Trùng Sinh, Tôi Nhặt Được Chàng Cơ Trưởng

Chương 16: Ôn kiều? cô ta xứng sao?



“Cô nàng trà xanh” này tự cho rằng cô ta là người tốt bụng, làm cảnh sát Thái Bình Dương* quá thuận buồm xuôi gió rồi phải không.

(*) Cách nói mỉa mai, ý là quản quá nhiều chuyện, một cách hiểu khác là quá ảo tưởng về tầm quan trọng của bản thân.

Lục Du Du tức muốn nổ phổi, cướp thẻ ngân hàng trong tay Hứa Lộ đập lên mặt cô ta: “Ôn Kiến Dân mua bừa một cây đàn piano cho con gái kế đã hết hai trăm nghìn, cô định cầm 50 nghìn này chà đạp ai đấy? Cô định tự làm mình cảm động à? Cầm 50 nghìn tệ này của cô cút đi, còn dám sỉ nhục Kiều Kiều thì tôi không ngại bị phạt sau khi tốt nghiệp đâu!”

Nói xong cô xắn tay áo lên.

Hứa Lộ tủi thân nhặt thẻ ngân hàng trên mặt đất lên, đỏ mắt nói: “Tôi có ý tốt mà, với cả chuyện chú Ôn mua piano cho tôi cũng là chú ấy tự nguyện, tôi không đòi hỏi, sao các cậu lại trách tôi chuyện này? Ôn Kiều, chúng ta không phải bạn sao?”

Ôn Kiều lạnh lùng nhìn cô ta, Hứa Lộ là người nhìn thì không có tính công kích, nhưng thủ đoạn cao siêu, đời trước Hứa Lộ cố gắng tiếp cận với cô, cô cũng không phòng bị gì, thậm chí còn nghe cô ta tẩy não, không đi học đại học.

Bây giờ xem ra từ lúc bắt đầu tiếp cận cô, Hứa Lộ đã rắp tâm làm chuyện xấu, chỉ là cô bị khuôn mặt vô hại kia lừa gạt mà thôi.

“Xưa nay chúng ta chưa từng là bạn.” Giọng Ôn Kiều lạnh lùng đến mức khiến Hứa Lộ ngỡ ngàng.

“Cho nên cô đừng giả vờ làm người tốt trước mặt tôi, tôi buồn nôn lắm, hiểu chưa? Chuyện giữa tôi với bố tôi, cô là người ngoài, đừng nhúng tay vào.”

“Sao thế?” Chàng trai đứng sau Hứa Lộ, tên là Trang Diễn lên tiếng.

Trang Diễn đẹp trai, nhà giàu, thành tích tốt, là nhân vật nổi tiếng ở Trung học số 9.

Tuổi mười bảy mười tám mới biết yêu, Ôn Kiều cũng từng động lòng với anh ta, Hứa Lộ giật dây cho cô viết thư tình, cô cẩn thận từng câu từng chữ.

Một cô gái xinh đẹp yểu điệu như Ôn Kiều từ trước đến nay luôn có danh tiếng không tốt ở cấp ba, cho dù cô chưa từng yêu đương, nhưng đáng ngạc nhiên là bị mọi người đồn đủ loại như “cuộc sống cá nhân lộn xộn”, “tác phong không đứng đắn“.

Trang Diễn biết cô từ trong những lời đồn cho nên chụp mũ cho cô là người như vậy, đối với tình cảm của cô, chỉ lạnh lùng nói một câu:

“Ôn Kiều? Cô ta cũng xứng sao?”

Sau đó tiện tay ném thư tình của cô vào thùng rác.

Có người nhặt lại thư tình của cô, dán lên bảng thông báo của trường, mỗi chữ chân thành của cô đều trở thành vũ khí để người khác tổn thương cô, Ôn Kiều đi đến đâu cũng bị mọi người chế giễu.

Bức thư tình viết năm lớp mười một đó đã trở thành chuyện phiếm của cả trường suốt một năm.

Cô trở thành trò cười lớn nhất ở Trường Trung học số 9.

Bây giờ ngẫm lại, thiếu niên anh tuấn cao lớn nhưng lại quá vô tình, sao cô lại có thể vì người tuyệt tình như thế mà chán nản ròng rã suốt một năm?

Quá uổng phí!

Hứa Lộ vừa nhìn thấy Trang Diễn đã rơi nước mắt, Lục Du Du xì một tiếng: “Thi Học viện Âm nhạc trung ương làm gì? Thi Học viện Hí kịch trung ương đi, đừng lãng phí kĩ năng diễn xuất tốt như thế.”

Hứa Lộ chơi piano, Trang Diễn chơi violin, trường học có hoạt động gì cũng là hai người này biểu diễn cùng nhau.

Tất cả mọi người đều thấy bọn họ là một đôi trai tài gái sắc.

Hứa Lộ vội vàng lau nước mắt: “Tớ không sao, không có việc gì, không liên quan gì đến Ôn Kiều.”

Nếu như là trước đây, Ôn Kiều sẽ nóng lòng giải thích vì sợ Trang Diễn hiểu lầm, nhưng bây giờ lòng cô bình lặng như nước, hiểu lầm thì hiểu lầm, cô không quan tâm đến chuyện Trang Diễn nghĩ gì nữa.

Lục Du Du cười lạnh: “Đừng khóc, kẻ mắt có chống nước không thế? Trôi hết lớp trang điểm đấy.”

Trang Diễn nhíu mày, liếc nhìn mặt Ôn Kiều. Ôn Kiều lạnh lùng kéo khuỷu tay Lục Du Du: “Chúng ta đi thôi.”