Người anh em tốt nhất của Ôn Trì là Hạ Bách đã được nhuộm tóc xong, bị Ôn Kiều xách ra ngoài cửa. Ngô đồng mùa Hè tươi tốt, mặt trời xuống núi, mọi thứ mờ ảo, thiếu niên tóc đen nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, nhìn rất thuận mắt.
“Sau này nếu Ôn Trì đánh nhau thì em nhất định phải giữ chặt nó lại, biết chưa?”
Hạ Bách tủi thân nói: “Chị Kiều, làm sao em làm được ạ?”
“Vậy thì gọi điện cho chị, chỉ cần Ôn Trì hơi có khuynh hướng bạo lực, em phải gọi cho chị ngay, biết chưa?”
Hạ Bách thuận theo: “Vâng, chị Kiều.”
Chứng PTSD của Ôn Trì và bệnh tự kỉ của Ôn Mặc đều cần phải mời bác sĩ tâm lý điều trị, cho nên cô mới đi đòi tiền Ôn Kiến Dân.
Đó là số tiền Ôn Kiến Dân nợ bọn họ.
Ôn Kiều đứng trước tiệm làm tóc, mấy đứa trẻ tóc nhuộm đen lần lượt đi qua cô, cúi đầu, ngoan ngoãn nói: “Chào chị Kiều.”
“Còn dám rủ rê Ôn Trì đi quán net, chị…”
“Không dám, không dám, chị Kiều, bọn em không dám nữa.”
Ôn Trì là người nhuộm cuối cùng, trong đó có một đàn em giàu có trả toàn bộ hóa đơn rồi vội vàng chạy mất.
Ôn Trì đút hai tay vào túi quần, đi đến trước mặt Ôn Kiều: “Chị học võ lúc nào?”
Ôn Kiều nhíu mày: “Em nghĩ rằng ai cũng như em à, như chị là thâm tàng bất lộ.”
Chàng trai tóc đen ngắn, không có tóc mái che chắn nên để đường nét khuôn mặt sắc bén, vừa sạch sẽ vừa anh tuấn. Đứa trẻ mà Ôn Kiến Dân vứt bỏ như giày cũ là niềm tự hào trong lòng Ôn Kiều.
“Về nhà.”
Trên con đường nhỏ đầy cây ngô đồng, đèn đường từ từ sáng dần lên, Ôn Kiều dặn dò cả một đường, nói Ôn Trì sau này không nên đánh nhau, đừng đi quán net, phải học thật giỏi.
Ôn Trì nghe như nước đổ đầu vịt, không hề để trong lòng.
Ôn Kiều cũng không mong nói một lần là được, từ từ mới ổn, trong gen nhà họ có phần bệnh tật, nhưng cũng có phần thiên tài.
Từ nhỏ đến lớn, cô vốn không cần quá chăm chỉ đọc sách nhưng lần nào thi cũng rất tốt, Ôn Mặc cũng như thế, vậy thì chắc Ôn Trì không khác lắm, chỉ là bây giờ cậu không tập trung được, từ từ khắc phục chứng bệnh này thì thi vào một trường chuyên cấp ba cũng không phải việc khó gì.
Đối với nguyện vọng đại học, Ôn Kiều đã nghĩ kĩ rồi, cô muốn thi vào hệ nhạc cụ dân gian của Học viện Âm nhạc trung ương, khả năng chơi đàn tì bà của cô sớm đã đạt được trình độ rất cao rồi.
Sáng sớm, Ôn Trì và Ôn Mặc đều đi học, mẹ đã đi làm, Ôn Kiều ăn sáng xong, thay áo phông quần jeans, tùy tiện buộc tóc đuôi ngựa, rửa mặt, dùng sữa rửa mặt Đại Bảo 7 đồng một tuýp vỗ vỗ lên mặt.
Giọng Lục Du Du truyền đến: “Kiều Kiều. . .”
Ôn Kiều ngồi trên ghế sofa cầm đàn tì bà cho vào trong túi đàn, Lục Du Du đẩy cửa bước vào.
“Kiều Kiều, cậu đừng nói với tớ cậu đến trường thế này nhé?”