điểm, thay quần áo.

Kiếp trước, vai diễn Vân Uyển này cũng không phải là do Hạ Đồng đảm nhận. Bởi vì phải đến tận một năm sau, cô mới chính thức đặt chân vào giới giải trí.

Cảnh quay của Hạ Đồng ngày hôm nay là cảnh quay đối diễn với Tô Sở Sở.

Nhân vật Vân Uyển bởi vì thân thể yếu ớt, được bệ hạ ưu ái, còn đặc biệt ban tặng cho phong hào, nên đã khiến Phương quý phi ganh ghét, cố ý vạch lá tìm sâu, lấy thế bức người, phạt quỳ mấy canh giờ ở dưới mưa.

Đương nhiên, mưa ở đây cũng là giả, đều là do tổ đạo cụ dùng máy bơm nước làm thành.

Hơn nữa, cũng sẽ không thật sự để Hạ Đồng quỳ dưới mưa mấy canh giờ như trong phim. Thậm chí, nếu như cảnh quay được hoàn thành tốt ngay trong lần đầu tiên, cô cùng lắm cũng sẽ chỉ cần quỳ vài phút đồng hồ.

"Diễn viên vào chỗ!"

"Tổ ánh sáng chuẩn bị!"

"Điều chỉnh góc máy!"

"Phù Sinh Nhược Mộng, cảnh quay số 7, lần 1, bắt đầu!"

Theo tấm chập được đập xuống, vang lên một tiếng 'cạch' thanh thúy, máy bơm nước cũng đã bắt đầu hoạt động, khiến vô số giọt nước tuôn ra, liên tục trút xuống, cho người ta cảm giác giống như cuồng phong vũ bão đập vào mặt.

Tô Sở Sở mặc một bộ quần áo cổ trang màu tím hồng, thêu hình hoa mẫu đơn lộng lẫy diễm lệ, phối hợp với kiểu tóc phi tiên gắn đầy phục sức xa hoa, chói lóa, thời khắc này cũng đã đứng ở trước mặt Hạ Đồng.

Ở bên cạnh, tỳ nữ cũng đã sớm bung dù, giúp cô che chắn, khiến cho cô dù đứng dưới 'cơn mưa' tầm tã, toàn thân vẫn khô ráo, sạch sẽ, không dính một giọt nước.

Thế nhưng, ở đối diện với cô ta, Hạ Đồng cũng không được may mắn như vậy. Bởi vì vai diễn yêu cầu, nên quần áo trên người của cô cũng mười phần giản dị, đơn sơ.

Bị nước mưa xối ướt, bộ hoàng y nhạt màu này trong nháy mắt liền càng trở nên trắng bệch, dính sát vào người, phối hợp với mái tóc đã có chút bết lại, khiến cả người Hạ Đồng đều trở nên nhếch nhác không chịu nổi.

Nhưng không thể không nói, bộ dạng liễu yếu đào tơ này, quả thật liền chính là Vân Uyển xé sách bước ra, giống đến từng cử chỉ, ánh mắt.

"Trân quý nhân, ngươi vẫn còn chưa biết, bản thân đã sai ở chỗ nào hay sao?" Lạnh lùng liếc nhìn nữ tử đang quỳ gối trước mặt, thị nữ liền không chút do dự, mở miệng truy vấn.

Mặc cho thân thể bị nước mưa xối ướt, nhưng nữ tử vẫn giống như một cành hoa dù bị gió cuốn đến xơ xác trơ trọi, vẫn kiên cường đứng thẳng giữa thiên khung.

"Thần thiếp thật sự không biết bản thân đã sai ở chỗ nào."

Ở đối diện, nghe thấy lời này, nữ nhân quý khí bức người ở bên cạnh cũng đã không nhịn được, tại chỗ liền cười khẽ một tiếng. Nhìn xem bộ hộ giáp lấp lánh ánh vàng, hoa mỹ, tinh xảo của mình, cất tiếng châm chọc.

"Nếu đã không biết bản thân sai ở đâu, vậy thì ngươi cứ tiếp tục quỳ ở đây đi, cẩn thận suy nghĩ một chút. Không có sự cho phép của bổn cung, thì tuyệt đối không được đứng lên."

"Bổn cung có chút mệt mỏi, Lục Yêu, chuẩn bị kiệu liễn, trở về Nghê Thường Cung."

Ở phía sau, sắc mặt trong nháy mắt lại càng tái nhợt thêm mấy phần, ngay khi nữ tử vẫn còn đang chìm đắm trong cảm giác bất lực và phẫn nộ, thì ở đằng xa, không chút báo trước, nữ nhân kia cũng đã hắt xì một cái.

