Trùng Sinh, Tôi Nhặt Được Chàng Cơ Trưởng

Chương 18: Anh ấy tới rồi



Giọng trêu tức trào phúng xen lẫn tiếng cười ác ý quái dị, một năm này, nhờ Trang Diễn mà cô đi đến đâu cũng chịu sự mỉa mai này.

Cô quen rồi.

Lục Du Du đập bàn ăn, nghiến răng nghiến lợi gào thét với những người kia: “Bọn mày có im đi hay không!”

Tiếng cười vang của những người kia dần rời rạc.

Ôn Kiều giữ chặt Lục Du Du: “Ăn cơm, ăn cơm, tức giận với bọn họ để làm mình tức chết à?”

Lục Du Du tức giận đến mức đập bàn: “Con điên Hứa Lộ, thằng điên Trang Diễn, không thích cậu thì thôi đi, tại sao lại muốn chà đạp sự chân thành của cậu?”

Ôn Kiều xoa đầu cô: “Được rồi, tớ không để ý nữa, sau này sống cuộc sống hoàn toàn mới, chúng ta không thể vì người không đáng mà buồn, đúng không.”

Lục Du Du tức đến mức đập bàn liên tục.

Ôn Kiều nói để phân tán lực chú ý của cô: “Du Du, nếu gần đây có ai hỏi cậu về tớ, hỏi có phải tớ đang hẹn hò với một người đàn ông tên Phó Nam Lễ không thì cậu cứ nói cậu biết, nhưng không biết chi tiết, được không?”

Lục Du Du vừa uống một ngụm canh thì “phụt” một tiếng, may mà Ôn Kiều tránh nhanh, canh bắn đầy ghế.

Ôn Kiều vội vàng lấy khăn tay ra giúp cô ấy lau miệng, Lục Du Du cầm lấy tay cô: “Phó Nam Lễ? Tớ biết, là người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Phó thị, là trai đẹp hàng đầu của ngành hàng không, cậu với anh ta…”

“Chuyện dài dòng lắm, tớ cũng không biết kể như thế nào, tóm lại nếu có người hỏi thì cậu cứ trả lời như thế đi.”

Sau bữa ăn, Lục Du Du quấn lấy cô, ở quán ăn ven đường trước cổng, mỗi người cầm một cốc trà sữa, Ôn Kiều uống một ngụm, dùng cách đại khái nhất kể lại những chuyện trong hai ngày vừa rồi.

Đương nhiên cô không thể kể chuyện mình sống lại được, cô chỉ nói trong đầu đột nhiên giống như có người nói “Phải ở bên cạnh Phó Nam Lễ, nếu không sẽ mất mạng“.

Lục Du Du nhai trân châu, mắt sáng lên: “Đây chính là duyên trời định trong truyền thuyết, tớ chưa từng gặp Phó Nam Lễ, nhưng danh tiếng của anh ta trong giới thượng lưu rất tốt, lạnh lùng thần bí, không ham mê phụ nữ, có nhan sắc có tiền, các cô gái giàu có ở Cảng Thành đều ngầm cạnh tranh xem ai có thể trở thành người nhà họ Phó, đâu ai ngờ được cục kim cương này lại rơi vào cậu chứ.”

Ôn Kiều tâm sự nặng nề: “Ngày anh ta phục hồi trí nhớ chính là ngày tớ thân bại danh liệt.

Lục Du Du đập vai cô: “Nói không chừng lúc đó cậu Phó lại yêu cậu thật, đừng hoảng sợ.”



Một giờ rưỡi chiều, một vài người ngồi rải rác trong hội trường có sức chứa hai trăm người.

Số học sinh đủ tư cách phỏng vấn ở Trường Trung học số 9 chỉ có mười hai người, mấy giáo sư của Học viện Âm nhạc trung ương đứng một bên, để cho nhân viên hậu trường sắp xếp sân khấu.

Trong cánh gà sân khấu, Ôn Kiều thấy Ôn Kiến Dân, Chung Tuệ và Ôn Hiên ăn mặc trang trọng cùng nhau tiến vào hội trường, bọn họ ngồi xuống ở hàng thứ ba, rất rõ ràng, bố ruột của cô đến cổ vũ cho Hứa Lộ.

Bởi vì mẹ đi làm bận rộn, cô không muốn để bà phải vất vả nên không nói cho mẹ cô biết chuyện thi, cho nên không có ai đến xem cô.

Mái vòm của hội trường nhỏ tối dẫn, đằng sau có giáo sư gọi tên cô: “Ôn Kiều, số thứ tự 12, diễn cuối cùng.”

Ôn Kiều đang định quay người đã nhìn thấy cửa sau hội trường mở ra, một bóng người cao lớn quen thuộc tiến vào…