Chung Tuệ và Hứa Lộ bình tĩnh quan sát phản ứng của Ôn Kiến Dân, rõ ràng Ôn Kiến Dân không có ý kiến gì với câu nói này, cũng không mở miệng ngăn lại.
Ôn Kiều lạnh lùng nhếch môi cười: “Nếu tôi chọn, tôi thà làm một thiên tài có chướng ngại về tinh thần còn hơn làm một đứa tầm thường vô vị giống như cậu, dẫu sao thì chướng ngại tinh thần còn có thể chữa trị, chứ như cậu thì chỉ có thể bình thường cả đời.”
Chung Tuệ không nhịn được nữa, nói năng quái gở: “Hiên Hiên còn nhỏ, sao cô lại chấp nhặt với một đứa trẻ như thế?”
Ôn Kiều lạnh lùng cười: “Trẻ con không hiểu chuyện đương nhiên là do người lớn dạy, chắc là do dì Chung luôn thầm nói cái câu bệnh thần kinh này suốt ngày nhỉ?”
Chung Tuệ kinh ngạc, cắn răng.
“Vừa đến đã toàn mùi thuốc súng, con đến làm gì?” Cuối cùng Ôn Kiến Dân cũng mở lời, nhưng chỉ là để bảo vệ cho vợ và con trai đương nhiệm.
Bốn người bọn họ đứng chung một chỗ, một mình Ôn Kiều chống lại thế giới, ý cười trong mắt càng lúc càng lạnh lùng hơn.
Ôn Kiều lấy một tờ giấy trong túi quần jeans, chậm rãi mở ra: “Hôm nay đến là muốn thanh toán với ông, ông ly hôn với mẹ tôi mà không để lại tài sản cho bà, trong mười một năm, không trả bất kỳ khoản tiền nuôi dưỡng nào đối với ba người con chưa trưởng thành. Về mặt pháp luật, đây là hành vi bất hợp pháp, tôi tính toán, ông phải trả cho chúng tôi khoảng hai triệu, đây là hóa đơn, mời ông nhìn xem.”
Sống lại rồi cô có rất nhiều chuyện phải làm, đương nhiên là cần phải dùng tiền.
Tiền của ông bố tồi tệ này ngu sao mà không lấy, cũng không thể để ông ta thoải mái được.
Chung Tuệ gào lên: “Ôn Kiều, cô không quản lý việc nhà nên không biết tiền củi gạo dầu muối, chỉ biết ăn chặn, mở miệng ra là đòi hai triệu, cô coi tiền của bố cô là gió thổi đến đấy à?”
Nụ cười giả vờ thân thiện trên mặt Ôn Kiều hoàn toàn biến mất: “Chồng trước của bà vô dụng, không cho bà tiền nuôi dưỡng, bố tôi thì không như thế, bố tôi có tiền, lại nói, tôi lấy tiền của bố tôi, đâu đến lượt bà chen miệng? Nhìn lại xem bà họ gì rồi nói tiếp.”
Ôn Kiến Dân đen mặt: “Không biết lớn nhỏ, không lễ phép với người lớn, mẹ mày dạy mày như thế à?”
Ôn Kiều nhún vai: “Mẹ tôi dịu dàng hiền thục, là do tôi lớn lên ngang tàng, với lại, như tôi cũng không thể gọi là không biết lớn nhỏ được, phải gọi là nhanh mồm nhanh miệng, tôi mới mười chín tuổi, còn nhỏ không hiểu chuyện, chắc dì Chung không chấp nhặt với tôi đâu nhỉ.”
Chung Tuệ tức tới mức sắc mặt hết đỏ bừng lại trắng bệch.
Ôn Kiến Dân cũng tức đến thở hổn hển: “Tao nói một câu mà mày nói tận mười câu, không biết trên dưới, lấy tiền thì gọi tao là bố, sao bình thường không thấy mày gọi bố?”
“Quan hệ nhân quả chuyện ông làm sai, là ông vứt bỏ chúng tôi trước, tôi gọi thì ông sẽ cho tôi cơ hội sao? Ông Ôn?”
Ôn Kiến Dân ném hóa đơn trong tay: “Hai triệu, nghĩ cũng đừng nghĩ, không có đâu.”
Ôn Kiều lại lấy một tờ danh thiếp khác trong túi ra: “Nếu ông Ôn có ý kiến gì thì phiền ông liên lạc với luật sư của tôi, tôi cũng không để ý chuyện bày việc xấu trong nhà ra ngoài, đem lên tòa án đâu.”
Cô kẹp danh thiếp vào thanh nẹp trên dương cầm tam giác rồi quay người thong thả đi mất.