"Cắt!"

"Chuyện gì vậy Sở Sở? Cảnh này đang rất tốt mà, tại sao lại đột ngột hắt xì rồi?!!" Mắt thấy thành quả sắp sửa hoàn thành cứ như vậy liền tan tác không còn một mảnh, đem tai nghe tháo xuống, đạo diễn liền cầm lấy loa nhỏ, đặt vào bên miệng la lớn.1

Thả xuống ống tay áo, đối diện với thái độ không mấy tốt đẹp của đạo diễn, Tô Sở Sở cũng chỉ không chút hoang mang tươi cười làm lành:"Xin lỗi đạo diễn, ở đây có hơi lạnh, tôi thật sự là không nhịn được..."

Mặc dù tiếc nuối vì cảnh quay vừa rồi, nhưng trong quá trình quay phim cũng không thể thiếu những trường hợp như vậy, nên rất nhanh, bình tĩnh lại, đạo diễn Trần cũng đã phất phất tay.

"Được rồi, quay lại đi."

Quỳ trong vũng nước, để nhân viên hậu cần giúp sửa sang lại quần áo, Hạ Đồng cũng đã điều chỉnh xong tâm thái, chuẩn bị biểu diễn lần hai.

"Phù Sinh Nhược Mộng, cảnh quay số 7, lần 2, bắt đầu!"

Lần này cũng giống với lần trước, nửa đầu của quá trình quay phim vẫn vô cùng thuận lợi. Trạng thái của Hạ Đồng có thể nói là vô cùng tốt, dù cho đối diễn với Tô Sở Sở, cũng không hề lộ ra thua kém chút nào.

Đến mức đạo diễn cùng biên kịch ngồi ở bên cạnh đều khen ngợi không ngừng.

Chỉ tiếc, không biết là vô tình hay cố ý, mỗi khi cảnh quay sắp sửa quay xong, Tô Sở Sở đều sẽ luôn bắt đầu hắt xì hoặc ho khan, khiến đạo diễn không thể không hô ngừng.

Rốt cuộc, khi đã quay lại cảnh này lần thứ 9, không còn chịu đựng được nữa, đạo diễn cũng đã phẫn nộ ném mạnh loa xuống bàn, trực tiếp đi vào trong trường quay.

"Tô Sở Sở, Tô đại minh tinh, hôm nay cô rốt cuộc là làm sao vậy? Tại sao cứ liên tục làm hỏng cảnh quay như vậy chứ?"

Nói nói, nhìn xem Hạ Đồng sắc mặt tái nhợt, toàn thân ướt dầm dề như chuột lột đang run lẩy bẩy vì lạnh ở bên cạnh, dù cho không có lời nhờ vả của người nào đó, ông cũng vẫn cảm thấy đối phương có chút đáng thương.

Thế nhưng, trở ngại người trước mặt lại là phu nhân của Cố Thiên Kỳ, không thể đắc tội được, nên nhất thời, đạo diễn Trần cũng chỉ có thể lựa chọn phương pháp vẹn toàn cả đôi bên.

"Tô minh tinh à, tôi nói này, nếu cô đã bị bệnh, vậy thì chi bằng chúng ta tạm ngừng quay cảnh này lại đi. Cô về nhà nghỉ ngơi cho khỏe, hôm khác chúng ta lại quay tiếp..."

Tô Sở Sở mỉm cười lắc đầu, tựa như không cảm nhận được sự khó xử của đạo diễn mà chỉ chân thành nói:"Làm sao có thể như vậy được chứ? Phục trang, đạo cụ, bối cảnh đều đã dàn dựng xong, nếu không quay, chẳng phải là lãng phí thời gian, công sức của mọi người hay sao?"

"Tôi chỉ là bị cảm nhẹ mà thôi, tôi cảm thấy, bản thân vẫn còn chịu đựng được, lần sau tuyệt đối sẽ không xảy ra sơ suất nữa."

Đáy lòng đạo diễn lúc này có thể nói là đã khổ không thể tả, rất muốn bất chấp hết thảy thốt lên một câu...

Chị hai, cô rốt cuộc là ngốc thật hay ngốc giả, không nhìn thấy sao, chuyện quan trọng nhất bây giờ không phải là cô có thể quay tiếp hay không, mà là bạn diễn của cô có còn chịu nổi nữa không!

Quỳ trong mưa gần 30 phút, cho dù bây giờ không có chuyện, thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

**Kỹ năng cơ bản mà trà xanh, bạch liên hoa nào cũng cần phải trang bị cho mình, đó chính là: Khổ nhục kế. ୧⍢⃝୨