Phải nói dối hàng ngày, sợ mất hồn mất vía, liệu cô có bị giảm thọ không?
Có thời gian rảnh cô phải nghiên cứu xem liệu rời khỏi Phó Nam Lễ liệu sẽ nguy hiểm tới tính mạng thật không.
Có thể đây chỉ là một bug sau khi sống lại.
Tiếp theo chính là sự im lặng dài đằng đẵng, người đàn ông bên cạnh rất kiệm lời. Dù bớt chút thì giờ tới xem màn biểu diễn của cô, thì lúc này cũng không có vẻ thân thiện mà kéo cô trò chuyện không dứt.
Ôn Kiều sợ nói càng nhiều càng sai nên cũng không dám tùy tiện mở miệng.
Xe chuyển hướng, người cô hơi nghiêng về bên anh, cơ thể tiếp xúc và va chạm. Bàn tay to, dày, rộng nhẹ nhàng đỡ cô, Ôn Kiều vội kéo tay nắm cửa.
“Hôm nay cảm ơn anh đến xem màn diễn tấu của em.”
Nếu không có anh tặng hoa, không biết Hứa Lộ sẽ đâm chọc, tự cho mình hơn người trước mặt cô thế nào nữa.
Anh cầm tay cô, khẽ đặt lên đầu gối của mình rồi vô thức vuốt ve: “Giữa người yêu không cần rõ ràng như vậy.”
Mùi muối biển dễ chịu trên người anh lẫn với mùi thuốc lá nhàn nhạt, hơi thở bao phủ trong buồng xe chật chội khiến cô không có chỗ nào che giấu. Tâm trí cô luôn hỗn loạn khi gặp Phó Nam Lễ.
“Dạ.”
Cô gái trẻ khẽ đáp một tiếng, giọng nói khe khẽ, nhẹ nhàng. Ánh mặt trời đằng Tây chiếu vào khiến khuôn mặt cô ửng hồng, một vẻ ngoài xinh đẹp lại mỏng manh khiến người ta không khỏi thương tiếc.
Ngón tay thon dài ấn vào công tắc cửa sổ xe, để mở một khe hở, gió buổi tối giữa Hè tràn vào buồng xe.
Mùa Hè vốn khô nóng, là mùa khiến người ta rung động.
Phó Nam Lễ lưu luyến phong cảnh bên đường.
Tay cô luôn được anh nắm trong lòng bàn tay. Dù nóng như vậy, lòng bàn tay anh vẫn luôn khô ráo ấm áp, độ ấm khiến người ta yên tâm.
Yên lặng một lúc lâu, Ôn Kiều có hơi không chịu nổi, tìm chủ đề để nói: “Khi nào anh bay lại?”
Giờ đã là cuối tháng Sáu. Xảy ra tai nạn xe nghiêm trọng như vậy, lại chỉ nghỉ ngơi nửa tháng?
Người ưu tú hơn bạn còn cố gắng hơn bạn, mấy cậu ấm nhà giàu kính nghiệp như vậy sao?
“Không quen nhàn rỗi.” Vẫn như cũ, lời ít ý nhiều.
Ôn Kiều gật đầu: “Đại lão, đại lão mà em luôn kính phục.”
Phó Nam Lễ thích thú: “Đây là cách em gọi anh?”
“Đúng vậy, anh xem, em luôn gọi anh là đại lão.”
Ôn Kiều lật điện thoại của mình, bấm mở WeChat, ghi chú trên đó là “Đại lão“.
Nhân tiện không cẩn thận để anh nhìn thấy nhật ký nói chuyện, chứng tỏ nhật ký trò chuyện của hai người có thể khớp với nhau.
Cô đã làm đến mức chu đáo mọi mặt, xem ra cô thật sự rất hiểu cách làm của kẻ lừa đảo.
Phó Nam Lễ gật đầu: “Ừ.”
Xe dừng ở cổng bệnh viện. Hệ thống quét xe “tít” một cái quét qua, thanh chắn chậm rãi nâng lên, chiếc xe vào khu vực nội trú. Vừa dừng lại, một người đã đứng trước xe, vòng qua thân xe, vẻ mặt lo lắng nói: “Anh Phó, em có chuyện rất quan trọng muốn nói với anh.”